Diệp Phàm nhìn chằm chằm Dư Phù Dung, mắt sắc như ưng, dường như anh muốn nhìn thấu suy nghĩ của Dư Phù Dung.
Theo như anh thấy, hành vi của Dư Phù Dung quá bất thường.
Không chỉ tặng “linh đan” đưa cho anh, còn thông báo cho anh biết của thân phân của nhóm người vừa giết anh, đây rõ ràng… Là muốn lấy lòng anh?
Chưa nói đến việc tin tình báo về thân phận của đám người đuổi giết anh quan trọng đến thế nào, chỉ riêng việc cô ta đưa cho anh viên “linh đan” đã quá khó tin rồi!
Cần phải biết rằng, lúc trước Diệp Phàm chỉ đấu giá thắng được 1 viên linh đan thôi đã phải tốn tận 502 tỷ
Bây giờ, Dư Phù Dung lại tiện tay tặng anh hẳn 1 viên.
Thế này thì cũng quá… Hào phóng rồi?
Tục ngữ có câu ‘việc kỳ lạ tức khác thường’ Dư Phù Dung hào phóng như vậy, chắc chắn là có ý đồ khác.
“Ha ha!” Đối diện với ánh mắt của Diệp Phàm, Dư Phù Dung vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên và nói: “Tôi chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt với một người như Diệp thiếu gia đây, chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt giữa hai bên thôi.”
“Hả? Chỉ đơn giản thế thôi sao?” Diệp Phàm đương nhiên không tin lời của Dư Phù Dung.
“Chỉ đơn giản thế thôi.” Dư Phù Dung gật đầu, trả lời rất thành thật, mặt đầy chân thành.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Dư Phù Dung một lúc, cười nói: “Được thôi, ân tình của cô ngày hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ, sau này nếu có chuyện gì cần mà nằm trong phạm vi khả năng của mình, tôi nhất định sẽ không từ chối giúp cô.”
Mặc dù Diệp Phàm vốn không tin lời của Dư Phù Dung nhưng anh cũng không tiếp tục chất vấn. Suy cho cùng, Dư Phù Dung tặng anh một viên linh đan, thứ đồ này, giá trị cũng lên tới 500 tỷ rồi.
“Diệp thiếu gia, anh hãy về trước với cậu Cung đi, tôi đã gọi điện cho người chuẩn bị cho hai người một chiếc xe mới, nó đang đợi hai người ở giao lộ phía trước. Còn về chỗ này, cứ để tôi dọn dẹp sạch sẽ.” Dư Phù Dung cười nhẹ, nói với Diệp Phàm
“Được thôi!” Diệp Phàm liếc nhìn hàng tá thi thể ngổn ngang xung quanh, gật đầu.
Sau khi Diệp Phàm và Cung Vô Cấu rời đi, Uông Thành Hư mới hỏi lại Dư Phù Dung lần nữa: “Dư Phù Dung, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao cô lại muốn giúp người tên Diệp Phàm kia, thậm chí còn không tiếc gì tặng hắn một viên linh đan?”
“Tôi chỉ giúp người đó tặng viên linh đan đi mà thôi.” Dư Phù Dung nói.
“Ý cô là…” Nét mặt Uông Thành Hư thay đổi.
“Không sai, chính là người đó!"
“Tôi hiểu rồi”
“Việc dọn dẹp sạch sẽ nơi này phải giao cho ông rồi, người kia đã hứa rằng khi nào mọi việc xong xuôi, sẽ đưa cho tôi và ông mỗi người 3 viên linh đan” Dư Phù Dung nói với Uông Thành Hư.
“Được!” Uông Thành Hư ban đầu sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết.
Diệp Phàm cùng với Cung Vô Cấu đi được một đoạn thì đã tới chỗ giao lộ, cả hai nhìn thấy chiếc xe mà Dư Phù Dung đã sắp xếp cho bọn họ.
Hai người lái xe, tiếp tục chạy nhanh về phía thủ đô.
Cung Vô Cấu vừa lái xe, vừa nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, những gì người phụ nữ tên Dư Phù Dung đó nói vừa nãy, anh có tin lời cô ta nói không?”
“Đương nhiên là không tin!” Diệp Phàm nói.
“Thế anh cảm thấy cô ta rốt cuộc là có ý đồ gì?” Cung Vô Cấu khó hiểu hỏi.
“Tôi không biết.” Diệp Phàm lắc đầu, nói: “Nhưng, dù cho cô ta có ý đồ gì thì tôi cũng đã lời được một viên linh đan, thế là lãi rồi!”
Trong khi nói, Diệp Phàm đã ném viên “linh đan” đang được bọc trong một tấm thổ cẩm màu vàng mà Dư Phù Dung cho Cung Vô Cấu, tiếp tục nói: “Tôi giao viên linh đan này cho anh, dùng nó xong thì sức mạnh của anh có thể cải thiện vượt bậc.”
“Thế này, việc này không ổn lắm đâu!” Cung Vô Cấu ngây người một lúc, mất gần nửa phút, anh ta mới phản ứng lại được, nhanh chóng từ chối.
Một viên linh đan, giá trị 500 tỷ.
Thứ đồ đắt già như vậy mà Diệp Phàm lại đưa cho anh ta như thế? Anh ta sao có thể nhận!
“Có gì mà không ổn? Bây giờ anh đang làm việc cho tôi, mà thực lực của anh thực sự là yếu đến tội nghiệp luôn đấy! Không những anh không giúp được tôi, ngược lại còn làm liên lụy đến tôi nữa.” Diệp Phàm nói.
“À..” Cung Vô Cấu đỏ mặt.
Anh ta vẫn còn yếu sao?
Trong lớp thế hệ trẻ của các gia tộc hàng đầu ở thủ đô, anh ta cũng được coi là một trong những người có triển vọng nhất.
Có điều, so với Diệp Phàm, anh ta thực sự quá kém cỏi rồi.
Ví dụ như khi gặp loại tình huống hôm nay, nếu bản thân Diệp Phàm không giải quyết được, dựa vào anh ta, đừng nói tới việc giết mấy tên sát thủ hàng đầu kia, có giữ được mạng hay không còn chưa thể chắc chắn.
“Là một người đàn ông, tại sao anh lại lề mề chậm chạp vậy?” Diệp Phàm liếc nhìn Cung Vô Cấu, nhét viên linh đan vào tay anh ta, lảng sang hỏi chuyện khác: “Anh với Liễu Thanh Mi sao rồi?”
“À, chúng, chúng tôi…” Diệp Phàm đổi chủ đề nhanh quá, Cung Vô Cấu có chút chưa phản ứng kịp, nhất thời nói lắp ba lắp bắp.
Đây chủ yếu là do, tình cảm anh ta dành cho Liễu Thanh Mi quá sâu đậm.
Anh ta là một thanh niên có tài, một người kiệt xuất!
Nhưng hễ là những vấn đề có liên quan tới Liễu Thanh Mi, anh ta lại trở thành một cậu trai nhút nhát, lúng túng, thận trọng, thẹn thùng…
“Nam tử hán đại trượng phu, thích thì mạnh dạn mà theo đuổi, đừng che giấu cảm xúc trong lòng, nếu không, anh sẽ chẳng làm được gì đâu.” Diệp Phàm nói.
“Ừ…” Cung Vô Cấu đột nhiên không nói gì nữa, anh ta không muốn Diệp Phàm tiếp tục nói về chuyện có liên quan tới Liễu Thanh Mi, bèn nói: “À, Diệp Phàm, viên linh đan này, tôi, tôi sẽ nhận nhé!”
“Ừ!” Diệp Phàm gật đầu.
Rất nhanh, Diệp Phàm và Cung Vô Cấu đã tới nội thành thủ đô.
Sau khi đưa Diệp Phàm về nơi ở của anh ấy, Cung Vô Cấu mới rời đi.
Diệp Phàm về đến nhà, không nhìn thấy Diệp Nguyệt, điều này khiến anh hơi sửng sốt, nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Nguyệt, sau đó mới biết ngày mai là cuối tuần, tối nay Diệp Nguyệt sẽ qua đêm ở nhà Liễu Thanh Mi, còn bảo Diệp Phàm sáng sớm mai đến đón mình.
Nói qua lại với Diệp Nguyệt mấy câu, Diệp Phàm cúp điện thoại, anh đi tắm rồi ngồi trên ghế sofa một lúc.
Chuyến đi đến Thiên Thượng lầu ngày hôm nay, anh đã “thu hoạch” được khá nhiều.
Anh không chỉ hiểu rõ hơn về cái gọi là “Thiên Nhân”, hơn nữa, tổ chức Cự Giải giả đang ẩn núp tại Hoa Hạ cuối cùng cũng không kiềm nén được nữa và bắt đầu đối phó với anh.
Cứ như thế này, Diệp Phàm càng có thể giải quyết nhanh chóng tổ chức giả mạo này, hoàn thành nhiệm vụ mà bên quân đội đã giao cho anh.
Sau khi ngồi trên sofa suy nghĩ kỹ một lúc, Diệp Phàm mới đứng lên, nhưng anh lại không vào phòng ngủ để nghỉ ngơi, mà lại đến phòng tập thể dục.
Bên trong phòng tập thể dục, đầu tiên Diệp Phàm tập Quyền Pháp Vô Danh, Năng lực siêu nhiên cứ như phá vỡ nước sông, cuộn trào trên cơ thể, dòng máu trong người anh sôi sục lên như nước được đun sôi.
Tiềm năng thể chất của anh đã được phát huy tối đa.
Sau khi tập Quyền Pháp Vô Danh một lần nữa, Diệp Phàm mới lấy ra viên linh đan mà anh có được trong buổi đấu giá ở Thiên Thượng lầu, không một chút do dự nào mà anh trực tiếp nuốt luôn.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan chảy, một luồng năng lượng thuần khiết ngay lập tức truyền vào cơ thể của Diệp Phàm, luồn lách vào khắp tứ chi và xương cốt, khiến cho Diệp Phàm cảm thấy mỗi một tấc thịt và máu trên cơ thể anh đang chịu một cảm giác như lửa thiêu.
Đặc biệt là tế bào toàn thân của anh, tất cả đều “hưng phấn” lên, hoạt động tế bào tăng lên đáng kể.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh của anh đang tăng lên vượt bậc.
Nhưng ngay khi Diệp Phàm cảm thấy các tế bào toàn thân đều đang nhanh chóng hấp thu hiệu lực của viên linh đan tạo ra, thì đột nhiên, một cơn đau mãnh liệt truyền lên từ bụng dưới của anh, ruột gan như đứt thành từng khúc, khó mà chịu đựng nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT