Diệp Phàm nhìn về phía chàng trai kia, nhíu mày lại.

Nhất là hai ông lão đi theo sau chàng trai cùng tiến vào phòng, dò xét qua đã có thể nhận ra họ là người tu luyện, thực lực mạnh hơn cả tông sư.

Nhưng Diệp Phàm cũng không hề bối rối chút gì, vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Còn không mau mau quỳ xuống xin chết?” Chàng trai kia hét lớn với Diệp Phàm.

Hắn là Tiêu Ngọc Long, là đại thiếu gia nhà họ Tiêu.

Nhà họ Tiêu là một trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, nội tình thâm sâu khó lường, giờ đang có xu thế trở thành dòng tộc đứng đầu trong tám nhà.

Hơn nữa đất tổ nhà họ Tiêu nằm ở Tinh Thành, một phần ba Tinh Thành là sản nghiệp của nhà họ Tiêu.

Nhờ vậy mà Tiêu Ngọc Long trở thành thiếu gia đứng đầu ở Tinh Thành, gần như không có bất kỳ ai trong giới thượng lưu dám chọc tới Tiêu Ngọc Long, cho dù là một người có máu mặt như Hàn Lôi cũng phải nể mặt Tiêu Ngọc Long vài phần.

Diệp Phàm coi lời quát tháo của Tiêu Ngọc Long như gió thoảng bên tai, bình thản đáp: “Nếu như hiện giờ cậu lập tức cút khỏi đây thì tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không tôi sẽ biến cậu từ Tiêu Ngọc Long thành Tiêu Sâu Bọ!”

“Con mẹ nó, anh muốn chết ư?!”

Tiêu Ngọc Long không ngờ Diệp Phàm lại lớn lối tới mức vậy, dám tranh đấu miệng lưỡi với hắn. Hắn phóng thẳng tới chỗ Diệp Phàm theo bản năng, giơ chân phải lên đạp về phía ngực Diệp Phàm.

Tiêu Ngọc Long là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, dù hắn là một tên công tử bột nhưng vẫn có chút tài năng.

Trước đây bề trên của nhà họ Tiêu đã đưa hắn vào trong quân đội rèn luyện ba năm để bồi dưỡng, nhờ vậy hắn đã có lực chiến của Binh vương cao cấp.

Hôm nay hắn tổ chức một bữa tiệc trong Tiêu Tương sơn trang, mời Mộ Dung Mộng Dao tới hát, đối với hắn mà nói thì đó là một chuyện rất đáng để tự hào, nhưng Diệp Phàm lại dám đến đây gây chuyện, hơn nữa còn là tới tìm Mộ Dung Mộng Dao để gây chuyện.

Diệp Phàm làm vậy thì khác nào tát vào mặt Tiêu Ngọc Long?

Huống chi thái độ của Diệp Phàm khi nãy vô cùng bá đạo, chẳng nhưng không sợ Tiêu Ngọc Long mà còn dám đe dọa ngược lại, sao hắn có thể nhẫn nhịn được chuyện này cơ chứ?

Cú đá của Tiêu Ngọc Long rất mạnh mẽ, nếu như là một người bình thường trúng phải thì chắc chắn sẽ vỡ xương ngực.

Nhưng rõ ràng Diệp Phàm không phải là người bình thường!

Trong mắt Diệp Phàm, Tiêu Ngọc Long chẳng khác nào là rác rưởi.

Diệp Phàm đứng sừng sững như núi, không tránh không né, mặc cho cú đá của Tiêu Ngọc Long đá lên ngực mình.

Bịch!

Tiêu Ngọc Long đá lên ngực Diệp Phàm thì cảm thấy như vừa đá lên một tấm thép dày, khiến hắn phải giật thót trong lòng. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Phàm khẽ lắc người, trên người anh bùng phát ra một luồng lực lượng khổng lồ, khiến Tiêu Ngọc Long bay ngược ra bên ngoài, cả chân cảm thấy tê dại.

Tiêu Ngọc Long lảo đảo lui về sau vài chục bước, thẳng cho tới khi va vào tường thì hắn mới miễn cưỡng ổn định lại cơ thể được.

“Rốt cục thì anh là ai?”

Tiêu Ngọc Long nhìn Diệp Phàm với vẻ kinh hoàng.

Chỉ dựa vào một chiêu khi nãy là Tiêu Ngọc Long đã có thể nhận ra Diệp Phàm không phải là một người bình thường.

“Cậu không có tư cách để biết tôi là ai, mau cút khỏi đây trước khi tôi đổi ý!” Diệp Phàm thản nhiên đáp lại.

Theo tư liệu mà Diệp Phàm có, anh biết rõ thân phận của Tiêu Ngọc Long, sớm muộn gì anh cũng đích thân tới thăm nhà họ Tiêu.

Nhưng hiện giờ anh vẫn chưa muốn ra tay với nhà họ Tiêu.

Tinh Thành là địa bàn của nhà họ Tiêu, khai chiến với nhà họ Tiêu quá sớm sẽ khiến một vài át chủ bài của Diệp Phàm ở Tinh Thành sớm lộ ra ngoài.

Chuyện này không có lợi cho việc điều tra chân tướng nhà họ Dương bị tiêu diệt ở Tinh Thành, thậm chí sẽ đánh rắn động cỏ, khiến hung thủ thật sự tiêu diệt nhà họ Dương nhân cơ hội chạy trốn, từ đó vĩnh viễn không tìm ra được hắn.

Nên biết Diệp Phàm tới Tinh Thành đồng nghĩ với việc anh lấy chính bản thân mình ra làm mồi nhử.

Chỉ cần thực lực và nội tình anh bộc lộ ra không quá mạnh mẽ thì sau khi hung thủ chân chính tiêu diệt nhà họ Dương biết được, chắc chắn hắn sẽ ra tay giết anh nhằm vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

“Chó chết, ông đây hỏi câu đó là nể mặt anh rồi!” Tiêu Ngọc Long bất mãn với thái độ của Diệp Phàm, hung hăng nói: “Anh nghĩ chỉ dựa vào đôi tay của anh là có thể xông xáo khắp Tinh Thành sao? Tôi nói cho anh biết dù anh có là ông trời đi chăng nữa, chỉ cần anh đắc tội với Tiêu Ngọc Long này ở Tinh Thành, vậy anh chỉ có một con đường chết mà thôi!”

“Là do đã lâu Tiêu Ngọc Long này không thể hiện ra đúng không? Dám chọc vào tôi? Được, hôm nay tôi sẽ chơi chết anh để làm bài học cho những kẻ khác, tránh sau này lại có kẻ nào mù mắt dám chọc đến tôi.”

“Ông Tần, ông Lâm, làm phiền hai người bẻ gãy chân tay của thằng chó chết này cho tôi!”

“Vâng!” Hai ông lão đi theo sau Tiêu Ngọc Long đáp, hai người họ giống như hai con rối, phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Tiêu Ngọc Long.

Vù!

Thân người hai ông lão lóe lên, di hình hoán ảnh, cơ thể lướt ngang sang ba mét, trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt Diệp Phàm, đồng thời vươn tay ra, nhắm thẳng vào bả vai của Diệp Phàm, muốn khống chế anh.

Thực lực của hai ông lão này rất mạnh, là người tu luyện.

Cho dù lúc này hai người không sử dụng linh lực nhưng bọn họ vừa ra tay đã khóa kín tất cả đường lui của Diệp Phàm.

"Láo xược!”

Nhưng ngay khi tay của hai ông lão sắp chạm vào Diệp Phàm thì một tiếng quát lớn vang lên, chẳng biết từ lúc nào Triệu Vũ đã đi tới trước cửa phòng, nhìn thấy hai ông lão ra tay với Diệp Phàm thì lập tức như một con bò rừng đang phi nước đại, lao thẳng tới, đánh trúng hai người kia.

Cú đánh này của cậu ta vô cùng mạnh mẽ.

Cho dù hai ông lão kia là người tu luyện thì cũng bị kiềm chế, không dám chủ quan chút nào, từ bỏ nhiệm vụ khống chế Diệp Phàm, thi triển bộ pháp huyền diệu của bản thân, tránh né cú lao tới của Triệu Vũ.

“Có Triệu Vũ này ở đây, mấy người đừng hòng động tới anh ấy.”

Triệu Vũ ổn định thân người lại, lạnh lùng quát lớn với hai ông lão. Lúc này trên người hắn bộc phát ra khí thế hung ác, giống như là Ác Lai* thời cổ đại, khiến người nhìn cảm thấy run sợ.

*Ác Lai: Con trai trưởng của Phí Liêm, một đại thần của Thương Trụ Vương, nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, có thể vật lộn với tê giác, gấu hổ.

Không chỉ hai ông lão kia bị khí thế của Triệu Vũ dọa sợ.

Cho dù là những người đứng ở cửa phòng xem trò vui cũng run sợ, lui ra sau vài bước theo bản năng.

Hai ông lão mau chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Vũ.

Hai người nhận ra Triệu Vũ không hề đơn giản.

Cho nên hai người không giấu thực lực nữa, điều động sử dụng linh lực.

Linh lực lưu chuyển trong cơ thể, lập tức khiến cơ năng cơ thể của bọn họ tăng lên biên độ rất lớn.

Vù!

Bọn họ cùng bước ra một bước, vượt qua khoảng cách bốn năm mét, xông thẳng tới trước mặt Triệu Vũ, sau đó sử dụng sát chiêu.

Hai ông lão phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, hai sát chiêu đánh tới như một chiếc kéo, muốn cắn xé, cắt đôi phần eo Triệu Vũ ra, quả thực quá mức hung tàn!

“Cút!”

Khi đối mặt với sát chiêu của hai ông lão kia, Triệu Vũ không hề sợ hãi. Cậu ta hét to một tiếng, cơ thể cao lớn chấn động, trên người bùng phát ra một luồng sức mạnh khổng lồ, nắm bàn tay to bằng cái bát lại, đấm thẳng về phía hai ông lão kia.

Chiêu thức của Triệu Vũ luôn trực diện, mạnh mẽ, bá đạo.

Rầm!

Khi đòn tấn công của hai ông lão chạm vào hai nắm đấm của cậu ta, không khí nổ tung, kình lực của hai bên xung kích, cuối cùng Triệu Vũ mạnh mẽ hơn một bậc, hai lông lão kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó như hai con diều đứt dây, bắn ngược ra bên ngoài mười mấy mét mới ngã xuống dưới đất, một dòng máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play