Hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại là khi hắn trong thời kỳ đỉnh phong, sử dụng hai môn võ thuật tối cường. Không thể không nói đây là cơ duyên cực lớn, là may mắn lớn.
Chỉ có điều Sở Hưu nghĩ tới đủ loại chuyện kỳ dị xảy ra trong Ma Thiên Cảnh cùng những bí ẩn liên quan tới bản thân, cho dù được cơ duyên may mắn như vậy cũng chẳng vui vẻ nổi.
Ngược lại Ngụy Thư Nhai thần sắc hưng phấn nói: “Diệt Tam Liên Thành Tiễn thì thôi, mặc dù võ công này do Độc Cô giáo chủ sáng tạo ra, có điều căn nguyên của nó lại là giáo phái kia.
Có điều Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm lại là một trong những võ thuật bí truyền của Độc Cô giáo chủ. Ngươi nhận được Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, từ nay Về sau ngươi sẽ là truyền nhân chính thống của Độc Cô giáo chủ, địa vị thậm chí còn cao hơn một tầng so với hiện tại”
Có điều sau đó Ngụy Thư Nhai lại lắc đầu: "“Chẳng qua tốt nhất tạm thời ngươi đừng dùng Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, lộ ra những thứ ngươi nhận được trong Ma Thiên Cảnh.
Lòng người trong nội bộ nhánh Ẩn Ma đã thay đổi, cho dù ngươi nhận được những thứ đó, toàn bộ nhánh Ấn Ma cũng không thể cúi đầu quỳ bái, thật sự coi ngươi là người thừa kế chân chính của Côn Luân Ma Giáo.
Cho nên giờ việc quan trọng của ngươi là tích lũy thực lực. Chỉ cần có thực lực, thân phận này chỉ là dệt hoa trên gấm, danh chính ngôn thuận. Kế cả không có thân phận này cũng không căn phải gấp, dù sao cũng không ai tranh nổi với ngươi”
Ngụy Thư Nhai suy nghĩ rất kỹ cho Sở Hưu, có điều trước nay bản thân hẳn lại không hề nghĩ tới chuyện đoạt lấy Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm hay Diệt Tam Liên Thành Tiễn. Kể cả Chử Vô Kỵ cũng vậy.
Hai người này không phải hạng tầm mắt hạn hẹp, hơn nữa nếu thứ này Độc Cô Duy Ngã lưu lại cho Sở Hưu, vậy một khi hình ảnh đó tiêu tán, không ai có thể chứng kiến thần vận bên trong nữa. Cho dù Sở Hưu muốn giao cho bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Hơn nữa cả hai người bọn họ thật ra từng tiến vào Ma Thiên Cảnh nhưng lại không chứng kiến những thứ này, chỉ mình Sở Hưu thấy được. Chuyện này chứng mình Sở Hưu mới là người Độc Cô Duy Ngã lựa chọn, những thứ không thuộc vẽ bọn họ, cho dù có cưỡng ép cướp đoạt cũng không có hậu quả tốt lành gì.
Sở Hưu cười khổ nói: “Ta kém cảnh giới ngày trước của Độc Cô giáo chủ quá xa, cho dù thấy được hình ảnh nhưng cũng chỉ nhớ được đôi chút mà thôi Trong thời gian ngắn căn bản không cách nào thi triển”
Ngụy Thư Nhai vung tay nói: “Cho dù giống đôi chút thôi cũng đủ rồi. Võ công truyền thừa của Độc Cô giáo chủ cho dù chỉ có một thành công lực cũng có uy thế kinh người rồi”.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Ngụy tiền bối, trong nhánh Ẩn Ma có chân dung năm xưa của Độc Cô giáo chủ hay không? Hay các ngươi có biết hình dáng của Độc Cô giáo chủ ra sao không?”
Chữ Vô Ky ở bên cạnh lấy làm lạ nói: “Chẳng phải ngươi đã thấy hình ảnh Độc Cô giáo chủ lưu lại à, chắng lẽ ngươi còn không biết tướng mạo của Độc Cô giáo chủ? Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trong hình ảnh đó, dung mạo của Độc Cô giáo chủ cực kỳ mơ hồ, căn bản không thấy rõ mặt.
Giờ dẫu sao ta cũng nhận được một phần võ thuật truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, đương nhiên thấy hiếu kỳ về Độc Cô giáo chủ rồi”
Ngụy Thư Nhai suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói “Độc Cô giáo chủ ngày trước mặc dù là Ma Chủ thống lĩnh toàn bộ giới Ma đạo, có điều ngài ấy lại không thích mô tả bản thân như thần thánh, đương nhiên không có chân dung lưu lại. Cho dù có thì cả ngàn năm qua đi, e rằng đã mất lâu rồi.
Hơn nắm thời gian quá lâu, người cùng thời với 'Độc Cô giáo chủ đều đã chết, chí ít trong nhánh Ẩn Ma hiện giờ không có ai từng thấy Độc Cô giáo chủ.
Có lẽ trên giang hồ còn một số cường giả dùng các phương thức kỳ quái bảo tồn tuổi thọ, có điều trong nhánh Ẩn Ma không có người như vậy”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, có điều trong lòng vẫn thoáng chút thất vọng.
Vốn y còn muốn xem xem rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã có giống bản thân lúc trước hay không, cảnh tượng mình từng thấy rốt cuộc có phải ảo giác hay hoa mất không.
Lúc này Chử Vô Kỵ lại nói: "Đúng rồi, chẳng phải lăn trước ngươi nhờ Công Thâu Nguyên giúp ngươi chế tạo con rối người ư? Giờ việc chế tạo hoàn thành rồi đấy, hắn còn nhờ tiểu tử Lục Tấn tới báo cho ngươi, chẳng qua lúc đó ngươi đang chấp hành nhiệm vụ nên tin này bị ta cản lại. Vừa hay, giờ ngươi đi với ta tới gặp Công Thâu Nguyên, để hẳn giúp ngươi hoàn thành triệt để con rối người của ngươi."
Sở Hưu gật nhẹ đầu, không ngờ Công Thâu Nguyên lại làm việc nhanh chóng như vậy.
Chuyện này không cần vị lão tiền bối như Ngụy Thư Nhai ra mặt, Chử Vô Kỵ dẫn Sở Hưu tới chỗ ở của Công Thâu Nguyên.
Công Thâu Nguyên thật ra không ở cố định một nơi, thường thì nơi nào có vật liệu tốt, hẳn sẽ đến đó.
Trước đó Công Thâu Nguyên qua lại ở Tây Sở, lúc này do chờ Sở Hưu, hân vẫn lưu lại trong một mật địa của Ẩn Ma tại Tây Sở.
Dẫn Sở Hưu đi vài ngày, Chữ Vô Kỵ cùng Sở Hưu tới một đại trạch trong trấn
nhỏ, Công Thâu Nguyên ẩn nấp trong đại trạch dưới lòng đất này.
“Tiến vào đường hầm, thứ đầu tiên cảm thấy là mùi máu tươi gay mũi
Chử Vô Kỵ sắc mặt đen kịt tiến vào đường hầm, chỉ thấy trong hành lang đốt đền lờ mờ, khắp nơi là chân cụt tay đứt cùng các thứ tài liệu linh tinh, khung cảnh vô cùng kinh khủng,
Nhìn đại đường vốn cực kỳ chỉnh tẽ bị Công Thâu Nguyên làm thành như vậy, Chử Vô Kỵ không khỏi tức giận: “Công Thâu Nguyên! Ta đã nói thế nào? Ngươi muốn làm những thứ này thì tự tìm một chỗ yên tĩnh rồi thích làm gì thì làm. Đây là mật địa để nhánh Ẩn Ma chúng ta tập trung bàn bạc, ngươi coi nó như cái lò sát sinh như vậy, sau này làm sao người khác dùng được?”
Công Thâu Nguyên bĩu môi khinh thường: “Lắm chuyện! Đám người các ngươi giết người còn ít hay sao, giờ lại ghét bỏ thi thể à? Yên tâm, lúc đi ta sẽ quét dọn sạch sẽ cho các ngươi”
Nói xong Công Thâu Nguyên lại nhìn sang phía Sở Hưu, oán trách: “Ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy, chế tạo con rối người xong rồi, ngươi tới xem xem”
Sở Hưu cùng Công Thâu Nguyên đi vào trong, Công Thâu Nguyên vung tay lên, một bóng người bảo phủ trong áo choàng đen bước tới, tháo mũ trùm ra, chính là bộ dáng của An Lưu Niên.
Có điều lúc này vẻ mặt An Lưu Niên không chút biểu cảm, thăn sắc ngây ngốc, trên người không có bất cứ sinh khí nào.
Công Thâu Nguyên đắc ý nói: “Ta đã chế tạo không chỉ một con rối tông sư võ đạo, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm về chất lượng.
Lát nữa ta sẽ nói phương thức điều khiển con rối người cho ngươi. Con rối người phải dùng tỉnh thần lực điều khiển, có điều tiêu hao không lớn, tỉnh thần lực của ngươi cũng không vấn đề.
Nếu ngươi có thể khống chế tinh thần lực tỉnh xảo hơn thậm chí có thể để con rối người làm ra các hành động biểu cảm tỉnh tế, đủ để dùng giả lừa thật.
Giờ ngươi lấy hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ra đi, dung nhập nó vào con rối người, coi nó là vật chứa.