Ngàn tính vạn tính, dù thế nào cũng không ngờ tới cơ trưởng mới là phần tử khủng bố chân chính.

Mà bây giờ máy bay đã bay lên trời, cho dù trung tâm chỉ huy ở mặt đất biết rõ tình hình trên máy bay, chỉ sợ cũng vô kế khả thi, phải biết rằng trên máy bay có mấy trăm hành khách.

“Rốt cuộc là trung tâm hàng không dân dụng làm việc kiểu gì thế?”

Đường Kiến Thụy nhận được tin trước tiên, liền mắng bộ phận an ninh của hàng không dân dụng té tát, vậy mà hàng không dân dụng lại để phần tử khủng bố nghênh ngang trà trộn vào.

“Lập tức điều tra tất cả tin tức về người này cho tôi!” Vừa thấy bộ dạng đần độn của cục trưởng đội bảo vệ hàng không dân dụng, Đường Kiến Thụy lại càng tức giận hơn.

Cho dù có đảm bảo của Diệp Phàm, trái tim anh ta vẫn thấp thỏm.

Phải biết rằng vì phòng ngừa sự kiện cướp máy bay xảy ra, cả khoang lái máy bay đều được trải qua gia cố đặc biệt, muốn mở khoang lái máy bay từ bên ngoài, căn bản là chuyện không có khả năng.

Hơn nữa hiện giờ phi công thành phần tử khủng bố, trái lại khoang lái được gia cố sẽ thành nơi ẩn nấp của hắn ta, trừ phi bắn rơi cả máy bay, nếu không hắn ta có thể muốn làm gì thì làm.

“Trên đó còn có mấy trăm người.” Đường Kiến Thụy thở dài, mọi việc xảy ra vượt qua quyền hạn của anh ta, chỉ có lãnh đạo phía trên mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Đúng lúc này, gương mặt cục trưởng đội bảo vệ trắng bệch chậm rãi đi tới trước mặt Đường Kiến Thụy, đem tới cho anh ta một tin xấu không thể xấu hơn.

Người lái máy bay, vốn không phải là cơ trưởng kia.

Thi thể của cơ trưởng được phát hiện trong nhà, có người thay đổi diện mạo giả mạo cơ trưởng lên máy bay.

“Mấy người kiểm tra như thế à!” Đường Kiến Thụy rất muốn ném tài liệu trong tay lên mặt cục trưởng, bây giờ thì hay rồi, một chút cơ hội cũng không có.

Hơn nữa căn bản không có biện pháp liên lạc được với người trên máy bay, bây giờ phi cơ đã thành một hòn đảo hoang.

“Nếu thật sự có chuyện gì bất trắc xảy ra, các người chết một trăm lần cũng không thể chuộc tội!” Đường Kiến Thụy mắng một câu xong, bắt đầu bực bội liên lạc với lãnh đạo, nghĩ tới lúc mình rời khỏi thủ đô thề son sắt đảm bảo nhất định sẽ giải quyết vấn đề, gương mặt anh ta lập tức nóng rát đau đớn.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng nghĩ tới mấy vấn đề này.

Diệp Nguyệt cười không ngừng, còn nói với Diệp Phàm, cơ trưởng này đúng là hài hước.

Hài hước cái đầu ấy.

Diệp Phàm bất đắc dĩ bĩu môi, có đôi khi không biết gì cũng rất vui.

“Em ngồi yên đây nhé, anh đi làm chút chuyện.”

Diệp Phàm vỗ đầu Diệp Nguyệt, đi thẳng tới chỗ nghỉ ngơi của tiếp viên hàng không trên máy bay.

Kéo cửa phòng nghỉ ngơi ra, Diệp Phàm thấy được vẻ mặt kinh ngạc của tiếp viên hàng không xinh đẹp.

“Nói ngắn gọn, cơ trưởng là phần tử khủng bố, ai biết tắt radio chỗ nào không?” Diệp Phàm mở miệng hỏi thẳng.

Giải quyết bên phía cơ trưởng không phải là vấn đề đầu tiên, chuyện đầu tiên cần phải làm, là ngăn cản cơ trưởng tiếp tục lên tiếng, mê hoặc hành khách.

Anh không muốn trong lúc mình nghĩ biện pháp cứu bọn họ, những hành khách tự cho là mình sẽ chết chắc này sẽ nhảy ra quấy rối.

“Anh là?” Vẻ mặt tiếp viên trưởng cảnh giác nhìn Diệp Phàm.

“Tôi là ai không quan trọng, tôi tin với sự chuyên nghiệp của các cô, hẳn là hiểu rõ đã xảy ra sự cố.” Diệp Phàm trầm giọng nói.

Đúng là bọn họ cảm nhận được có điều gì không ổn.

“Vị tiên sinh này.” Tiếp viên trưởng mở miệng nói: “Radio chỉ có trong khoang điều khiển mới tắt được.”

Diệp Phàm hơi nhíu mày, “Vậy các cô biết đường truyền radio ở đâu không?”

Giọng nói trong radio vẫn đang vang lên, phần tử khủng bố kia giống như cảm thấy đùa hành khách như vậy rất thú vị, nên không làm ra hành động gì quá khích.

“Chúng tôi không biết.” Mấy người phụ nữ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng đều lắc đầu.

Bọn họ chỉ là tiếp viên hàng không, đâu biết những chuyện này.

Diệp Phàm nhíu mày, trầm ngâm một lát hỏi: “Vậy trong các cô có ai biết đường dây tập trung chỗ nào nhiều nhất không?”

Dựa theo hiểu biết của Diệp Phàm, nếu chiếc máy bay này như máy bay nổi tiếng là Boeing 747, căn bản không cần tìm những tiếp viên hàng không này, anh có thể dễ dàng tìm được đường dây radio sau đó cắt đứt.

Nhưng máy bay này là sản phẩm nội địa, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc, tuy phần lớn không thay đổi, nhưng bố cục đường dây chắc chắn có thay đổi.

Tình huống hiện giờ căn bản không cho phép anh thử nghiệm, nói không chừng một sợi dây nào đó sai sót, sẽ khiến cả máy bay mất đi năng lực bay mà rơi vỡ.

“Tôi biết một chỗ.”

Đôi mắt tiếp viên trưởng sáng lên, nói với Diệp Phàm: “Anh đi theo tôi.”

“Tiếp viên trưởng.” Có người ngăn tiếp viên trưởng lại, cảnh giác nhìn về phía Diệp Phàm.

“Không sao.” Tiếp viên trưởng lắc đầu, nói: “Tôi vừa nhìn thấy vị tiên sinh này nói rất vui vẻ với một sĩ quan, anh ấy không phải người xấu.”

Lúc này Diệp Phàm mới biết được vì sao ngay từ đầu tiếp viên trưởng đã không hoài nghi gì đối với sự xuất hiện của mình.

Rất nhanh, tiếp viên trưởng dẫn Diệp Phàm đi tới khoang để đồ linh tinh trước cabin, sau khi chuyển hết đống đồ ra thì thấy một cái hộp sắt, mở hộp ra, bên trong chi chít đường dây.

“Tiên sinh, tôi từng nghe nhân viên sửa chữa nói một lần, đường dây từ bên kia khoang lái đều phải đi qua bên này, có lẽ đường dây radio cũng ở trong đó.” Tiếp viên trưởng hơi xấu hổ nói.

Chi chít đường dây ít nhất có trên trăm cái, rốt cuộc là sợi dây nào mới đúng là đường dây radio, chỉ sợ người thiết kế lúc trước đến đây cũng cần phải so bản thiết kế mới tìm ra được.

May mà dựa vào hướng đi của những đường dây này, hẳn là đều về bên kia cabin, không có đường dây động cơ và bộ phận quan trọng.

Nghĩ lại cũng phải, đường dây quan trọng nên để riêng ra, tránh xuất hiện sai sót.

“Tôi tên là Diệp Phàm, gọi tên tôi là được rồi.”

Diệp Phàm nói với tiếp viên trưởng một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu phân biệt đường dây, thông qua hướng đi, màu sắc đường nét cùng với kích thước của chúng nó, để phân biệt chúng nó phụ trách chức năng gì.

Chỉ có nhân tài bộ óc được khai phá cực đại, lý luận tri thức thâm hậu như Diệp Phàm mới dám làm vậy, nếu không cho dù là ai tới cũng không giúp gì được.

“Diệp tiên sinh, thật sự có thể sao?” Tiếp viên trưởng ở một bên tò mò hỏi.

Cô ta không hiểu rõ lắm về chuyện khoa học công nghệ, người có chút hiểu biết, sẽ biết cách làm của Diệp Phàm hiện giờ giống như mò kim đáy biển.

“Còn hơn để tên kia lắm mồm.”

Diệp Phàm cười với tiếp viên trưởng, vào lúc này tuyệt đối không thể để bọn họ có áp lực quá lớn, “Tạm thời hắn ta sẽ không làm chuyện gì, hơn nữa hắn ta sẽ không đi từ trong khoang lái ra.”

Nói xong, Diệp Phàm nhíu mày, nói với tiếp viên trưởng: “Làm phiền cô trở về trấn an mọi người, cố gắng đừng để mọi người thấy bất ổn, phía bên tôi cần khoảng mười phút, ngoài ra, không biết trong đám hành khách có đồng bọn của người kia hay không, mọi người cũng cần phải cố gắng cẩn thận, xảy ra chuyện gì không hay thì mau chóng báo cho tôi biết.”

Diệp Phàm gằn từng tiếng giải thích rõ ràng, nếu không một khi mấy trăm người mà làm ầm ĩ lên, không phải một hai câu là có thể giải thích rõ ràng được.

“Tôi hiểu rõ, anh yên tâm đi.” Tiếp viên trưởng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Cô ta biết mình ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, làm theo lời Diệp Phàm nói mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play