Một khi Diêu gia trở thành gia đình có quyền thế số một Giang Châu, hắn sẽ trở thành đại thiếu gia số một ở nơi này.
Sau này, tất cả những gia đình có quyền thế từ nhỏ đến lớn đều phải thuận theo hắn mà làm.
Nhưng lúc này đây, hắn lại bị người khác đùa giỡn, còn bị một tên nhóc đánh, đây thực sự là...nhịn vợ thì được nhịn nhục thì không.
Hắn căm tức nhìn Sở Đại Trị, hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Đại Trị, còn có ý định muốn giết luôn cả Sở Đại Trị rồi.
"Thằng khốn, dám ra tay với bổn đại thiếu, có phải mày chán sống rồi không?" Diêu Thượng Đức giận dữ hét lên, sát khí bừng bừng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Thế nhưng, Sở Đại Trị không hề sợ hãi Diêu Thượng Đức, cũng không thèm phí lời với Diêu Thượng Đức, giáng liền lúc mấy cái tát vào mặt Diêu Thượng Đức, đánh tới mức đầu của Diêu Thượng Đức lắc như trống bỏi.
Mọi người xung quanh choáng váng nhìn cảnh Diêu Thượng Đức bị Sở Đại Trị đánh, vừa khiếp sợ vừa không thốt nên lời.
"A..." Diêu Thượng Đức phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, vừa giơ nắm đấm về phía Sở Đại Trị, vừa kêu lớn:"Thằng khốn, mày đi chết cho tao!"
Bụp!
Nhưng nắm đấm của Diêu Thượng Đức chưa kịp giáng xuống, Sở Đại Trị đã nhanh tay nhanh mắt, giơ chân lên đá một cú vào đũng quần Diêu Thượng Đức.
Cú đá này của cậu ta không hề nể tình chút nào.
Dùng hết cả mười phần sức lực.
Chẳng cần phải nói đến cảm giác của Diêu Thượng Đức, những người xung quanh nhìn thấy cảnh này xong, đều theo bản năng khép chặt đôi chân lại, có một loại ảo giác nhìn cũng thấy đau trứng hộ.
"A..."
Diêu Thượng Đức lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, hai tay nắm lấy đũng quần, cơ thể cong lại như con tôm bị nướng chín.
Hắn khổ sở quá mà!
Lại bị một tên nhóc dạy dỗ đến nỗi không còn sức đánh trả.
Đặc biệt là cú đá của Sở Đại Trị vào đũng quần của hắn, từng cơn đau buốt thật sự làm cho hắn như đã hôn mê.
"Trời đất ơi, đây là con cái nhà ai thế? Sao lại độc ác thế này?"
"Tôi thấy cậu nhóc này chính là người đi cùng với Diệp Nguyệt đấy, không phải là người của Diệp gia đó chứ?"
"Diệp gia đã suy tàn rồi, lúc này còn dám xảy ra xung đột lớn như vậy với Diêu Thượng Đức chẳng phải là coi thường mặt mũi của Diệp gia sao, cứ như vậy, chỉ sợ Diệp gia sẽ càng lụi tàn nhanh hơn thôi."
"Đúng là chuyện đời không thể biết trước được, ai có thể nghĩ tới, đường đường là gia đình có quyền thế số một của Giang Châu, trước đây cùng liên kết với Thường gia, làm cho Diệp gia không ngừng phát triển, chèn ép những gia tộc khác ở Giang Châu đến mức gần như không thở nổi, vậy mà Thường gia vừa sụp đổ, Diệp gia cũng suy tàn theo."
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Nhưng Sở Đại Trị đá một cú vào đũng quần của Diêu Thượng Đức xong vẫn không định dừng lại, mà lại giơ nắm đấm của cậu ta lên, tay đấm chân đá với Diêu Thượng Đức làm hắn ngã trên mặt đất, cả buổi cũng không bò dậy được, thảm hại như một con chó hoang vậy.
"Thằng nhóc, mày dám đánh bổn đại thiếu, mày xong đời rồi, cả nhà mày sẽ phải chết." Diêu Thượng Đức vừa cố nín nhịn cơn đau vừa chửi Sở Đại Trị.
"Vẫn còn lải nhải được à? Xem ra phải cho cái miệng của mày không thể nói nữa mới được."
Sở Đại Trị lạnh lùng nhìn Diêu Thượng Đức bị ngã trên mặt đất, xông lên đạp mấy phát vào mặt Diêu Thượng Đức, đạp đến nỗi mặt Diêu Thượng Đức toàn là máu, khóe miệng cũng không ngừng rỉ máu, nhìn qua thật sự rất thảm hại.
Sở Đại Trị thật sự quá tàn nhẫn.
Dù nhìn cậu ta vẫn còn nhỏ, nhưng lại làm cho tất cả mọi người trong phòng đều phải kinh hãi, không có ai dám ngăn cản Sở Đại Trị.
"Thằng...thằng nhóc, mày, mày... đợi đấy cho tao, bổn đại thiếu nhất định sẽ gọi người đến đánh chết mày!" Diêu Thượng Đức ho ra một ngụm máu, vừa nín nhịn cơn đau vừa chửi rủa Sở Đại Trị.
"Ha ha, con trai ngoan, xem ra mày rất không phục!" Sở Đại Trị nhìn Diêu Thượng Đức trên mặt đất, cười lạnh nói: "Được, vậy tao cho mày một cơ hội, mau gọi người qua đây, biết điều thì gọi mười mấy người giỏi nhất qua đây cho tao, hôm nay ông đây sẽ dạy mày một bài học, trên đời này, không phải người nào mày cũng động vào được."
Lúc nói chuyện, Sở Đại Trị buông Diêu Thượng Đức ra, lấy điện thoại từ trong túi của Diêu Thượng Đức ra đặt vào tay Diêu Thượng Đức.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động của Sở Đại Trị xong, ngây người một lát, rồi lại rì rầm to nhỏ, mọi người đều thì thầm với nhau, bàn tán sôi nổi.
"Trời ơi, thằng nhóc này thật là điên rồi."
"Đúng đấy, đánh Diêu Thượng Đức một trận còn chưa xong, lại còn bảo Diêu Thượng Đức gọi người tới, tự tìm đường chết sao?"
"Diêu Thượng Đức vừa bị đánh cho thảm hại như vậy, tôi thấy, đợi hắn gọi người qua đây, nhất định sẽ đánh thằng nhóc này bầm dập, không thì sau này hắn làm sao còn mặt mũi lăn lộn trong giới nhà giàu nữa chứ?"
...
Diêu Thượng Đức khuôn mặt ngơ ngác, hắn cũng không nghĩ rằng, Sở Đại Trị lại cho hắn gọi người qua, điều này làm hắn ngẩn ra mười mấy giây với phản ứng lại được, sau đó lấy chiếc điện thoại Sở Đại Trị đưa cho, bấm một số điện thoại để gọi.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
"Anh Triệu phải không? Em là Diêu Thượng Đức đây, đúng đúng đúng, ba em là Diêu Chính Thuần." Diêu Thượng Đức vội vàng nói: "Là thế này, em gặp chút chuyện ở quán bar Dạ Thiên Hạ. Anh có rảnh không? Qua đây giúp em được không?"
"Cái gì? Anh ở gần chỗ quán bar Dạ Thiên Hạ? Anh đến ngay đúng không? Được, vậy thì tốt quá."
Tắt điện thoại xong, Diêu Thượng Đức liền hít sâu một hơi, giơ tay lau cái miệng đầy máu, nín nhịn cơn đau, lạnh lùng nói với Sở Đại Trị: "Thằng nhóc, mày đợi đó, xem lát nữa bổn đại thiếu sẽ giáo huấn mày thế nào."
"Ha ha!"
Sở Đại Trị cười lạnh một cái, chẳng thèm để ý Diêu Thượng Đức, mà quay sang Bùi Minh đang đứng trong một đám người, trầm giọng nói:" Lúc nãy mày nhảy dữ dội nhất đúng không? Còn không mau cút ra đây quỳ xuống cầu xin cho ông?"
Lời Sở Đại Trị vừa dứt, Bùi Minh vẻ mặt biến sắc.
Hắn không ngờ tới, Sở Đại Trị lại để mắt tới hắn, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Mặc dù Sở Đại Trị nhìn qua chỉ là một thằng nhóc, nhưng Bùi Minh đã từng gặp rồi, nhìn thấy Sở Đại Trị đánh đập Diêu Thượng Đức một cách tàn bạo, mà hắn chỉ là một tên nhát gan hèn yếu, cho nên lúc này hắn bị dọa tới mức không khống chế được đôi chân mà run rẩy, dường như sắp đái ra quần."
"Mày, thằng nhóc, tao nói cho mày biết, Bùi gia nhà tao không dễ chọc vào đâu, mày dám đụng vào tao? Bùi gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày." Bùi Minh nuốt ngụm nước bọt sợ hãi, lạnh lùng nói với Sở Đại Trị.
Bốp!
Nhưng mà Sở Đại Trị không nhiều lời với Bùi Minh, đi đến cho hắn một cái tát, làm tím bầm một bên mặt của Bùi Minh, in dấu tay lên vết tát, làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
"Ai da, thằng nhóc, dám ra tay với tao? Mày biết Bùi gia nhà tao trước đây làm cái gì không?" Bùi Minh vừa kêu lên thảm thiết vừa hét lên với Sở Đại Trị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT