“Thế nào? Cậu còn chưa phục?” Ngô Dương lạnh lùng nhìn chòng chọc Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn cứng đầu, hằn học đáp: “Chủ tịch Ngô, tôi nói cho anh biết, anh có quyền có thế như thế nào ở Ninh thị Đông Hải thì chung quy cũng chỉ là một kẻ sinh sống ở đất tỉnh Đông Hải này, dám đắc tội nhà họ Vương chúng tôi ở nơi đây, anh biết hậu quả là gì không!”

“Cậu đang uy hiếp tôi?” Ngô Dương cười khẩy, biểu cảm khinh thường, còn nhà họ Vương? Mạo phạm đến tổng giám đốc Lâm, nhà họ Vương nhà cậu cũng cách ngày diệt môn không xa nữa đâu!”

“Đội bảo vệ, vào đây dạy dỗ mấy người này một trận ra trò cho tôi, sau đó ném ra ngoài đường!” Ngô Dương lạnh giọng nói.

Dứt lời, đội bảo vệ tay cầm dùi cui điện bên ngoài cửa xông vào, không nói một lời, chỉ mấy bước đã vật ngã bốn người Vương Tử Văn, kéo họ ra ngoài giống như xách đám gà con.

“Các người đang làm cái gì? Ối!”

Hai tên tay sai Tần Phi Thẩm Hạo muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng lại bị dùi cui điện quất đến gào thét lên.

“Ngô Dương, việc này tôi sẽ nói cho bố tôi biết!” Vương Tử Văn vừa bị lôi ra ngoài, vừa không phục nói.

“Vậy thì kêu bố cậu Vương Quốc Khang đến tìm tôi, phận thế hệ sau như cậu không đủ tư cách nói chuyện với tôi.” Ngô Dương không đếm xỉa đáp.

Trán Vương Tử Văn nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vẻ mặt như đang chế giễu của Lâm Ẩn, cảm giác cả một bầu trời sỉ nhục.

“Lâm Ẩn, cậu cứ đợi đấy! Có giỏi thì trốn tại tập đoàn đá quý Trương thị cả đời cũng đừng ra ngoài!” Vương Tử Văn hổn hển nói.

Tên vô dụng này, đúng là dẫm phải vận cứt chó! Thời khắc mấu chốt lại đúng lúc gặp phải chủ tịch Ngô Dương.

Bản thân hôm nay đặc biệt đến đây để thị uy và ức hiếp Lâm Ẩn, muốn thể hiện thực lực trước mặt Trương Kỳ Mạt, không ngờ kết quả lại như hiện tại, tự mình tìm đến tận cửa để cho người khác mắng tới tấp, còn bị đuổi ra khỏi tập đoàn Trương thị một cách đầy nhục nhã.

Vương Tử Văn càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy trên mặt nóng ran, hận Lâm Ẩn không thôi!

Đợi mấy người Vương Tử Văn bị đuổi ra ngoài, hai anh em Trương Hồng Quân trong văn phòng sắc mặt cũng tái mét lại.

“Chủ tịch Ngô, công ty chúng ta cớ gì vì một quản lý quèn mà đắc tội với loại nhân vật quyền thế như cậu chủ nhà họ Vương?” Trương Hồng Hiên thắc mắc.

Vốn dĩ đồng ý giúp Vương Tử Văn làm nhục tên phế vật Lâm Ẩn kia một trận, bản thân buông lời độc ác, còn được kết giao tình với nhà họ Vương, kết quả lại xảy ra tình huống này, đoán chừng Vương Tử Văn có khi còn ghi hận lên hai anh em họ.

“Thiển cận, chẳng trách Trương thị trong tay hai người lại rách nát đến như thế này.” Ngô Dương không khách khí mà mỉa mai.

“Ơ.” Trương Hồng Quân cùng Trương Hồng Hiên vẻ mặt đều ửng đỏ, trước mặt nhiều lãnh đạo cấp cao như vậy, không còn chút mặt mũi nào.

“Hai người với tư cách là giám đốc điều hành, vậy mà lại thông đồng với người bên ngoài, đối phó với một quản lý nhỏ của công ty, hai người còn mặt mũi đối diện với hội đồng quản trị sao?” Ngô Dương sẵn giọng lạnh lùng đáp, “Tôi cảnh cáo hai người, hiện tại phần lớn lợi nhuận của tập đoàn có liên hệ với Ninh thị, bất kỳ hành vi nào làm tổn hại tới tập đoàn, tôi đều sẽ nghiêm khắc ngăn chặn!”

“Các người muốn ăn cây táo rào cây sung, nịnh bợ nhà họ Vương, đừng có lấy sản ngiệp Ninh thị ra làm của hồi môn, hiểu chưa?” Ngô Dương nói với biểu cảm nghiêm túc, liếc mặt nhìn một vòng lớp quản lý, “Hôm nay trước mặt tất cả quản lý trong công ty tôi nói rõ một điều, Ngô Dương tôi còn ở tập đoàn, tuyệt đối không cho phép người ngoài đến bắt nạt nhân viên dưới trướng tập đoàn.”

Bộp! Bộp! Bộp!

Ban quản lý cấp cao của tập đoàn đang có mặt đều vỗ tay tán thưởng, ra vẻ vô cùng cảm động.

Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt cũng niềm nở vỗ tay theo.

Tràng pháo tay này giống như đang tát bôm bốp vào mặt hai anh em Trương Hồng Quân, sắc mặt hai người đỏ lựng.

Lần này uy nghiêm của họ tại tập đoàn Trương Thị coi như mất hết rồi.

Trong lòng Trương Hồng Quân nghĩ, nhất định phải liên hệ với nhà họ Tôn để tận lực nghĩ cách đá Ngô Dương ra khỏi hội đồng quản trị, họ Ngô kia quả thật có tài năng trong việc chuyện xé bé ra to, quá biết cách gây chuyện rồi, chuyện vặt vãnh cũng có thể cắn chặt bọn họ chết cũng không buông, bị nói đến nỗi mất hết thể diện, còn mất luôn lòng người.

“Hai người các người thân là giám đốc điều hành, lãnh đạo cấp cao, phải có hành vi của một tấm gương sáng.” Ngô Dương chậm rãi nói, “Hiện tại hai người nhanh chóng xin lỗi và nhận sai với trợ lý Lâm! Nếu không, về sau ai còn có thể nguyện ý vì công ty cống hiến sức lực? Ai còn nguyện ý một lòng trung thành với công ty? Đều bị hành vi của loại ăn cây táo rào cây sung của hai người làm cho thất vọng! Đây là một vấn đề rất lớn trong việc đoàn kết của tập đoàn!”

“Vậy sao? Chủ tịch Ngô, chuyện này e rằng không quá thỏa đáng?” Sắc mặt Trương Hồng Hiên rất khó coi.

Muốn hai người họ - những người nắm quyền của nhà họ Trương, xin lỗi tên con rể nổi danh vô dụng của nhà họ Trương?

Lại còn tại văn phòng quản lý cấp cao của tập đoàn Trương Thị, không phải sẽ trở thành trò cười lớn sao?

“Chủ tịch Ngô, tôi cảm thấy, phát cho trợ Lý lâm một khoản tiền mặt phúc lợi, coi như xoa dịu cậu ta là được rồi. Tiền này để tôi trả.” Trương Hồng Quân tuyệt sẽ không xin lỗi Lâm Ẩn.

Lông mày Ngô Dương khẽ trau, đáp: “Vậy các người thương lượng với trợ lý Lâm, hỏi cậu ý có đồng ý hay không. Hôm nay trước mặt tất cả các quản lý cấp cao, nhất định phải nói ra một cách giải quyết. Nếu như không có giải thích hợp lý, sau này sẽ không thể dẫn dắt đội ngũ một cách tốt nhất, hội đồng quản trị sẽ hoàn toàn mất uy tín!”

Trương Hồng Hiên oán thầm, nói là quang minh chính đại, thực tế chính là Ngô Dương thừa thế cắn người, đánh vào sự uy tín của hai người họ trong tập đoàn, âm mưu một mình kiểm soát cả hội đồng quản trị.

“Lâm Ẩn, tôi cùng bác cả của cậu, mỗi người bỏ ra năm ngàn tệ, gửi cậu coi như là khoản tiền an ủi.” Trương Hồng Hiên nhìn Lâm Ẩn, vẻ mặt không kiên nhẫn nói, “Không có vấn đề gì chứ?”

Lâm Ẩn cười mà không nói.

“Thế nào? Cậu còn chê ít?” Trương Hồng Quân vô cùng bất mãn chất vấn.

Nếu nói đưa cho tên phế vât Lâm Ẩn này tiền hòa giải, họ đều cảm thấy đau lòng với năm ngàn tệ này, coi như cho ăn mày.

“Xem ra trợ lý Lâm không nguyện ý nhận tiền hòa giải của hai người, vậy là muốn hai người xin lỗi nhận sai.” Ngô Dương nghiêm túc nói.

“Xin lỗi cậu ta?” Trương Hồng Quân cười lắc đầu, “Chủ tịch Ngô, cậu có thể không biết, Lâm Ẩn ở rể nhà họ Trương chúng tôi, tôi là bác cả của cậu ta, giám đốc Trương là bác ba của cậu ta. Ở đâu lại có đạo lý trưởng bối xin lỗi con cháu mình?”

“Không sai, chủ tịch Ngô, quyết định này của cậu thực sự thiếu thỏa đáng.” Trương Hồng Hiên cũng bật cười, “Không phải chúng tôi phản đối cậu, chúng tôi cho dù muốn xin lỗi trợ lý Lâm, cậu đi hỏi cậu ta xem, cậu ta có dám nhận không?”

“Làm sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng nghiêm.” Lâm Ẩn liếc nhìn hai anh em Trương Hồng Quân, nhẹ nhàng nói: “Hai người các ông đến đây xin lỗi nhận sai đi.”

“Cậu nói cái gì?” Trương Hồng Quân ánh mắt căm phẫn nhìn Lâm Ẩn, gân xanh trên cổ đều hằn lên.

Tên vô dụng này lại dám công khai nói bật lại, nếu như không phải đang ở văn phòng, ông ta đã xông lên đạp chết tên vô dụng này rồi.

“Muốn tôi cùng bác cả xin lỗi nhận sai với cậu, cậu ăn phải gan hùm rồi!” Trương Hồng Hiên mưu đồ uy hiếp Lâm Ẩn.

“Cậu dám bày ra bộ dáng quỷ quái này trước mặt trưởng bối, tôi phải mở họp gia tộc, thực hiện gia pháp!”

“Kỳ Mạt, nhà chú năm các con tìm được thằng rể thật là tốt, nó không biết mình đang ăn cơm nhà nào à?” sắc mặt Trương Hồng Quân âm trầm nói: “Chỉ một tên vong ân bội nghĩa, thế mà vẫn chữa vừa lòng, còn dám điên cuồng ngang ngược như thế này nữa.”

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt ngại ngùng, cũng không tiện khuyên giải Lâm Ẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play