Diệp Phàm không hề nể nang, một khi đã ra tay sẽ khiến cho Trác Vỹ Lâm bị thương nghiêm trọng.
Điều này đã khiến cho người có mặt đó sững sờ, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Phàm, không còn coi thường và miệt thị nữa mà tràn đầy sự sợ hãi và kiêng nể.
Đến Sở Thiên Tiên cũng khá bất ngờ, chau mày lại, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự nghi hoặc.
Mặc dù lúc ở biệt thự của cô, từ sau xung đột của Diệp Phàm với Âu Dương Tư Thành, cô đã nhìn ra Diệp Phàm là một nhân vật lợi hại.
Nhưng không ngờ rằng, Diệp Phàm lại ra tay tàn nhẫn như thế, thẳng thừng ra tay độc ác với Trác Vỹ Lâm.
Trước kia Diệp Phàm dạy dỗ Âu Dương Tư Thành một bài học nhớ đời, là bởi vì Âu Dương Tư Thành dùng người nhà uy hiếp Diệp Phàm, mà người nhà là ranh giới không được phép động đến của mỗi người, vì thế Diệp Phàm ra tay tàn nhẫn với Âu Dương Tư Thành, Sở Thiên Tiên có thể hiểu được.
Còn Trác Vỹ Lâm chỉ là châm biếm Diệp Phàm vài câu, Diệp Phàm liền ra tay tàn nhẫn như thế?
“Cái này gọi là sự độc ác tàn nhẫn của Diệp Phàm, lại có thể nhanh chóng dễ dàng đánh trọng thương Trác Vỹ Lâm.
“Nhân vật lợi hại như thế này, sau này chúng ta nên tôn kính mà không quá gần gũi, tuyệt đối đừng gây thù chuốc oán với anh ta, nếu không sợ rằng sẽ chuốc họa lớn.”
“Chẳng trách Diệp Phàm có thể trở thành con rể của tể tướng Sở, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, những tin đồn nói anh là phế vật, là công tử bột, tất cả đều là giả, anh ta là một nhân vật lợi hại, tương lai chắc chắn sẽ lừng danh khắp Hoa Hạ.”
“Sau này chúng ta nên tìm cơ hội tạo mối quan hệ tốt với Diệp Phàm.”
……
Mọi người có mặt ở đó bắt đầu bàn tán, rất nhiều người đã thay đổi thái độ với Diệp Phàm.
Tần Xuân Mai nhìn thấy Trác Vỹ Lâm bị Diệp Phàm đánh trọng thương, ngây người ra vài giây rồi mới hoàn hồn, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hét lớn: “Anh, anh, anh, anh gây họa lớn rồi.”
“Tôi nói cho anh biết, bố của bạn trai tôi chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Trác Thị, là một trong mười ngành công nghiệp thực thể hàng đầu Hoa Hạ, cho dù là người đứng đầu của thủ đô cũng không dám bất kính với bố của bạn trai tôi.”
“Anh đánh trọng thương bạn trai tôi, bố anh ấy nhất định sẽ không tha cho anh, cho dù là đại tướng Sở cũng không bảo vệ được anh.”
“Vậy sao?” Diệp Phàm cười khẩy, bước về phía Trác Vỹ Lâm rồi nói: “Cứ cho là tôi giết anh ta, bố anh ta cũng không dám động đến một cọng lông của tôi!”
Nhìn Diệp Phàm đằng đằng sát khí tiến lại gần, khuôn mặt nhợt nhạt của Trác Vỹ Lâm lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta vừa cố sức lùi về sau vừa quát lớn với Diệp Phàm: “Diệp…...Diệp Phàm, anh muốn làm gì? Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, anh dám giết tôi trước mặt nhiều người thế này sao?”
“Đến lúc đó, cho dù bố tôi không ra mặt thì đại tướng Sở cũng không bảo vệ được anh đâu.”
“Vốn dĩ anh đã có tiếng xấu, dư luận xã hội lúc đó sẽ thế nào, chắc anh có thể tưởng tượng ra đúng không?”
“Anh cho rằng tôi sẽ sợ những lời đàm tiếu sao?” Diệp Phàm bình thản nói, trong đáy mắt lóe lên sự lạnh lùng đáng sợ.
“Tôi, tôi….” Giọng nói của Trác Vỹ Lâm run run, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phàm, trong lòng anh ta cảm thấy hơi bất an.
Có điều lúc này, Sở Thiên Tiên bỗng nhiên đi lên phía trước, kéo tay Diệp Phàm, nói: “Diệp Phàm, thế này là được rồi.”
“Được!” Diệp Phàm nhìn Sở Thiên Tiên, gật đầu nói, sát khí tỏa ra trên người anh biến mất trong phút chốc.
“Sở Thiên Tiên, cô sợ rồi sao? Hừ, có bản lĩnh thì đừng cản Diệp Phàm.’ Tần Xuân Mai “hừ” một cái khinh bỉ rồi nói.
Sở Thiên Tiên nhíu mày, vốn dĩ cô định khoác tay Diệp Phàm đi vào cổng lớn tòa nhà Hoa Hồng 202, nhưng sau khi nghe câu nói của Tần Xuân Mai, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Xuân Mai, nói: “Tần Xuân Mai cô tiếp tục ngu ngốc thế này, sợ rằng ngay cả nhà họ Tần cũng sẽ bị sụp đổ bởi sự ngu xuẩn của cô.”
Nói xong, mặc kệ sắc mặt của Tần Xuân Mai có khó coi thế nào, Sở Thiên Tiên vẫn khoác vai Diệp Phàm, đi thẳng vào cổng tòa nhà Hoa Hồng 202.
“Sở Thiên Tiên, cô, cô, cô,......” Tàn Xuân Mai phẫn nộ nhìn Sở Thiên Tiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đợi đấy cho tôi, sẽ có một ngày tôi khiến cô phải quỳ xuống đất cầu xin tôi.”
Sau đó, Tần Xuân Mai nhìn Trác Vỹ Lâm bị thương nặng đang nằm trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ khinh thường coi rẻ, lạnh lùng nói: “Trác Vỹ Lâm, anh đúng là rác rưởi, đến cái thứ công tử bột vô dụng như Diệp Phàm cũng không đánh lại được, còn đoạt chức vô địch MMA sao? Tôi đoán chắc là anh dùng tiền mua chức vô địch có phải không?”
“Được rồi, tôi không nói mấy lời nhảm nhí với anh nữa, cái đồ rác rưởi như anh hoàn toàn không xứng với tôi.”
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chúng ta chia tay đi.”
Tần Xuân Mai nói xong liền nổi giận đùng đùng quay người rời đi.
“Tần Xuân Mai!” Nhìn hình bóng rời đi của Tần Xuân Mai, Trác Vỹ Lâm tức giận tái mét mặt, sâu trong đáy mắt lóe lên sự căm giận sôi sục, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà hèn hạ như cô tưởng Trác Vỹ Lâm tôi dễ bắt nạt sao?”
Trác Vỹ Lâm thực sự rất tức giận, anh ta ra mặt vì Tần Xuân Mai, vì thế mới chịu kết cục như bây giờ.
Thế mà Tần Xuân Mai lại không cảm kích một chút nào, ngược lại còn buông lời cay nghiệt với anh ta.
Sao anh ta có thể chịu đựng chuyện này được chứ?
Anh ta nhìn hình bóng rời đi của Tần Xuân Mai, sâu trong đáy mắt lóe lên sự nham hiểm và mưu mô.
Diệp Phàm cùng Sở Thiên Tiên bước vào tòa nhà Hoa Hồng 202, tầng một của tòa nhà Hoa Hồng 202 là một phòng khách rộng rãi, bên trong có ghế sô pha, bên cạnh cầu thang, có một tấm biển, bên trên là sự sắp đặt và bố trí của tòa nhà Hoa Hồng 202.
Phòng chơi bài, phòng tắm suối nước nóng, phòng hát karaoke, vân vân, cần gì có đấy!
“Diệp Phàm, anh có thù với Trác Vỹ Lâm sao?” Sở Thiên Tiên hỏi Diệp Phàm.
“Không có.” Diệp Phàm lắc đầu.
“Vậy tại sao anh lại ra tay tàn nhẫn với anh ta như vậy, thậm chí muốn giết anh ta?” Sở Thiên Tiên châu mày, hỏi với vẻ mặt đầy sự nghi hoặc: “Tôi có thể cảm nhận rõ sát khí tỏa ra từ người anh, lúc đó anh thực sự muốn giết anh ta đúng không?”
“Bất kỳ ai cũng có thể giết kẻ phản quốc!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Kẻ phản quốc?” Sở Thiên Tiên sững sờ một lúc, rồi hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh nói Trác Vỹ Lâm là kẻ phản quốc sao? Không thể nào chứ? Nhà họ Trác là gia tộc ẩn thế ở Hoa Hạ,lúc Hạ Hoa bị các nước phương Tây xâm lược, nhà họ Trác đã ra sức giúp đỡ, nghe đồn chín đời nhà họ Trác lúc đó, chết hết chỉ còn lại một đời bây giờ, có thể thấy nhà họ Trác đã góp rất công sức rất lớn cho Hoa Hạ.”
“Cũng vì thế, nhà họ Trác bây giờ luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt của chính phủ Hoa Hạ, thậm chí bố tôi cũng không dám tùy tiện động vào nhà họ Trác.”
“Nói nhà họ Trác phản quốc, điều này hoàn toàn không thể nào!”
“Hai tên vệ sĩ da đen phương tây của Trác Lâm Vỹ đến từ Ma Đảng - một tổ chức đen ở nước ngoài.” Diệp Phàm nói, anh không giải thích quá nhiều cho Sở Thiên Tiên, chỉ nói ra lai lịch của hai tên vệ sĩ bên cạnh Trác Vỹ lâm.
“Ma Đảng?”
Sắc mặt của Sở Thiên Tiên bất ngờ thay đổi lớn.
Qua mấy chục giây sắc mặt của Sở Thiên Tiên mới hồi phục về trạng thái bình thường, cô chần chừ một lát rồi nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, chuyện Trác Vỹ Lâm là kẻ phản quốc, không có bằng chứng chắc chắn, tốt nhất anh đừng nói với người khác.”
“Chỉ cần một chút nhầm lẫn, chuyện này sẽ liên lụy khiến hàng ngàn người chết.”
“Tốt nhất anh nên nói chuyện này cho cho anh trai tôi hoặc là bố tôi, để họ xử lý cẩn thận là tốt nhất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT