Mấy trăm người được võ trang hạng nặng cũng không để vào mắt.
“Nếu như dùng để đối phó với người bình thường, những người này đúng là đủ dùng rồi, nhưng mà tao biết Hứa Ác Lai mày rất lợi hại, cho nên tao cố ý mời thêm vài vị đại cao thủ đến chiêu đãi mày.”
Phương Thịnh lạnh lùng nói.
Gã là một người vô cùng cẩn thận, vì giết chết Hứa Ác Lai, đã sớm chuẩn bị chu đáo hết tất cả mọi thứ rồi.
Nếu như tên tín đồ dị giáo kia giết chết được Hứa Ác Lai, vậy thì gã cũng đỡ tốn sức hơn.
Nhưng mà gã cũng đã chuẩn bị sẵn sàng khi tên tín đồ dị giáo kia không thể giết chết Hứa Ác Lai rồi, trừ mấy trăm tên được vũ trang đầy đủ mai phục ở dưới đấu trường ngầm Minh Luân, thế lực phía sau gã còn phái ra thêm ba đại cao thủ đến đây giúp đỡ.
Sau khi Phương Thịnh vừa dứt lời, mấy trăm tên được vũ trang đầy đủ kia bắt đầu đuổi người ra khỏi hiện trường.
Mấy chục ngàn người xem trong đấu trường ngầm Minh Luân đều bị cưỡng ép đuổi ra ngoài, một vài tên bảo vệ và nhân viên làm việc trong đấu trường ngầm Minh Luân cũng không dám hành động bậy.
Tuy rằng thân phận của những người xem đều không bình thường, nhưng mà làm gì nhìn thấy được trận thế như thế này, bọn họ còn đang mong mình có thể rời khỏi nữa kìa.
Vì thế, rất nhanh, mấy chục ngàn người xem đã nhanh chóng chạy ra khỏi đấu trường ngầm Minh Luân.
Nhưng mà Diệp Phàm và Triệu Vũ lại không rời đi.
Bọn họ đến đây chính là vì Hứa Ác Lai, sao có thể rời đi được chứ?
Huống chi, cho dù muốn rời đi thì cũng phải là do bọn họ tự nguyện muốn đi, ai dám đứng ra đuổi bọn họ đi chứ?
“Sao hai người chúng mày còn không mau đi đi, muốn chết hả?”
Trong đó có một tên thanh niên vũ trang đầy đủ bước ra, lạnh lùng nói với Diệp Phàm và Triệu Vũ.
“Một vở kịch lớn như thế này, chúng tôi gặp phải thì sao lại có thể bỏ qua được chứ?” Diệp Phàm nhìn về phía tên thành niên kia, khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo nói.
“Anh muốn chết à?” Tên thanh niên kia sững sờ một chút, sau khi lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, bước lên một bước, lập tức định ra tay với Diệp Phàm.
Đùng!
Nhưng mà, hắn ta vừa mới có động tác, Triệu Vũ đang đứng cạnh Diệp Phàm lập tức hành động, trực tiếp đấm một đấm vào cằm của hắn, đánh hắn bay ngược ra ngoài, ngã ra xa năm sáu mét, sau khi kêu rên một tiếng rồi lập tức ngất đi.
Động tĩnh lớn như thế, lập tức khiến cho những người xung quanh chú ý đến.
Mấy trăm người được vũ trang đầy đủ lập tức quay đầu súng nhắm thẳng về phía Diệp Phàm và Triệu Vũ.
Phương Thịnh cũng hơi sửng sốt, nhìn về phía Diệp Phàm và Triệu Vũ, trầm giọng quát: “Hai người chúng mày là ai? Định xen vào việc của người khác sao?”
Dù sao thì Phương Thịnh cũng coi như một nhân vật lớn, tâm tư thâm trầm, ánh mắt cũng rất tinh, thấy Triệu Vũ dùng một đấm đã đánh ngất một thành niên được vũ trang đầy đủ, gã ta cũng có thể nhìn ra được Diệp Phàm và Triệu Vũ có lai lịch không bình thường.
Bởi vậy, gã cũng không quyết định lập tức kêu người ra tay với Diệp Phàm và Triệu Vũ.
Mà lại lựa chọn cách bình tĩnh hỏi thăm một câu.
“Không không không, chúng tôi chỉ muốn xem trò hay mà thôi, bởi vì hoàn toàn không cần chúng tôi xen vào việc người khác!” Diệp Phàm xua tay, nhìn về phía Hứa Ác Lai, có thâm ý khác nói: “Anh nói đúng không? Chí tôn!”
Ngay lúc Triệu Vũ động thủ kia, Hứa Ác Lai đã phát hiện ra Diệp Phàm.
Từ nãy đến giờ, vẻ mặt luôn bình tĩnh nhẹ nhàng của Hứa Ác Lai, giống như mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn chút nào.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Diệp Phàm rồi, rõ ràng hắn không còn bình tĩnh nữa!
Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý đến Diệp Phàm, từ đầu đến cuối, hắn không hề nói chữ nào cả.
Phương Thịnh cũng không phải người ngu, đương nhiên nhìn ra được Diệp Phàm và Hứa Ác Lai có quen biết nhau, nhưng mà từ thái độ của Hứa Ác Lai đối với Diệp Phàm, tuy không thể khẳng định rằng Hứa Ác Lai và Diệp Phàm có thù oán nhưng chắc chắn không phải là bạn bè gì.
Cho nên, Phương Thịnh cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, do dự một lúc rồi nói: “Được rồi, nếu hai người muốn xem trò hay thì cứ xem đi, nhưng mà tao cảnh cáo chúng mày trước, vạn lần không nên nhúng tay vào, nếu không chúng mày sẽ hối hận không kịp.”
“Mày là thứ gì chứ, còn dám uy hiếp chúng tao ư?” Triệu Vũ lập tức khó chịu, quát to một tiếng với Phương Thịnh, chuẩn bị ra tay.
Nhưng Diệp Phàm lại giơ tay ra hiệu, ý bảo Triệu Vũ tạm thời đừng nóng nảy.
Lúc này Triệu Vũ mới thành thật an tĩnh lại.
Phương Thịnh nhìn thoáng qua Triệu Vũ, tuy rằng vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng mà gã vẫn cố nhịn.
Thế lực sau lưng của gã đã ra tay với Từ Khuê rồi. Cho nên bây giờ việc gã cần làm gấp nhất chính là nhổ sạch tận gốc cây gai độc Hứa Ác Lai này đi.
Chỉ cần Từ Khuê và Hứa Ác Lai bị xử lý, vậy thì tất cả sản nghiệp thế lực ngầm ở Tinh Thành trong tay Từ Khuê, sẽ lập tức rơi hết vào trong tay của gã.
Gã có thể nắm giữ hai phần ba thế lực ngầm, đến lúc đó nuốt hết những thế lực con rối nhà họ Tiêu bồi dưỡng ở Tinh Thành để khống chế thế lực ngầm, gã lập tức sẽ trở thành hoàng đế ngầm ở Tinh Thành này!
Nghĩ đến đây, Phương Thịnh lập tức vô cùng kích động.
Gã cảm thấy, bất cứ chuyện gì, đều có thể tạm thời chịu đựng!
Sau khi chắc chắn Diệp Phàm và Triệu Vũ sẽ không nhúng tay vào rồi, Phương Thịnh cũng yên lòng, nói với Hứa Ác Lai: “Hứa Ác Lai, tao hỏi mày lần cuối cùng, mày có chịu đầu hàng hay không!”
“Mày có tư cách gì mà bắt tao đầu hàng hả?” Hứa Ác Lai lạnh lùng nói, không biết có phải vì sự xuất hiện của Diệp Phàm hay không mà bây giờ sát khí trên người hắn càng đậm hơn rồi.
Đối mặt với Hứa Ác Lai, Phương Thịnh cũng rất sợ hãi!
Nhưng mà, vì có thể trở thành hoàng đế ngầm ở Tinh thành, gã vẫn cố can đảm, lựa chọn đối mặt trực tiếp với Diệp Phàm.
“Ba vị đặc sứ, mời các vị ra tay, xử lý tên này giúp tôi đi!” Phương Thịnh lui về phía sau vài bước, la lớn.
Ngay lúc giọng nói của Phương Thịnh vừa dứt, có ba luồng hơi thở mạnh mẽ bao phủ toàn bộ đấu trường ngầm Minh Luân, lúc này, người còn ở lại đấu trường ngầm Minh Luân mới phát hiện, trên trần nhà của đại sảnh, không biết từ lúc nào, không ngờ lại có ba lão già đang ngồi lơ lửng xếp bằng trên đó.
Râu tóc ba lão già này đều đã bạc trắng, nhưng mà mặt mày lại hồng hào, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật của bọn họ là bao nhiêu.
Hơi thở trên người bọn họ vô cùng manh mẽ, lỗ chân lông trên toàn cơ thể đều đang phun trào linh lực.
Đây là ba người tu hành vô cùng lợi hại, thực lực ở phương diện tu hành còn mạnh hơn Diệp Phàm vài lần, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, đã gần tiếp cận cảnh giới tu hành của Đại Đức chân nhân rồi.
Thực hiển nhiên, ba lão già này đã vào đây từ sớm.
Chẳng qua bọn họ đã sử dụng một thủ đoạn đặc biệt nào đó, cho nên từ nãy đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra bọn họ.
Lúc nãy Phương Thịnh làm người don sạch hiện trường, chính là vì muốn để cho ba lão già này có thể ra tay.
Quy củ trong giới tu hành, người tu hành không thể xuất hiện ở nơi có đông người bình thường tụ tập được
Bây giờ Phương Thịnh đã đuổi hết tất cả người xem trong đấu trường ngầm Minh Luân ra rồi, ba lão già này cũng không cần phải tiếp tục che dấu nữa.
“Phương Thịnh, thì ra át chủ bài của mày là ba lão già này ư?” Hứa Ác Lai ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba lão lão kia, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười lạnh tràn ngập khinh thường.
“Chàng trai trẻ à, có phải cậu hơi hơi ngông cuồng quá rồi không? Lại còn dám làm lơ ba người bọn ta ư? Cậu có biết rằng, ở trong mắt của ba người bọn ta, cậu chỉ là một con kiến mà thôi!”
Một trong ba ông già kia đột nhiên nói chuyện, hơi thở mạnh mẽ trên người bỗng bùng nổ, giống hệt như một ngọn núi lớn đè về phía Hứa Ác Lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT