Sở Hưu mặt không đổi sắc, tay ni rực rỡ.

n quyết, lập tức phật quang tỏa ra

Có điều lần này pháp tướng của Sở Hưu không ngưng tụ thành phật tượng mà chỉ là một hư ảnh mông lung bao bọc thu nhận tất cả những giọt mưa đó, khiến chúng hao mòn rồi biến mất.

Đại Kim Cương Thần Lực, Hải Nạp Bách Xuyên Tướng!

Không thể không nói Đại Kim Cương Thần Lực này nếu ngưng tụ ra pháp tướng bản thân có thể nói là thiên biến vạn hóa, mỗi người tu luyện lại có kết quả khác biệt.

Giờ mặc dù Sở Hưu còn chưa thật sự ngưng tụ ra pháp tướng của bản thân nhưng y có thể tạm thời mượn dùng pháp tướng của tiền nhân ứng đối phần lớn tình huống. Ngày sau nếu Sở Hưu thật sự tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực tới mức ngưng tụ ra pháp tướng của bản thân, có lẽ cũng không kém gì tiền nhân.

Giọt mưa vô tận bị Hải Nạp Bách Xuyên Tướng tiêu hao, lúc này mặt đất dưới chân Sở Hưu cũng phát sinh biến hóa.

Trong phương viên mười trượng mặt đất rạn nứt, ngưng tụ, hóa thành từng mũi trường thương, bí mật mang theo lực lượng thiên địa bắn thẳng về phía Sở Hưu.

Tiện tay xuất quyền đánh nát những trường thương bằng đất kia, Sở Hưu chân đạp lên đại địa, phật quang quanh người chuyển hóa thành ma khí ngập trời bao phủ Sở Hưu vào trong, khí thế hung ác vô song, như ma thần thượng cổ hàng lâm.

Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân!

Thật ra Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân không có nhiều dị tượng lộ ra, môn công pháp này tu luyện tới cực hạn cũng chỉ thể hiện ra thân thể mạnh mẽ mà thôi, cho nên giờ Sở Hưu có vận dụng cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Hơn nữa quan trọng nhất là trên giang hồ ngoại trừ Lã Phụng Tiên cùng bốn người dưới trướng hắn, những người khác đều không biết rốt cuộc Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân rốt cuộc ra sao. Thậm chí ngay đẳng cấp công pháp cũng là bọn họ suy đoán ra.

Lúc này Sở Hưu đồng tu Đại Kim Cương Thần Lực cùng Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, cường độ cơ thể của y thậm chí đã tới mức sánh được với tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long. Theo bước chân Sở Hưu đạp mạnh xuống đất, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đất đai bắt đầu rạn nứt.

Sở Hưu liên tiếp bước ra chín bước, mặt đất phương viên mười trượng đã hóa thành một khoảng hỗn độn, trên mặt đất lóng lánh ánh sáng trận pháp, tiếng nổ vang lên liên tiếp, cuối cùng âm ầm tan vỡ.

Trong khu rừng với mưa gió mịt mờ, thân hình vài chục võ giả như Thôi Nhạc xuất hiện từ trong đó. Thôi Nhạc dẫn đầu bất mãn nói: “Diệu Huyền đạo huynh, sao ngươi lại lừa ta như vậy? Đây là Thiên Tru Địa Tuyệt Đại trận mà ngươi nói đấy à? Cứ thế bị đối phương tùy ý phá hỏng? Rốt cuộc ngươi có lấy trận pháp tuyệt kỹ của mình ra không đấy?”

Diệu Huyền chân nhân vội vàng giao thủ: “Đây đã là trận pháp mạnh nhất trong Diệu Ngọc Quan của ta rồi, thời điểm này sao ta phải giấu tài làm gì?

Thôi huynh, chẳng phải ngươi nói năng lực cảm giác của Lâm Diệp này đã bị phế bỏ rồi à? Sao hắn vẫn phát hiện ra trận pháp của ta tập kích?”

Thôi Nhạc sắc mặt bình tĩnh không nói gì, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

Có điều rõ ràng là bước mai phục đầu tiên của bọn họ đã thất bại, vốn định dùng trận pháp lừa giết Sở Hưu, tối thiểu cũng khiến y bị thương nặng, thế nhưng giờ Sở Hưu không hề tổn hại chút nào, cứ thế tùy ý phá hoại trận pháp của Diệu Huyền chân nhân. Chuyện này rõ ràng không hợp với kế hoạch.

Thật ra Sở Hưu dễ dàng phá hỏng trận pháp như vậy không phải do y phát hiện ra từ trước mà là Sở Hưu luôn đặt lực chú ý ở bốn phía xung quanh. Phải nói kể từ khi gi ết chết nhóm người đầu tiên, Sở Hưu vẫn luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng, mặc dù không có năng lực cảm giác nhưng bất cứ công kích nào xuất hiện trong phạm vi thị lực và thính lực của Sở Hưu, y sẽ lập tức phát hiện đồng thời xuất thủ.

Nhìn đám người Thôi Nhạc, Sở Hưu lạnh nhạt nhói: “Xem ra cảnh cáo lúc trước ta để lại cho các ngươi còn chưa đủ. Đang sống tốt lành sao nhất quyết phải tự tìm đường chết như vậy?

Người chết như đèn tắt, đồ có tốt nữa, quyền thế có cao nữa, không có mạng cũng chẳng cách nào hưởng thụ được.”

Thôi Nhạc thản nhiên đáp: “Nói hay lắm, có điều còn một câu nói là cầu phú quý trong nguy hiểm!

Lâm Diệp, ta bất kể thân phận ngươi là gì, thực lực ra sao, giờ ngươi chính là phú quý của chúng ta.

Mặc dù hai ta trước đây không oán hôm nay không thù. Thậm chí nói một lời không dễ nghe, Thôi Nhạc ta không phải loại người chịu trừ ma vệ đạo hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng giờ phú quý ngay trước mắt, giết ngươi cũng là giúp chính chúng tai”

Thôi Nhạc nói rất ngay thẳng, không giống loại ngụy quân tử như Nhiếp Nhân Long, đây là chân tiểu nhân.

Hắn muốn giết Sở Hưu không phải để trừ ma vệ đạo, càng không phải hành hiệp trượng nghĩa mà là vì lời hứa của Nhiếp Nhân Long, vì chức vị trang chủ Tụ Nghĩa Trang mà thôi.

Đơn giản trực tiếp nhưng lại khiến người ta không cách nào phản bác.

Sở Hưu nheo mắt, thản nhiên nói: “Muốn phủ quý hả, vậy tới đây mà lấy. Ta muốn xem xem phú quý này rốt cuộc ai cầm được tới tay?”

Sở Hưu vừa dứt lời, Thôi Nhạc đã lao thẳng tới.

Trong số những người ở đây thực lực mạnh nhất là Thôi Nhạc, đồng thời người xâu chuỗi những võ giả ở đây đồng loạt ra tay cũng là Thôi Nhạc hắn. Người muốn đoạt lấy vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang cũng là Thôi Nhạc.

Cho nên bất luận ra sao Thôi Nhạc cũng là người phải ra tay đầu tiên.

Một cây quạt dùng vật liệu đặc biệt chế thành hiện lên trong tay Thôi Nhạc. Cây quạt nhìn như không đáng chú ý kia không ngờ lại là bảo binh cấp bậc lục chuyển.

Cây quạt như trường đao chém ngang ra, chỉ trong chốc lát vô số cương khí ngưng tụ thành đóa hoa nở rộ, nóng rực như lửa, đỏ bừng như máu!

Sở Hưu nheo mắt đánh ra một quyền, ma khí vô biến quấn quanh nguyền này của Sở Hưu, chỉ trong chốc lát hoa lửa tan tác, một quyền của Sở Hưu không chút trở ngại đánh lên cây quạt xếp bằng kim loại kia. Thôi Nhạc lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn đánh tới, cây quạt sắt trong tay hắn trực tiếp bị đánh nát, thân thể cũng bị quyền này của Sở Hưu hất bay, một tỉa máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.

Một quyền, chỉ vỏn vẹn một quyền, Lưu Hoa Công Tử rất nổi danh đất 'Yến Nam đã thụ thương!

Thôi Nhạc kinh hãi nhìn Sở Hưu, rốt cuộc kẻ này tu luyện công pháp gì, sao lại đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm như vậy?

Vừa rồi hắn dùng cương khí ngưng tụ thành Nhật Viêm Hoa, bên trong ẩn chứa chân ý Hạo Dương Đại Nhật, có thể thiêu đốt chân khí. Một khi dính vào chắc chắn không thể gạt bỏ được.

Nhưng có trời mới biết vì sao ma khí của tên Lâm Diệp kia lại cường đại như vậy, cơ thể cũng cứng cỏi mạnh mế kinh người. Nhật Viêm Hoa của bản thân thậm chí không chạm tới da của đối phương đã trực tiếp bị đánh tan.

Lúc này thế công của Sở Hưu không dừng lại mà lao thẳng tới Diệu Huyền chân nhân sau lưng Thôi Nhạc.

Nói thật ra, Sở Hưu rất ít khi ngứa mắt với ai đó. Bề ngoài ra sao không phải do mình chọn, câu nói dung mạo là do tính cách cũng không phải chính xác trăm phần trăm.

Nhưng ngay khi chứng kiến Diệu Huyền chân nhân, Sở Hưu đã rất muốn đấm nát gương mặt hắn.

Diệu Huyền chân nhân bộ dáng như một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan ngay ngắn. Có điều gương mặt hắn luôn lộ vẻ dâm tà, ngay cả nụ cười luôn treo trên mặt cũng khiến người chứng kiến chỉ hận không đánh hắn một trận.

Lúc này thấy Sở Hưu lao về phía mình, Diệu Huyền chân nhân không chút hoang mang, tay trái phất trần tay phải đạo kiếm, một cương một nhu, một âm một dương. Trên đạo kiếm tỏa ra cương khí mạnh mẽ, phất trần lại vô cùng âm nhu, hai bên kết hợp tạo nên uy thế bất phàm.

Nhưng dưới một quyền ngưng tụ lực lượng toàn thân của Sở Hưu, phất trần của Diệu Huyền chân nhân tan nát, trường kiếm bị đánh bay, thế như chẻ tre, không gì không phát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play