Giác quan thứ sáu của anh vô cùng nhạy bén và chuẩn xác.
Bởi vậy trong lòng vừa sinh ra cảm giác cảnh giác, các dây thần kinh trên người anh lập tức căng cứng.
Trong vòng một trăm mét quanh đây, bất cứ một tiếng động nhỏ nào anh cũng có thể nhận ra.
Trong nháy mắt Diệp Phàm đã nghe thấy tiếng xé không khí, là tiếng đạn bay.
Trong rừng cây hai bên đường quốc lộ, ít nhất đang có mười mấy tên súng bắn tỉa mai phục, mặc dù trình độ của mười mấy tên súng bắn tỉa này không phải cao nhất nhưng cũng thuộc vào loại hàng đầu.
Nghe thấy mười mấy viên đạn bắn ra từ những góc khác nhau, Diệp Phàm không hề sợ hãi, trượt chân một cái, đã thực hiện thân pháp vô cùng tinh xảo, như diều hâu xoay mình, như cá chép uốn lượn...
Anh rất nhanh nhẹn giống như một con vượn, cơ thể thoăn thoắt tránh từng viên đạn bắn đến.
Vèo!
Lúc tránh đạn, Diệp Phàm rung đôi tay một cái, liền có mười mấy tia lạnh lẽo bắn ra, như hàn tinh trong đêm đen, lập tức trong rừng cây hai bên đường phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mười mấy tên súng bắn tỉa đều bị ám khí của Diệp Phàm phóng ra giết chết trong ngang tấc.
Nhưng vào lúc Diệp Phàm giơ tay đánh chết tên súng bắn tỉa mai phục trong rừng cây hai bên đường thì có hơn mười bóng người xông ra từ rừng cây hai bên đường.
Là một đám đàn ông khí thế mạnh mẽ.
Đám đàn ông này thoáng cái đã bao vây Diệp Phàm, ai cũng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo.
Bọn họ không phải người bình thường, tất cả đều là sát thủ hàng đầu!
Mỗi tên ít nhất cũng phải giết được mười mấy mạng người.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua đám đàn ông đang bao vây anh, trầm giọng nói: "Các người là ai? Tại sao lại ở đây mai phục tôi."
Mặc dù ở nước ngoài, Diệp Phàm có rất nhiều kẻ thù, dường như mỗi ngày đều phải đối mặt với cuộc giết hại như lúc này, nhưng trong những cuộc giết hại ở nước ngoài đó thực lực của sát thủ vô cùng mạnh mẽ, yếu nhất cũng là cao thủ cấp bậc sát nhân vương.
Còn đám sát thủ ở trước mặt cũng chỉ là loại sát thủ hàng đầu mà thôi.
Đối với người bình thường mà nói thì có thể là sát thủ rất lợi hại nhưng đối với Diệp Phàm mà nói lại chỉ giống như trẻ con vậy.
Bởi vậy, Diệp Phàm nghĩ một lát đã có thể đoán ra được cuộc giết hại này không phải đối thủ của anh ở nước ngoài sắp xếp, mà là một người khác.
Mặc dù thời gian Diệp Phàm về Hoa Hạ không dài nhưng anh đắc tội với không ít người, trong thời gian ngắn Diệp Phàm không đoán ra được đám người này là do ai phái tới.
Cho nên anh mới tò mò thuận miệng hỏi một chút, nhưng anh cũng chẳng quan tâm có nhận được đáp án hay không, dù gì thì anh cũng đã quyết định rồi, sẽ giết hết đám sát thủ hàng đầu này, không để một ai sống sót.
Trước giờ anh rất quyết đoán, sẽ không có chuyện mềm lòng mà để lại tai họa ngầm cho bản thân.
"Ha ha!"
Nhưng vào lúc Diệp Phàm hỏi đám sát thủ kia, trong rừng cây bên trái đường quốc lộ bỗng truyền đến tiếng cười vô cùng ngạo mạn, một gã đàn ông trên người quấn các loại băng vải, tay trái bị bó bột khập khiễng từng bước đi tới đường quốc lộ.
"Họ Diệp kia, có nhận ra tao không?" Gã đàn ông đi tới trước mặt Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Ông ta nhìn vào mắt Diệp Phàm, tràn đầy sự căm hận và nham hiểm.
Diệp Phàm quan sát gã đàn ông một lượt, chau mày hỏi: "Ông là?"
"Họ Diệp kia, mày không nhận ra tao sao?" Gã đàn ông phẫn nộ hét lên: " Tao chính là người mấy ngày trước đại diện nhà họ Hạng đi tìm mày-Hà Xương Tổ."
"Ồ, thì ra là ông!" Diệp Phàm gật đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói với Hà Xương Tổ: "Lần trước không chặt ông cho chó ăn, là may mắn của ông, sao ông không sống qua ngày cho đàng hoàng đi? Lại còn chạy đến đây tìm chết vậy?"
"Ha ha ha..."
Nghe thấy lời của Diệp Phàm, Hà Xương Tổ phá lên cười.
Cười xong Hà Xương Tổ liền nói với Diệp Phàm: "Họ Diệp kia, mày tuổi còn trẻ, mà sao lại ngông cuồng thế? Tự cho mình là con rể Sở đại tướng lại còn là đồ đệ của Đại Đức Chân Nhân nên coi trời trời bằng vung sao?"
"Tao nói cho mày biết, cho dù là Sở đại tướng hay Đại Đức Chân Nhân, nhà họ Hạng ở Giang Đông tao cũng không sợ chút nào đâu."
"Hôm nay, ông đây sẽ chặt mày cho chó ăn!"
"Dựa vào đám rác rưởi này sao?" Diệp Phàm chỉ vào đám sát thủ hàng đầu kia, cười khinh thường.
"Mày là đồ đệ của Đại Đức Chân Nhân, tất nhiên tao biết rõ, chỉ dựa vào đám người này chắc chắc không phải là đối thủ của mày." Ánh mắt Hà Xương Tổ âm u, sát khí đằng đằng nói: "Cho nên, tao đã đặc biệt mời mấy vị cao thủ, dạy dỗ mày cho tốt."
Nghe được lời của Hà Xương Tổ, Diệp Phàm ngây người một chút, không khỏi chau mày lại, tập trung tinh thần cảm ứng tình hình xung quanh một lần nữa.
Sau đó, Diệp Phàm nhạy bén nhận ra được.
Trong rừng cây hai bên đường quốc lộ, ẩn nấp năm luồng khí tức mạnh mẽ, anh đưa mắt theo hướng của năm luồng khí tức mạnh mẽ đó liền nhìn thấy có năm bóng người tạo thành hình thang bao vây anh.
Năm bóng người này không phải người bình thường, bọn họ như không có trọng lượng vậy, đứng trên ngọn cây nhưng ngọn cây không có dấu hiệu bị cong một chút nào.
Phát hiện ra năm bóng người đứng trên cây đại thụ trong rừng cây hai bên đường quốc lộ, sắc mặt Diệp Phàm mới có một chút nghiêm túc.
"Ông đem chó theo không?"
Diệp Phàm nhìn về phía Hà Xương Tổ, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Cái gì?" Hà Xương Tổ sửng sốt, vẻ mặt mông lung.
"Không phải lúc nãy ông vừa nói, muốn chặt tôi cho chó ăn sao?" Diệp Phàm bĩu môi nói: "Nếu ông không mang chó theo, làm sao cho ăn được."
"Ha ha ha ha ha..."
Hà Xương Tổ chăm chú nhìn Diệp Phàm rất lâu, sau đó cười phá lên.
Ông ta cảm thấy Diệp Phàm quá ngông cuồng!
"Họ Diệp kia, tao không mang theo chó, nhưng mà bạn của tao có nuôi vài con sói, có mang theo rồi." Hà Xương Tổ chỉ vào Diệp Phàm, nói từng chữ một.
"Hú hú hú..."
Hà Xương Tổ vừa dứt lời, liền vọng lại tiếng sói gầm rú.
Diệp Phàm nhìn về hướng tiếng sói gầm rú thì nhìn thấy mấy đôi mắt xanh biếc phát sáng lóe lên sự kỳ dị trong rừng cây, chính là mấy con sói cao tầm nửa người.
Dễ nhận thấy chúng không phải là sói bình thường mà là linh thú của người tu hành nuôi dưỡng.
"Ha ha!" Diệp Phàm cười, nhìn về phía Hà Xương Tổ nói: "Được rồi, đợi lát nữa sẽ đem ông cho sói ăn!"
"Hừ, thằng nhóc họ Diệp kia, vậy để xem lát nữa ai sẽ bị đem cho sói ăn."
Hà Xương Tổ nói.
Vì để tìm Diệp Phàm báo thù, ông ta không tiếc dùng "người tình" vô cùng quan trọng mới mời được năm vị tu hành ra tay, để đề phòng bất trắc, ông ta còn dùng số tiền lớn mời đám sát thủ hàng đầu và súng bắn tỉa nữa.
Theo ông ta thấy, Diệp Phàm có mạnh hơn nữa, đêm nay cũng chỉ có con đường chết.
"Lên hết đi, giết chết nó!"
Hà Xương Tổ ra lệnh cho đám sát thủ hàng đầu đang bao vây Diệp Phàm, còn ông ta thì lùi về phía sau vài bước, đứng cách xa mấy trăm mét.
Ông ta rất thông minh.
Ông ta đứng cách xa như thế này, Diệp Phàm sẽ không có cơ hội ra tay với ông ta, tránh việc Diệp Phàm chó cùng rứt giậu bắt ông ta làm con tin.
Nhận được mệnh lệnh của Hà Xương Tổ, đám sát thủ hàng đầu bao vây Diệp Phàm liền bắt đầu hành động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT