Thân thể Hứa Ác Lai hạ xuống đất, toàn thân nhuốm đẫm máu tươi, hệt như Tu La vừa đi ra khỏi địa ngục.

Bịch bịch bịch!

Cho tới khi cơ thể Hứa Ác Lai hạ xuống đất, thi thể ba lão già kia mới rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Thấy vậy, Phương Thịnh sợ tiểu ra quần.

Toàn thân Phương Thịnh cứng đờ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Ba lão già bị Hứa Ác Lai giết chết đều là cao thủ ở trong thế lực của gã, địa vị rất cao.

Theo lý thuyết thì chỉ cần ba lão già này ra tay, cho dù muốn phá hủy một thế gia truyền thừa suốt ngàn năm cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

Nhưng hiện giờ lại chẳng khác nào mấy lão già họm hẹm, bọ Hứa Ác Lai dùng một đấm đánh rụng sạch.

Chuyện này đúng thật là… quá khó tin đi!

Phương Thịnh cảm thấy mình bị rơi vào hầm băng, không nói tới chuyện hôm nay Hứa Ác Lai có buông tha cho gã hay không, cho dù buông tha thì gã đã khiến thế lực sau lưng bị tổn thất ba người tu hành Trúc Cơ trung cấp, chắc chắn thế lực sau lưng sẽ nghiêm trị gã.

Vừa nghĩ tới đây thì Phương Thịnh không thể khống chế được cơ thể, toàn thân run lẩy bẩy.

Gã đang quá sợ hãi!

Ngoài Phương Thịnh ra, cũng có rất nhiều người có mặt ở đây đang khiếp sợ.

Đặc biệt là mấy trăm tên võ trang hạng nặng kia, đó đều là lính đánh thuê giỏi nhất được Phương Thịnh thuê từ bên nước ngoài về. Trước đây khi nhìn thấy ba lão già kia có thể lơ lửng giữa không trung đã khiến bọn họ cảm thấy khó lòng tin nổi.

Hiện giờ thấy Hứa Ác Lai tùy tiện đánh rơi ba lão già kia khiến bọn họ kinh ngạc há hốc mồm.

Điểm mấu chốt nhất chính là khi Hứa Ác Lai đánh chết ba lão già kia, tốc độ đã đạt tới vận tốc âm thanh, tạo thành tiếng nổ, âm thanh chấn động thủy tinh xung quanh vỡ vụn.

Cho dù bọn họ được võ trang đầy đủ thì lỗ tai cũng bị chấn động chảy máu.

Bọn họ đều là những kẻ đi ra từ núi thây biển máu, nhưng khi đối mặt với Hứa Ác Lai toàn thân đẫm máu, bọn họ cũng vô cùng sợ hãi.

Nỗi sợ hãi đó vượt xa nỗi sợ cái chết!

Cho dù là người như Triệu Vũ cũng phải cảm thấy kinh ngạc trước lực chiến của Hứa Ác Lai.

Người duy nhất vẫn giữ được vẻ thong dong, bình thản chính là Diệp Phàm!

Anh đã quen với Hứa Ác Lai từ lâu, bởi vậy hiểu rất rõ thực lực của Hứa Ác Lai.

“Tất cả ngồi xổm xuống đất, đưa hai tay lên ôm đầu!”

“Đúng lúc này, tiếng ồn ào vang lên, một đám người từ ngoài đấu trường ngầm Minh Luân xông vào, những người này cũng được vũ trang đầy đủ, lập tức khống chế toàn bộ mấy trăm người của phe Phương Thịnh.

Sau đó có một thanh niên đi vào trong đấu trường ngầm Minh Luân.

Đến tận lúc này Phương Thịnh mới phản ứng lại, khi thấy người thanh niên đi vào đấu trường ngầm Minh Luân, sắc mặt gã lập tức thay đổi, gương mặt tràn ngập vẻ khó tin, run rẩy nói: “Từ… Từ Khuê, sao… sao mày vẫn còn sống? Không thể nào! Không thể nào! Thế lực sau lưng mày gặp phải phiền phức lớn, ốc còn không mang nổi mình ốc, thế lực sau lưng tao ra tay với mày, không có ai bảo vệ được cho mày!”

“Ha ha!” Thanh niên đi vào đấu trường ngầm Minh Luân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói với Phương Thịnh: “Phương Thịnh, chỉ mấy trò mèo của mày chẳng lẽ tao lại không nhìn thấu được sao? Lần này tao không có chuyện gì, nhưng thế lực sau lưng mày thì đã tổn thất nặng nề, giờ chúng mới là ốc không mang nổi mình ốc, không còn đủ sức quan tâm tới mày nữa.”

“Chuyện này… Không thể nào… Không thể nào…” Phương Thịnh điên cuồng lắc đầu, gã không thể tiếp nhận được sự thật này.

Từ Khuê không thèm để ý tới Phương Thịnh nữa, đi tới trước mặt Hứa Ác Lai, cảm kích nói: “Cảm ơn anh Hứa đã giúp đỡ tôi lần này!”

“Cậu xử lý chỗ này đi, tôi còn có việc riêng!” Hứa Ác Lai tùy tiện nói với Từ Khuê, sau đó đi thẳng về phía Diệp Phàm.

Khi tới trước mặt Diệp Phàm, Hứa Ác Lai chăm chú đánh giá một lần, sau đó mới nói: “Đi theo tôi!”

Sau đó Hứa Ác Lai đi ra phía bên ngoài đấu trường ngầm Minh Luân.

“Ừm!”

Diệp Phàm tươi cười, đi theo Hứa Ác Lai.

Ban đầu Triệu Vũ định đi theo nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại, Diệp Phàm bảo cậu ta chờ trong đấu trường ngầm Minh Luân.

Cho dù Triệu Vũ rất muốn tiếp cận Hứa Ác Lai, tạo mối quan hệ với hắn ta, nhưng cậu ta không làm trái lệnh của Diệp Phàm, ngoan ngoãn ở bên trong đấu trường ngầm Minh Luân.

Hứa Ác Lai dẫn theo Diệp Phàm ra khỏi đấu trường ngầm Minh Luân, tới bên cạnh Tương Giang cách đấu trường ngầm Minh Luân không xa, đi trên con đường ven sông.

Rầm rầm!

Tương Giang chảy ầm ầm, sóng cuộn trào mạnh mẽ, tiếng sóng ầm ì vang lên không ngừng.

Từng cơn gió thổi qua, khiến quấn áo trên người Diệp Phàm và Hứa Ác Lai bay phấp phới.

“Anh quay về Hoa Hạ từ bao giờ?” Diệp Phàm mở miệng trước, hỏi.

“Sau khi chuyện đó qua đi, tôi lập tức quay về Hoa Hạ!” Hứa Ác Lai thuận miệng đáp, dừng lại bên cạnh một gốc đại thụ bốn năm người ôm ở bên bờ sông, rút một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lên.

Hứa Ác Lai hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Diệp Phàm nói: “Còn cậu, trở về từ bao giờ?”

“Chưa lâu lắm!” Diệp Phàm đáp.

“Cậu tới đây là vì chuyện nhà họ Dương bị tiêu diệt phải không?” Hứa Ác Lai hỏi.

“Đúng vậy!” Diệp Phàm gật đầu.

“Tìm được người đứng phía sau rồi hả?”

“Ừm.”

“Là ai?”

“Nghiêm Thế Đông!”

“Ồ, là gã hả?” Hứa Ác Lai ngẩn người, chân mày cau lại!

“Anh biết gã?!” Diệp Phàm cảm thấy bất ngờ, nhìn về phía Hứa Ác Lai.

“Từng gặp mặt một lần, là một kẻ hung ác, nhưng chỉ dựa vào năng lượng mà gã điều động được thì chưa đủ để tiêu diệt nhà họ Dương chỉ trong vòng một đêm đâu.” Hứa Ác Lai gật đầu, nói.

“Ý anh là Nghiêm Thế Đông cũng chỉ là tay sai trong vụ nhà họ Dương bị tiêu diệt?” Diệp Phàm nheo mắt lại, gương mặt ngưng lại.

Sau khi biết được Nghiêm Thế Đông chính là người đứng sau vụ thảm án nhà họ Dương bị tiêu diệt từ trong miệng Trương Phong Ngọc, anh đã vận dụng toàn bộ các nguồn lực điều tra lai lịch của Nghiêm Thế Đông.

Từ bề ngoài xem ra thì thân phận và bối cảnh của Nghiêm Thế Đông mạnh hơn nhà họ Dương rất nhiều.

Thế nhưng Nghiêm Thế Đông cũng chưa đủ tư cách để tiêu diệt nhà họ Dương chỉ trong một đêm.

Nhà họ Dương có nền tảng thâm sâu, huống chi còn có người anh em Dương Thần của Diệp Phàm ở đó, dù Nghiêm Thế Đông lợi hại nhưng trong mắt Diệp Phàm thì Dương Thần có thể dễ dàng đè chết Nghiêm Thế Đông.

Trừ khi thế lực sau lưng Nghiêm Thế Đông lựa chọn cách cùng cá chết lưới rách với Dương Thần, nếu không thì chắc chắn không thể tiêu diệt nhà họ Dương chỉ trong một đêm.

Trước đó Diệp Phàm cũng cảm thấy điểm này rất kỳ lạ, hiện giờ được Hứa Ác Lai nhắc nhở, Diệp Phàm lập tức thông suốt, rất có thể Nghiêm Thế Đông chỉ là tay sai trong vụ án nhà họ Dương bị tiêu diệt.

Người đứng sau thật sự là một người khác!

Hứa Ác Lai cũng không trả lời vấn đề của Diệp Phàm, mà nói sang một chuyện khác: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

“Tôi hi vọng sau này anh sẽ đi theo tôi.” Diệp Phàm nói thẳng ra, không chút vòng vo, đi thẳng vào mục đích của mình.

“Đi theo cậu? Ha ha, cậu cảm thấy mình đủ khả năng hả?” Hứa Ác Lai cười lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải năm đó đã nhận lời người kia thì tôi đã giết chết cậu rồi!”

Trong ánh mắt nhìn về Diệp Phàm của hắn tỏa ra sát khí mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play