Nhưng Tiêu Thừa Thiên không để ý đến Giang Mãnh Hổ.
Sau khi ông ta vào phòng khách nhà họ Trương thì đi nhanh đến bên cạnh Diệp Phàm, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, tôi nhận được tin rằng nhà họ Trương mai phục rất nhiều tay súng và tử sĩ đến để đối phó cậu."
"Cậu lại một thân một mình đến nhà họ Trương."
"Cho nên tôi vội dẫn người đến đây. Cậu yên tâm, hôm nay có nhà họ Tiêu của tôi ở đây, chắc chắn nhà họ Trương sẽ không dám động đến cậu."
Diệp Phàm chỉ khẽ liếc Tiêu Thừa Thiên một cái, tỏ vẻ không để ý đến chuyện này, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Nhưng Giang Mãnh Hổ và đám người nhà họ Trương trong sảnh lại biến sắc ngay lập tức. Người nào cũng như gặp quỷ, hóa đá tại chỗ.
Bọn họ thực sự không dám tin vào mắt và tai mình.
Tiêu Thừa Thiên là lão thái gia nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu lại là thế gia đứng đầu Tinh Thành, đứng đầu tám dòng họ lớn nhất Tương Nam. Phóng mắt toàn bộ Hoa Hạ này cũng không có mấy thế lực dám đối nghịch với nhà họ Tiêu ở đất Tương Nam này.
Mà Tiêu Thừa Thiên càng không khom lưng khuỵu gối với bất kì ai, dù gặp được người có địa vị cao hơn cả đại tướng Sở đi chăng nữa.
Nhưng vào giờ phút này, Tiêu Thừa Thiên lại tỏ vẻ nịnh hót lấy lòng trước Diệp Phàm.
Đúng là được mở rộng tầm mắt, khiến người khác không tin nổi.
Hơn nữa, nhưng gì Tiêu Thừa Thiên nói cũng khiến cho Giang Mãnh Hổ và tất cả mọi người nhà họ Trương kinh ngạc.
Không phải Tiêu Thừa Thiên là cứu binh của bọn họ hay sao?
Sao giờ lại đột nhiên thành cứu binh của Diệp Phàm?
Giang Mãnh Hổ phản ứng đầu tiên, quay sang Tiêu Thừa Thiên quát hỏi: "Tiêu Thừa Thiên, ông vừa nói thế là có ý gì? Lúc trước khi gọi điện thoại cho ông đây, ông bảo sẽ dẫn người đến ngay lập tức cơ mà?"
"Bây giờ ông dẫn người đến, nhưng lại không phải để giúp ông đây và Trương Phong Ngọc, mà lại để giúp thằng nhãi họ Diệp này ư?"
"Cuối cùng thì ông có ý gì? Muốn mượn tay tên nhãi này để diệt nhà họ Giang và nhà họ Trương ư? Gan ông to quá nhỉ? Không sợ bật ngược sang nhà họ Tiêu các người à?"
"Giang Mãnh Hổ, ông câm mồm cho tôi!" Tiêu Thừa Thiên nhìn Giang Mãnh Hổ, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lớn tiếng quát: "Ông và Trương Phong Ngọc như sói và rắn. Những năm gần đây nhà họ Giang các người đã làm bao nhiêu chuyện xấu? Đã cưỡng ép giết chết bao nhiêu người? Còn cả nhà họ Trương, ban đầu nếu nhà họ Dương không ra tay cứu giúp ở Tinh Thành này thì các người đã sớm bị nhà họ Tiêu của tôi chiếm đoạt rồi. Vậy mà nhà họ Trương lấy oán báo ơn, đến tìm nhà họ Giang các người giúp diệt cả nhà họ Dương, đúng là phiên bản thực tế của bác nông dân và con rắn!"
"Nhà họ Tiêu tôi đây có truyền thống ngàn năm, là thế gia đường đường chính chính, sao lại thông đồng làm bậy với đám ô hợp các người?"
"Diệp tiên sinh là người bạn quan trọng nhất của nhà họ Tiêu chúng tôi, các người hại cậu ấy, chắc chắn họ Tiêu tôi đây sẽ không để yên."
Tiêu Thừa Thiên tỏ rõ thái độ, khiến Giang Mãnh Hộ tức giận đến độ mặt đỏ đến mang tai, đôi tai như muốn phun ra lửa.
Sắc mặt Trương Phong Ngọc lúc xanh lúc trắng, nếu đúng là nhà họ Tiêu về phe Diệp Phàm, vậy tối nay nhà họ Trương khó tránh khỏi tai họa diệt tộc.
"Tiêu Thừa Thiên, ông đừng quên, chính tên họ Diệp này đã đánh cháu trai mà ông coi trọng nhất tàn phế, ông không muốn trả thù thay cháu trai mình hay sao?" Trương Phong Ngọc suy nghĩ một lúc, nhìn Tiêu Thừa Thiên nói.
Ông ta là một lão giang hồ, lúc nãy vừa vào phòng khách nhà họ Trương, ông ta đã rõ tình huống.
Mặc dù nhìn qua Diệp Phàm chỉ dẫn theo một người là Triệu Vũ, nhưng thế cục lại là đám người Trương Phong Ngọc và Giang Mãnh Hổ đang ở thế hạ phong.
Cộng thêm có không ít tử sĩ nhà họ Trương chết và bị thương do đạn bắn nằm la liệt trên đất, tất cả đã nói rõ Diệp Phàm sâu không lường được. Bên người cậu ta không chỉ có một Triệu Vũ mà xung quanh còn có những người khác mai phục.
Chuyện này khiến Tiêu Thừa Thiên không dám đắc tội Diệp Phàm, cho nên ông ta cũng rất sợ Trương Phong Ngọc sẽ khiến Diệp Phàm bất mãn.
Gần như không chút do dự, Tiêu Thừa Thiên quay sang Trương Phong Ngọc quát to: "Trương Phong Ngọc, ông không cần khích bác ly gián ở đây. Thằng cháu ngu xuẩn của tôi chọc giận Diệp tiên sinh, tôi đã đuổi cả nhà nó ra khỏi nhà họ Tiêu rồi."
"Từ nay về sau, trên đất Tương Nam này, thái độ của Diệp tiên sinh cũng là thái độ của nhà họ Tiêu tôi. Dù là chuyện gì thì nhà họ Tiêu tôi cũng sẽ về phe Diệp tiên sinh."
"Trương Phong Ngọc, Giang Mãnh Hổ, nếu các người muốn sống thì mau cầu xin Diệp tiên sinh đi."
"Tiêu Thừa Thiên, ông đừng quên, vị kia là người muốn diệt cả nhà họ Dương ở thành phố Tinh. Hôm nay ông giúp tên họ Diệp này, sau này vị kia sẽ bỏ qua cho nhà họ Tiêu hay sao?" Trương Phong Ngọc nheo mắt lại, biểu cảm của ông ta lạnh lẽo.
"Hừ!" Tiêu Thừa Thiên hừ lạnh một tiếng nói: "Trương Phong Ngọc, tôi không hiểu ông đang nói gì!"
"Ông..."
Trương Phong Ngọc nhìn Tiêu Thừa Thiên căm tức, như muốn phun ra lửa.
Vào giờ phút này, ông ta đã tức nổ phổi.
Một Diệp Phàm đã vượt ra khỏi suy tính của ông ta, nhà họ Tiêu vốn là cứu binh nhưng bỗng biến thành kẻ địch cũng là chuyện ông ta không ngờ tới.
Bây giờ, toàn bộ nhà họ Trương đã bị người nhà họ Tiêu bao vây, còn cả tay súng bắn tỉa đang mai phục trong tối của Diệp Phàm, có thể nói, giờ tất cả người nhà họ Trương đã thành cá trong chậu, một khi nhà họ Tiêu ra tay, nhà họ Trương sẽ bị diệt cả nhà ngay lập tức, không có con cá nào lọt lưới.
Nhà họ Trương có truyền thống ngàn năm, chỉ vậy mà lại bị diệt trong tay mình ư?
Trương Phong Ngọc thấy không cam lòng.
Nhưng lại không thể làm gì!
Ông ta sẽ không cầu xin Diệp Phàm tha thứ, vì ông ta rõ ràng, dù ông ta có cầu xin tha thứ thì Diệp Phàm cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, bỏ qua cho nhà họ Trương!
Ban đầu là nhà họ Trương chủ động diệt cả nhà họ Dương ở Tinh Thành.
Mà Diệp Phàm lại đến Tinh Thành để báo thù cho nhà họ Dương.
Muốn Diệp Phàm bỏ qua cho nhà họ Dương...
Chẳng qua chỉ là vọng tưởng!
Sắc mặt của Giang Mãnh Hổ cũng vô cùng khó coi. Ông ta sợ chết, nhưng ông ta còn cần thể diện hơn.
Bảo ông ta cầu xin Diệp Phàm, ông ta không làm được!
Lúc này, Diệp Phàm quay sang nhìn Trương Phong Ngọc, thản nhiên nói: "Bây giờ ông tự nói ra kẻ đứng sau vụ diệt cả nhà họ Dương ở Tinh Thành, hay vẫn muốn thử nghiệm nghiêm hình bức cung?"
"Hừ, họ Diệp kia, nửa người tôi đã sớm vùi trong cát vàng rồi. Cậu có thủ đoạn gì thì cứ việc dùng đi, nhưng muốn moi được gì từ tôi ấy, cậu đừng mơ tưởng!" Trương Phong Ngọc hừ lạnh một tiếng, kiên quyết nói.
Diệp Phàm nhíu mày, quay đầu nói với Tiêu Thừa Thiên bên cạnh: "Những người khác ở đây, ông liệu mà xử lý đi!"
"Dạ, Diệp tiên sinh, cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ xử lý sạch sẽ!"
Tiêu Thừa Thiên khẽ sửng sốt, vội vàng gật đầu một cái nói.
Diệp Phàm xoay người rời khỏi nhà họ Trương, nói với Triệu Vũ: "Mang theo tên già kia, nếu ông ta muốn thử nghiệm chút hình phạt bức cung thì tôi cũng tác thành cho ông ta!"
"Dạ!"
Triệu Vũ đáp một tiếng, bước một bước dài đã đến trước mặt Trương Phong Ngọc, tóm lấy cổ áo Trương Phong Ngọc rồi xách ông ta lên như xách gà con, theo Diệp Phàm rời khỏi phủ đệ của nhà họ Trương.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Phàm và Triệu Vũ, trong mắt Tiêu Thừa Thiên lóe lên tia sáng dữ tợn, sau đó xoay người nhìn về phía Giang Mãnh Hổ hỏi: "Giang Mãnh Hổ, ông muốn chết hay là muốn sống?"
"Tiêu Thừa Thiên, ông muốn thế nào?" Giang Mãnh Hổ nhíu mày, hỏi lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT