Liễu Thanh Ti đợi ở trên thuyền với tâm trạng chán chường, mặc dù chỉ mới nửa ngày trôi qua, nhưng chị ta lại cảm thấy giống như đã rất lâu rồi vậy.
Mặc dù ngoài miệng cụ Tiền nói không có gì, nhưng trong lòng chị ta hiểu rõ, cụ Tiền lo lắng nếu đi theo thì cô sẽ gặp nguy hiểm, ngài Cố tự dựa vào sức của một mình mình để trấn áp bảng Thiên trong nhiều năm nay, có thể thấy rằng sức mạnh của kẻ đứng sau lưng lão ta đáng gờm đến mức nào.
Mặc dù Lâm Ẩn là cao thủ Thần cảnh, nhưng trên đời này kỳ tích gì cũng có cả, Lâm Ẩn chưa chắc đã vô địch thiên hạ.
“Ào!”.
Tiếng con thuyền nhỏ rẽ sóng vọng đến, Liễu Thanh Ti vội vàng quay đầu nhìn về hướng ấy, chỉ thấy có một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi rẽ gió đạp sóng chạy ra từ trong sương mù.
“Bố nuôi!”.
Liễu Thanh Ti thốt lên đầy kinh ngạc, niềm vui của chị ta đã bộc lộ ra trong giọng nói, những người trên thuyền không ngờ bốn người Lâm Ẩn lại về nhanh như thế, từ lúc bon họ vào đó cho đến bây giờ cũng chỉ mới nửa ngày mà thôi.
Đợi đến khi bốn người Lâm Ẩn trở về thuyền, Liễu Thanh Ti vội vàng chạy lên đón.
Sau khi thấy cụ Tiền chỉ nhếch nhác một chút thôi chứ không bị thương gì cả mới thở phào một hơi, còn Lâm Ẩn thì không cần phải nói, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy anh vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
“Bố nuôi, sao rồi bố?”, Liễu Thanh Ti hỏi khẽ.
“Ngài Cố đã chết rồi!”, cụ Tiền mỉm cười đáp lại.
Con thuyền ồ lên xôn xao, rất nhiều người trên thuyền đều là người trong Long phủ, mấy năm nay ngài Cố thống trị Long phủ, vẫn có một chút sức uy hiếp với bọn họ, tuy bọn họ tôn trọng phủ quân tiền nhiệm và bằng lòng đi theo Lâm Ẩn, thế nhưng trong lòng còn thấy kiêng dè ngài Cố, bây giờ ngài Cố đã bị tiêu tiệt, Lâm Ẩn thống nhất Long phủ, chẳng còn trở ngại gì nữa.
Sau khi trở về Trung Hải, việc đầu tiên Lâm Ẩn làm là bảo đám người Thanh Long triệu tập những đàn em cũ trong Long phủ, ở thời điểm hiện tại, Long phủ bị ngài Cố thanh trừng và Lâm Ẩn xử lý, số lượng cao thủ không còn nhiều nữa.
Thật ra Lâm Ẩn chỉ xử lý đám người trung thành với ngài Cố mà thôi, chứ lúc ngài Cố tại vị, ông ta đã rửa Long phủ bằng máu tanh hết một lượt.
Lâm Ẩn nhìn những thuộc hạ bên dưới mà thở dài khe khẽ, mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng vẫn không khỏi nhíu mày, bây giờ Long phủ không cũng không còn là thế lực mạnh nhất trong giới lánh đời nữa.
Không những kẻ tập võ trên bảng Thiên chỉ còn lại hai người Thanh Long và Hoàng Long chân nhân vừa mới thăng cấp, đến kẻ tập võ bảng Thiên cũng chỉ có hơn mười mấy người mà thôi.
Nếu không tính thêm Lâm Ẩn anh, không nói đến việc bây giờ Long phủ không thể so được với điện Lăng Tiêu và Sâm La, chỉ so với nhà họ Lâm, Long phủ còn yếu hơn nhà họ Lâm hai phần.
Anh nhìn đám người Thanh Long đứng ở bên dưới rồi nói từ tốn: “Mấy năm nay, Long phủ của chúng ta gặp phải nạn lớn, làm nguyên khí tổn hại nặng nề, việc quan trọng nhất bây giờ là tu dưỡng nguyên khí”.
“Thanh Long, Hoàng Long, hai người giúp tôi quản lý Long phủ, giúp Long phủ sớm ngày khôi phục nguyên khí”.
Lần này Lâm Ẩn triệu tập mọi người đến đây, chủ yếu là vì thông báo cho người trong Long phủ biết rằng mình đã trở về, có một cao thủ Thần Cảnh như mình ở đây, người của Long phủ cứ yên tâm làm việc, không cần phải lo sợ cái gì cả.
“Nếu như tôi đã nắm quyền Long phủ một lần nữa, thế thì phải biết rằng không được phép vi phạm quy định của Long phủ chúng ta, không được ra tay với anh em trong Long phủ, càng không được phản bội Long phủ!”.
Gương mặt Lâm Ẩn trở nên lạnh lùng, anh quát khẽ một tiếng, uy thế ngút trời toát ra từ người anh, trong chốc lát, tựa như như có hòn núi thái sơn đè mạnh lên căn điện lớn, rất nhiều người tu vi còn kém nằm rạp xuống đất.
“Vâng, chúng tôi xin chào phủ quân!”.
Những người ở bên dưới quỳ xuống như domino, đến Hoàng Long và Thanh Long cũng không ngoại lệ, bọn họ quỳ trên mặt đất.
Rất nhiều người thấy Lâm Ẩn còn trẻ tuổi mà không xem anh ra gì, bây giờ trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Đến lúc này bọn họ mới nghĩ đến một chuyện, mặc dù Lâm Ẩn còn trẻ nhưng anh lại là một người thích giết thì giết thích tha thì tha, là nhân vật trong thần thoại có thể tung hoành ngang dọc ở thế giới này, đến tổ chức Thần Ánh Sáng đã được truyền lại từ ngàn năm nay cũng đã quy thuận Lâm Ẩn, nếu như bọn họ dám không nghe lời, Lâm Ẩn sẽ vung kiếm chém chết bọn họ ngay, những người khác cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Lâm Ẩn ở lại trong điện thêm một lúc rồi giao việc lại cho hai người Thanh Long và Hoàng Long, vốn dĩ Thanh Long giỏi giải quyết mấy việc này, bây giờ Lâm Ẩn giao quyền lại cho hắn ta, chắc chắn hắn ta có thể giải quyết một cách thành thạo.
Hai ngày nay, Lâm Ẩn vẫn luôn ở trên núi Lục Sơn để luyện tập Long Điển Chí Tôn và Tọa Vong Kinh, bây giờ anh đã là cao thủ kỳ giữa của Thần cảnh, cảnh giới của anh càng cao thì càng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của hai huyền công này.
Trước khi thăng cấp, Long Điển Chí Tôn có thể được liệt vào một trong số chín huyền công lớn nhất, nhưng kể từ sau khi bước vào Thần cảnh, Lâm Ẩn mới nhận ra trước lúc vào Thần cảnh, đến một phần một trăm uy lực của Long Điển Chí Tôn mà anh còn không phát huy được, có lẽ chỉ khi đột phá thêm mới có thể phát huy được uy lực chân chính của Long Điển Chí Tôn.
Hai ngày nay, anh cũng đã bắt đầu tập luyện kinh Tọa Vong nhưng lại khiến anh không khỏi nhíu mày, anh cho rằng chẳng qua kinh Tọa Vong chỉ là một loại võ công giúp con người khống chế tinh thần, vứt bỏ cảm xúc hỗn tạp, tích lũy nguyên khí của con người mà thôi.
Vốn dĩ không thể bằng được Long Điển Chí Tôn chứ đừng nói đến việc Long phủ bị tàn sát vì cuốn sách này!
“Cốc cốc!”.
Hai tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”.
Một học trò trong Long phủ đẩy cửa vào trong rồi cung kính nói với Lâm Ẩn: “Phủ quân, cậu Bùi Thanh Y của nhà họ Bùi đến tìm!”.
“Bùi Thanh Y đến rồi à?”.
Lâm Ẩn nhíu mày lại, vốn dĩ anh định qua hai ngày nữa sẽ đến các Lăng Tiêu để gặp mặt ông cậu của mình, không ngờ Bùi Thanh Y lại đến đây.
“Tôi sẽ ra liền!”.
Lâm Ẩn chỉnh trang phục rồi đi ra ngoài phòng khách.
Bây giờ Liễu Thanh Ti đang đón tiếp Bùi Thanh Y ở ngoài phòng khách nhà họ Tiền, chẳng qua Bùi Thanh Y chỉ là thế hệ con cháu mà thôi, không cần cụ Tiền phải đích thân ra mặt.
“Cậu Ẩn!”.
Vừa thấy Lâm Ẩn bước ra, Liễu Thanh Ti và Bùi Thanh Y đều vội vàng đứng dậy.
“Ừm!”.
Lâm Ẩn quay sang nhìn Bùi Thanh Y, anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”.
“Mong cậu Ẩn theo tôi đến Lăng Tiêu Các một chuyến!”.
Bùi Thanh Y quỳ phịch xuống trước mặt Lâm Ẩn, bây giờ chỉ có một mình Lâm Ẩn cứu được Lăng Tiêu Các mà thôi.
“Lăng Tiêu Các xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lâm Ẩn nhíu mày, anh thấp giọng hỏi Bùi Thanh Y, phải biết rằng bây giờ ngoại trừ anh ra, không có một thế lực nào trong giới lánh đời có thể là đối thủ của Lăng Tiêu Các, không ngờ ông cậu của anh lại kêu Bùi Thanh Y đến đây cầu cứu.
“Hôm qua Điện chủ điện Sâm La đã dẫn theo cao thủ thần bí đánh sư phụ tôi bị thương, võ công của người ấy rất mạnh, đến sư phụ tôi còn không đỡ nổi ba chiêu của ông ta!”.
Gương mặt Bùi Thanh Y vẫn còn toát lên vẻ hãi hùng, sư phụ Diệp Đạp Thiên của hắn ta là cao thủ đã bước nửa chân vào Thần Cảnh, chỉ có điều ông ít khi ra tay trong giới lánh đời mà thôi, nhưng không ngờ sư phụ của hắn ta còn không đỡ nổi ba chiêu của người thần bí ấy trong trận giao chiến ngày hôm qua, bây giờ đã bị thương nặng.
Vốn dĩ không phải Diệp Đạp Thiên kêu hắn ta đi tìm Lâm Ẩn mà là hắn ta len lén chạy đến đây.
“Ôi!”.
Vào lúc này, cụ Tiền cũng bước ra rồi nói: “Tôi đã gọi điện cho Điện thủ điện Sâm La, nhưng ông ta chẳng nể mặt tôi một chút nào cả”.
Vốn dĩ cháu trai Tiền Tu Vĩnh của cụ ta nhận Điện chủ điện Sâm La làm thầy, mặc dù hai người chưa từng gặp mặt nhưng cũng xem như có hai phần giao tình, cụ Tiền cũng không hiểu vì sao đã biết Lâm Ẩn là cao thủ Thần cảnh mà điện chủ điện Sâm La còn có dũng khí đi khiêu chiến điện Lăng Tiêu.
Lâm Ẩn im lặng trong phút chốc rồi nói:
“Đi thôi, đến điện Lăng Tiêu!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT