Lâm Ẩn không rõ những gì xảy ra tiếp theo trong buổi tiệc, cũng không quan tâm cho mấy, nếu như chủ nhà họ Lư không ngu ngốc thì chắc hẳn sẽ chẳng tìm anh báo thù.
Anh đi theo Liễu Thanh Ti lên chiếc xe thương vụ dài, ngồi vào ghế chủ và khách, Liễu Thanh Ti nhìn Lâm Ẩn, cô ấy thấp giọng nói: “Mạo muội hỏi cậu một câu, không biết cậu Ẩn tìm nhà họ Tiền để làm gì?”.
Liễu Thanh Ti không cẩn thận trong chuyện này không được, mặc dù nhà họ Tiền không qua lại nhiều với giới lánh đời trong Long Quốc, nhưng vẫn nghe nhắc đến một vài chuyện Lâm Ẩn đã làm trong thời gian gần đây, đối mặt với kẻ mạnh như thế thì có cẩn thận thế nào cũng không phải là thừa.
Lâm Ẩn cũng nhận ra sự cảnh giác trong lời nói của Liễu Thanh Ti, anh cười cười rồi nói: “Chị Thanh Ti yên tâm đi, lần này chúng tôi đến đây cũng không mang theo ác ý gì đâu, chỉ muốn mượn mạng lưới tình báo của nhà họ Tiền bên nước ngoài mà thôi”.
Mặc dù thế lực của Long phủ bên nước ngoài cũng không yếu, thế nhưng bây giờ anh vẫn chưa nắm được Long phủ hoàn toàn, vốn dĩ không dám sử dụng, mà nhà họ Lâm và nhà họ Bùi lại không có thế lực gì bên nước ngoài cả, bởi thế chỉ đành sử dụng thế lực của nhà họ Tiền mà thôi.
“Không biết cậu Ẩn muốn tìm thứ gì?”.
Lâm Thanh Ti khẽ nhíu mày lại, trong năm nay thế giới ngầm ở phương Tây không bình yên chút nào, một năm trước rất nhiều kẻ mạnh trong thế giới ngầm đã chết ở Bắc Cực Băng Nguyên, các thế lực đấu đá lẫn nhau, đã có nhiều thế lực bị diệt, theo như tình báo của bọn họ, chuyện này có liên quan đến người ở trước mắt chị ta.
“Tôi muốn tìm vị trí của Caesar!”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Vua Hắc Ám Caesar!”.
Liễu Thanh Ti giật mình, Caesar là kẻ mạnh hàng đầu hiếm có trên thế giới này, đến bố nuôi của chị ta còn không chắc mình có thể đánh bại Caesar hay không, nhưng Lâm Ẩn lại muốn tìm Caesar, lẽ nào Lâm Ẩn thật sự đã bước lên Thần cảnh như trong truyền thuyết à?
“Chuyện này tôi không quyết định nổi, hay là cậu Ẩn theo tôi đi gặp bố nuôi đi!”.
Liễu Thanh Ti lắc đầu, thực lực của riêng mình Caesar không thấp, lại có thêm thế lực sau lưng ông ta nữa, nếu như bị Caesar biết nhà họ Tiền của hắn ta truyền tin cho Lâm Ẩn thì có thể thế lực của nhà họ Tề bên nước ngoài sẽ bị tiêu diệt.
…
Chiếc xe nhanh chóng chạy lên núi Lục Long, Liễu Thanh Ti đưa Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y vào phòng khách, vừa định đi mời cụ Tiền đã nghe thấy có giọng nói vang lên.
“Thanh Ti, con đưa bọn họ vào đi!”.
Liễu Thanh Ti gật đầu rồi nói: “Cậu Ẩn, cậu Bùi, mời đi theo tôi!”.
Liễu Thanh Ti dẫn Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y đến căn đình bên vách núi, bây giờ Tiền Khoan đã ngồi đợi bọn họ trong đình, Tiền Tu Vĩnh cũng đang đánh giá Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y với vẻ mặt ngạo mạn.
Trong đình có một bàn đá và bốn chiếc ghế đá cổ, ngồi trên ghế đá có thể nhìn xuống toàn cảnh tượng trong Trung Hải.
“Nơi này của cụ Tiền mới thật độc đáo làm sao!”.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng khen ngợi, ông cụ trước mắt mình có vẻ điềm tĩnh trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh quan sát khí thế của cụ ta, tu vi võ học của cụ ta chưa hẳn đã kém hơn ông cố Lâm Kình Thương của mình.
“Ha ha!”.
Cụ Tiền đứng dậy, cụ ta mỉm cười rồi nói: “Cậu nói đùa rồi, một mình tôi sống ở nơi này, chỉ đành nhìn xuống toàn cảnh tượng Trung Hải, nhưng cậu lại vượt ra khỏi cõi trần, ngoại trừ những kẻ mạnh trên Thần cảnh đang lánh mặt ra thì cậu đứng đầu thiên hạ này rồi!”.
“Cái gì?”.
Sau khi nghe Tiền Khoan nói thế, ba người còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, Liễu Thanh Ti và Tiền Tu Vĩnh rất hiểu thực lực của Tiền Khoan, Tiền Khoan đã là cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên, dù đối mặt với những người mạnh như điện chủ Sâm La hay điện chủ điện Lăng Tiêu thì vẫn có sức chiến đấu một trận, nhưng bây giờ cụ ta lại thừa nhận mình không bằng Lâm Ẩn.
Lẽ nào thực lực của Lâm Ẩn đã bước nửa chân vào Thần cảnh rồi sao?
“Trên đời này vẫn còn cao thủ Thần cảnh đang lánh mặt à?”.
Lâm Ẩn nhíu mày lại, khi ấy anh hỏi cụ người tuyết, cụ người tuyết đã nói gần hai trăm năm nay không hề bước chân ra đời nên chẳng hiểu rõ giới lánh đời, bây giờ nghe giọng điệu của Tiền Khoan, bây giờ vẫn còn cao thủ Thần cảnh đang lánh mặt.
Tiền Khoan cười cười, ánh mắt cụ ta trở nên nghiêm túc: “Có phải cậu Lâm Ẩn ngạc nhiên vì sao tôi lại biết về sự tồn tại của cao thủ Thần cảnh không, theo lý mà nói ông cố Lâm Kình Thương của cậu cũng biết đấy, dù gì nhà họ Lâm đã truyền lại từ ngàn năm nay rồi, mặc dù không phải thế lực hàng đầu trên đời này nhưng chắc vẫn biết đôi chút”.
Tiền Khoan thở dài rồi nói tiếp: “Mà tôi biết chuyện này là vì hồi chín mươi năm trước ở nước ngoài, bố tôi may mắn bước chân vào Thần cảnh, nhưng mới bước chân vào Thần cảnh chưa được bao lâu thì bố tôi đã mất tích một cách thần bí rồi!”.
“Mất tích?”.
Lâm Ẩn giật mình, bây giờ anh đã bước chân vào Thần cảnh nên tất nhiên cũng biết được sự hùng mạnh của nó, nếu như Tiền Khoan không nói dối thì tại sao một cao thủ Thần cảnh mạnh mẽ lại mất tích?
Hơn nữa, cụ người tuyết nói trên đời này phải có cao thủ Thần cảnh mới đúng, nhưng anh lại chưa từng nghe nhắc đến bọn họ.
“Đúng thế, mất tích rồi!”.
Cụ Tiền nhìn xuống tấm bản đồ nằm trên bàn với ánh mắt nghiêm túc, cụ ta nói: “Tám mươi năm trước bố tôi gấp gáp để lại tấm bản đồ này lại cho tôi rồi biến mất, từ đó tôi chưa từng gặp lại bố, sau khi tôi bước chân lên trên bảng Thiên đã từng đi đến nơi được đánh dấu trên bản đồ nhưng không thu hoạch được gì cả, lúc bố tôi giao tấm bản đồ lại cho tôi có nói rằng phải lên đến Thần cảnh mới có thể đi đến địa điểm trong đấy, có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao tôi lại ra về tay trắng”.
“Lần này cậu Lâm tìm tới tôi là có việc đúng không, chỉ cần cậu Lâm đồng ý cùng tôi đi điều tra việc bố tôi mất tích sau khi bước vào Thần cảnh, cho dù là chuyện gì thì nhà họ Tiền chúng tôi cũng đồng ý!”.
Sau khi nói dứt lời, cụ Tiền bèn nhìn Lâm Ẩn chăm chú, người có hy vọng bước vào Thần cảnh nhất chính là Lâm Ẩn.
“Được!”.
Lâm Ẩn nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý ngay, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm Lâm Kình Thương, hơn nữa anh cũng muốn tìm hiểu xem vì sao cao thủ Thần cảnh lại mất tích, có điều anh phải xử lý ổn thỏa mọi chuyện trong giới lánh đời trước khi đi.
Phải giải quyết phe phái của ngài Cố trước và thanh trừng Long phủ.
“Tốt, tốt lắm!”.
Cụ Tiền cũng bật cười, nhiều năm trôi qua, bản thân cụ ta cũng biết nếu không có kỳ ngộ thì cụ ta rất khó tăng cấp đến Thần cảnh, chỉ mỗi một mình Lâm Ẩn có thể điều tra về cái chết của bố cụ ta mà thôi.
Liễu Thanh Ti đang pha trà và Tiền Tu Vĩnh, Bùi Thanh Y đều ngỡ ngàng, bọn họ không ngờ bố của cụ Tiền lại là cao thủ Thần cảnh, hơn nữa còn chưa vang danh trong giới lánh đời mà đã mất tích một cách thần bí rồi.
Người ngạc nhiên nhất trong số đó chắc chắn là Tiền Tu Vĩnh, đến bây giờ hắn còn không biết ông cố lại là cao thủ Thần cảnh.
Nếu như có một cao thủ như thế bảo vệ, có lẽ nhà họ Tiền sẽ trở thành thế lực mạnh nhất trong giới lánh đời.
“Thế cụ biết khi ấy còn có bao nhiêu cao thủ Thần cảnh trên đời này không?”.
Lâm Ẩn hạ giọng hỏi cụ ta.
“Nhờ có bố nói mà tôi mới biết thôi, không biết rõ về những thế lực còn lại, nhưng đại tông sư kiếm đạo Yagyu Muneyoshi của Phù Tang đã bước nửa chân vào Thần cảnh lúc bố tôi còn ở đây, mấy năm nay lão luôn bế quan đột phá Thần cảnh, không biết đã đột phá được hay chưa, chín mươi năm trước, môn chủ Bát Cực Môn cũng đã bước nửa chân vào Thần Cảnh, phủ quân tiền nhiệm của Long phủ cũng thế, nhưng hình như đã mất tích rồi, chứ bằng không cũng chẳng đến lượt ngài Cố nắm quyền Long phủ”.
Tiền Khoan vừa lục lọi ký ức vừa nói.
“Năm ngoái ông cố Lâm Kình Thương của cậu từng giết chết Sompha, cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên, tôi nghi ngờ rằng lão ta cũng đã bước nửa chân vào Thần cảnh rồi”.
Tiền Tu Vĩnh và Liễu Thanh Ti đều dỏng tai lên, bọn họ nghe mà trố mắt, không ngờ lại có nhiều cao thủ bước nửa chân vào Thần cảnh đang ẩn mình như thế, thảo nào ông nội của hắn ta khăng khăng không chịu xuống núi trong khi thực lực đã mạnh mẽ đến như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT