Diệp Phàm ngồi xuống trước máy tính, mở một website bí mật lên, đăng nhập vào.
Website kia, có chức năng như một bưu kiện.
Diệp Phàm mở tài khoản bưu kiện của mình ra, nhìn thấy một bức thư vừa được gửi tới.
Anh mở bức thư đó ra, nội dung thư, là tư liệu về Đàm Ngọc Yến.
Những tư liệu này rất tỉ mỉ, từ khi Đàm Ngọc Yến sinh ra cho tới bây giờ, chuyện nhỏ chuyện lớn, tất cả đều được ghi chép lại.
Đồng thời, thông tin về cha mẹ của Đàm Ngọc Yến, ông, thậm chí là ông cụ của cô ta đều được ghi chép lại, chẳng qua là không chi tiết như thông tin của Đàm Ngọc Yến mà thôi.
Phải biết rằng, cha mẹ, ông, thậm chí là ông cụ của Đàm Ngọc Yến đều đã có tuổi, muốn điều tra thật kỹ càng, đúng là chuyện khó.
Diệp Phàm lăn con chuột, xem qua nội dung.
Mặc dù anh đọc lướt qua, nhưng lại không bỏ sót thông tin nào.
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, Diệp Phàm đã xem xong tư liệu về Đàm Ngọc Yến, tức là hai mươi mấy năm cuộc sống của cô ta.
Những chuyện Đàm Ngọc Yến đã từng trải qua, thói quen, tính cách của cô ta, anh cũng đã nắm chắc từ thông tin trong tư liệu, có lẽ anh còn hiểu rõ Đàm Ngọc Yến hơn cả bản thân cô ta.
Sau đó, Diệp Phàm lại bỏ ra gần ba tiếng đồng hồ, đọc tư liệu về cha mẹ, ông, thậm chí là ông cụ của Đàm Ngọc Yến.
Đàm Ngọc Yến có gia thế bất phàm, mấy trăm năm trước nhà họ Đàm chính là một đại gia tộc, là gia tộc có dòng dõi Nho học.
Ông nội của cô ta, trước khi các nước phương Tây xâm lược Hoa Hạ, đã là một phần tử trí thức làm công tác tuyên truyền lý tưởng đấu tranh ở Hoa Hạ, ông đã tổ chức nhiều cuộc biểu tình lớn, là một bậc khai quốc rất đáng gờm, rất đáng kính.
Sau khi Hoa Hạ đánh đuổi các nước phương Tây xâm lược, ông lại có những cống hiến vô cùng quan trọng cho nền giáo dục Hoa Hạ.
"Từ những thông tin này, xem ra Đàm Ngọc Yến cũng không trải qua sự kiện đặc biệt gì, gia thế cũng vô cùng minh bạch, nhưng tại sao năng lượng từ trái tim của cô ta và sức mạnh trên người mình lại hấp dẫn lẫn nhau, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Diệp Phàm Tửu mày, rơi vào trầm tư.
Từ những tư liệu này, chứng tỏ Đàm Ngọc Yến cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng không có bất kỳ điểm gì đặc biệt.
Cho nên, kể cả Diệp Phàm, nhất thời cũng không thể hiểu nổi, trái tim của Đàm Ngọc Yến và sức mạnh trên người anh hấp dẫn lẫn nhau, rốt cuộc là tại sao, có tác dụng gì.
Chuyện này, khiến Diệp Phàm đăm chiêu không thể hiểu nổi.
Reng!
Khi Diệp Phàm đang trầm tư, điện thoại di động của anh đổ chuông.
Diệp Phàm cầm điện thoại ra, vừa thấy người gọi tới là Đường Kiến Thụy, anh vội vàng nhấn nút nghe máy.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Phàm Tử." Cuộc gọi vừa kết nối, Đường Kiến Thụy đã lên tiếng.
"Sao vậy?" Diệp Phàm hỏi.
"Là thế này, vừa rồi trung tướng Lộ gọi cho tôi, ông ấy nói, đại tướng Sở có một tài liệu quan trọng, bảo tôi bàn giao cho cậu." Đường Kiến Thụy nói: "Tài liệu này quá quan trọng, liên quan tới cơ mật quốc gia."
"Cho nên, không thể gửi tài liệu theo đường bưu kiện được, chỉ có thể để tôi đem cho cậu thôi."
"Khi nào cậu có thời gian, tôi tự mình đem đến cho cậu."
"Bây giờ được không?" Diệp Phàm Tửu mày suy nghĩ một chút, nói.
"Được, tôi lập tức tới ngay!" Đường Kiến Thụy nói.
"Được!"
Cúp điện thoại, Diệp Phàm thở ra một hơi.
Anh nhìn chỗ tư liệu về Đàm Ngọc Yến mà anh đã đọc cả buổi tối, có chút mệt mỏi.
Sau khi vào phòng rửa tay rửa mặt mũi, Diệp Phàm ra bãi cỏ bên ngoài, luyệt bài quyền Vô Danh một lượt.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh mãnh liệt luân chuyển toàn thân anh.
Giúp anh tỉnh táo lại.
Anh biết tư liệu mà Đường Kiến Thụy muốn đưa cho anh, là tư liệu mà lần trước đại tướng Sở đồng ý với anh, chỉ cần anh đồng ý chuyện của Sở Thiên Tiên, ông ấy sẽ cho Diệp Phàm xem tư liệu về quân đội mà ông ấy đang giữ một lần.
Có thể nói là, Diệp Phàm cực kỳ để ý tới người của trời.
Cho nên, anh mới vội vàng bảo Đường Kiến Thụy mang tài liệu tới.
Chẳng bao lâu sau, Đường Kiến Thụy đến nơi.
"Phàm Tử, đây chính là tư liệu đại tướng Sở bảo tôi đem tới cho cậu, nhưng đại tướng Sở nói rồi, cậu chỉ có thể xem qua một lần trước mặt tôi, sau khi xem xong, nhất định phải lập tức trả lại cho tôi, để tôi mang về quân khu." Đường Kiến Thụy giải thích với Diệp Phàm: "Bởi vì tài liệu này thực sự quá quan trọng, liên quan tới chuyện trọng đại, cho nên, không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào, Phàm Tử, thứ lỗi."
"Không sao!" Diệp Phàm gật đầu, nói.
"Chuyện đó, Phàm Tử, rốt cuộc tài liệu này là?" Đường Kiến Thụy nhíu mày, cực kỳ tò mò hỏi.
"Anh không nên biết thì hơn." Diệp Phàm liếc Đường Kiến Thụy, mỉm cười nói.
"À..." Đường Kiến Thụy bĩu môi, anh ta thành thật đứng ra xa Diệp Phàm năm mét, mắt nhìn thẳng, yên lặng chờ Diệp Phàm xem tư liệu.
Diệp Phàm cầm chỗ tư liệu Đường Kiến Thụy đưa cho anh, mở ra xem.
Mặc dù chỗ tài liệu này rất ít, chỉ có hai, ba tờ giấy, nhưng Diệp Phàm xem qua một lần, lại hoàn toàn biến sắc.
"Được rồi, anh đem về đi!"
Xem xong tài liệu, rồi lại sững sờ thêm mấy phút, Diệp Phàm mới trả lại tư liệu cho Đường Kiến Thụy.
"Được!" Đường Kiến Thụy nhận lấy chỗ tài liệu kia, niêm phong lại, xoay người chuẩn bị ra về.
Diệp Phàm đột nhiên lớn tiếng: "Chờ một chút, tôi có việc muốn hỏi anh."
"Phàm Tử, chuyện gì vậy?" Đường Kiến Thụy có chút bất ngờ, nghi ngờ hỏi.
"Chính là về nhiệm vụ nằm vùng ở đại học Yến Kinh của tôi, rốt cuộc bao nhiêu lâu nữa mới có thể kết thúc? Tôi có hẹn với một người bạn từ nước ngoài về, một khi cô ấy về tới Hoa Hạ, tôi sẽ không thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ ở đại học Yến Kinh nữa."
Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
"Chuyện này..." Sắc mặt Đường Kiến Thụy trở nên nghiêm nghị, anh ta suy nghĩ một hồi, nói: "Phàm Tử, bây giờ ở đại học Yến Kinh, anh chỉ có thể chờ đối phương ra tay thôi, nếu đối phương không ra tay, chúng ta hoàn toàn không biết được hành tung của đối phương, cho nên, nhiệm vụ này không phải chúng ta muốn đẩy nhanh tiến độ là có thể đẩy nhanh được."
"Nếu không đợi được đối phương động thủ mà anh đã rút lui, vậy thì tất cả những sắp đặt của chúng ta đều uổng phí rồi."
"Hay là thế này đi, lát nữa quay về quân khu, tôi sẽ báo cáo với trung tướng Lộ bọn họ, để trung tướng Lộ và đại tướng Sở mở một cuộc họp thảo luận chuyện này, được không?"
"Được!" Diệp Phàm gật đầu.
Sau khi Đường Kiến Thụy đi, Diệp Phàm tới đại học Yến Kinh.
Mọi chuyện ở đại học Yến Kinh đều bình thường, không xảy ra chuyện gì đặc biệt, cho nên, chớp mắt đã đến buổi trưa.
Vừa tới buổi trưa, Diệp Nguyệt liền tới tìm Diệp Phàm, gọi anh cùng tới căng tin trong trường ăn cơm.
Đương nhiên là Diệp Phàm không từ chối yêu cầu của Diệp Nguyệt, hai người tới căng tin trong trường, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Diệp Nguyệt kể cho Diệp Phàm nghe chút chuyện về nhà họ Diệp ở Giang Châu.
Kể từ lần trước Diệp Phàm đưa Diệp Nguyệt rời khỏi Giang Châu, nhà họ Diệp ở Giang Châu phát triển rất thuận lợi, không hề có thế lực nào dám to gan gây phiền phức cho nhà họ Diệp.
Chỉ một lát sau, Diệp Phàm và Diệp Nguyệt đã tới căng tin, hai người lấy cơm, tìm một cái bàn, rồi ngồi xuống ăn trưa, có rất nhiều người tới đây ăn cơm trưa, khiến căng tin trong trường trở nên chật kín.
"Anh không phải người quản lý bảo vệ ở trường chúng tôi sao? Tại sao anh lại ăn cơm với Nguyệt Nhi?"
Diệp Phàm và Diệp Nguyệt đang vừa ăn cơm vừa nói cười, một người đi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT