Hai kẻ mạnh tuyệt thế lao vào nhau trong nháy mắt.

Ầm ầm ầm một tiếng, giống như tiếng sấm sét nổ vang.

Trong sân nổi lên từng con gió lớn lốc xoáy mạnh mẽ, cuốn lá rụng tung bay, khói bụi bay đầy trời.

Đứng từ xa, chỉ có thể thấy hai bóng người như tia chớp xuyên qua nhau, đánh nhau khiến mặt đất không ngừng sụp xuống, từng đợt tiếng động rền vang như sấm.

Chiêu thức của Hắc Long Vương nhanh mạnh như sấm sét, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, đuổi giết sát Lâm Ẩn, mỗi một lần ra chiêu lại chấn động khiến một cơn gió lốc cuốn lên, xé rách mặt đất ở bên cạnh nứt toạc.

Áo choàng đen của hắn ta không có gió mà tự tung bay, cơ thể được bao quanh bởi một luồng khí mạnh mẽ đang trào dâng như sắp có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Luồng khí sắc bén bá đạo này, người thường chỉ cần dính một chưởng cũng lập tức bị đánh thành thịt nát xương tan.

Mà Lâm Ẩ cũng khí thế mạnh mẽ bộc phát quấn quanh cơ thể khiến người ta sợ hãi, chiêu thức linh hoạt, mơ hồ không rõ, mạnh mẽ tiếp mấy chục hiệp với Hắc Long Vương.

Hai cao thủ giao đấu, đã không thể tưởng tượng nổi, trong phạm vi trăm mét chớp mắt đã bị đánh thành từng cái hố lớn trong sân, cảnh tượng vô cùng ác liệt.

Mà những người ở cạnh căn bản không thể nhìn thấy động tác của hai người, ngay cả bóng mờ cũng không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ai chiếm thế thượng phong, càng không thể đoán được.

Chỉ biết, từng trận gió lốc cuồng bạo đập vào nhau, khiến cho tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều không dám tới gần, vội vàng lui ra bên ngoài cả trăm mét.

Bởi vì trong lòng họ rất rõ ràng, cuộc chiến giữa Lâm Ẩn và Hắc Long Vương, cho dù là sóng lực mạnh còn sót lại cũng có thể lấy mạng bọn họ, nhất định phải cách xa trăm mét.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Giữa sân đấu, hai người đã chiến tới mức khiến người ta kinh sợ.

Chỉ mới chiến đấu được vài phút, mặt đất lại giống như bị mấy chục cân thuốc nổ phá nát, từng tầng đất nứt toạc sụp xuống, bị sức mạnh nổ tung tạo thành hố lớn, mà hai bóng người kia vẫn không ngừng so chiêu, đánh ra từng đợt sức mạnh như gió lốc như sóng dữ.

“Vừa mới bắt đầu, tình hình đã kịch liệt như vậy. Đây là cuộc chiến của cao thủ bảng Thiên sao…”.

Cách đó hơn một trăm mét, Xà Tướng khóe miệng trào máu tươi, được hai gã Hắc Long Vệ đỡ, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cảnh này, lẩm bẩm tự nói gì đó.

Giờ phút này, trong đầu hắn ta không có gì ngoài khiếp sợ.

Lâm Ẩn và Hắc Long Vương có sức chiến đấu quá mạnh mẽ, dường như đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn ta.

Đối chiêu sắc bén sát phạt ác liệt tới mức này, nếu đổi là hắn ta đỡ chiêu, chưa tới mười hiệp, tuyệt đối sẽ thua thảm bại.

Mà Hắc Long Vương và Lâm Ẩn lại so chiêu đơn giản giống như đang ăn cơm uống nước.

Phải biết rằng, đây chỉ mới là bước đầu thử giao đấu, hai người đều chưa sử dụng đòn sát thủ át chủ bài.

Đã có thể tạo thành khung cảnh kinh khủng kịch liệt như vậy.

Nếu chờ đến khi quyết đấu vào thời điểm quan trọng, vậy khung cảnh sẽ còn như thế nào chứ?

“Đẳng cấp bảng Thiên…”, Văn Thiên Phượng đứng cạnh như đang suy tư gì đó, híp mắt nhìn Lâm Ẩn và Hắc Long Vương đang chiến đấu, ánh mắt toàn hoàn không thể che dấu được sự sợ hãi.

Bà ta chỉ là một người bình thường, trong thế giới quan của bà ta vốn không tồn tại người mạnh mẽ như vậy.

Người sống có máu thịt bình thường, ấy thế mà lại có được sức tàn phá kinh khủng như vậy.

Đây quả thực chính là siêu nhân trong phim truyền hình.

“Xà Tướng, đẳng cấp bảng Thiên rốt cuộc là có ý gì?”, Văn Thiên Phương có chút tò mò hỏi.

“Bảng Thiên, bà sẽ không hiểu được đâu”, Xà Tướng trầm giọng nói: “Đây là tượng trưng cho vinh dự thần thánh tối cao trong giới lánh đời”.

“Người có thể đạt tới cảnh giới này, đã có thể xưng là tông sư, tông sư chân chính”, Xà Tướng chậm rãi nói, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng.

Cảnh giới của Lâm Ẩn và Hắc Long Vương, chính là cảnh giới trước giờ hắn ta đau khổ luyện tập mà không thể đạt được, là thứ võ học hắn ta đang theo đuổi.

“Tôi đúng là không hiểu”, Văn Thiên Phượng chậm rãi nói: “Vậy, Xà Tướng, cậu có thể nhìn ra manh mối gì không? Ngài ấy đang chiếm thế thượng phong không?”.

Xà Tướng híp mắt nhìn hai bóng người xẹt qua như ánh lửa, trầm giọng nói: “Trận đấu ở cấp bậc này, tôi không thể phản đoán được nữa. Mắt thường không thể nhìn rõ động tác của bề trên và Lâm Ẩn, trừ khi luyện được mắt thần. Chỉ tiếc là tôi còn chưa đạt được tới trình độ đó”.

“Nhưng lấy thực lực siêu phàm của ngài ấy, muốn hạ được Lâm Ẩn không phải chuyện gì khó. Dù chúng ta có quan sát kỹ càng thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ”, Xà Tương bình tĩnh nói, trong lòng lại rất căng thẳng.

Rất ít khi hắn ta thấy Hắc Long Vương ra tay.

Trước đây, khi đối phó với những cao thủ cấp bảng Địa đó, bề trên vừa mới ra tay, dường như đã giết sạch bọn họ trong nháy mắt.

Dưới bảng Thiên, ở trước mắt ngài ấy thật sự chỉ như một con kiến hôn hèn mọn đáng thương, không có cơ hội đánh trả.

Mà Lâm Ẩn đang trong kỳ luân hồi, vẫn thể hiện ra được sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ, lại có thể đánh ngang tay với bề trên.

Điều này làm Xà Tướng kinh hãi không thôi, nội tâm vô cùng sùng bái Hắc Long Vương lại có một tia dao động.

Ngài Hắc Long Vương, thật sự có thể hạ được Lâm Ẩn sao?

Đây tuyệt đối vẫn còn là một nghi vấn.

Nếu ngài ấy thua, hắn ta cũng sẽ xong đời…

“Cũng đúng, tôi đã tận mắt nhìn thấy thực lực của bề trên, băng qua mưa bom bão đạn mà cứ như đi trên đất bằng”, Văn Thiên Phượng nhớ lại gì đó, ánh mắt rất tin tưởng.

“Nghe các người nói, Lâm Ẩn kia vốn đang bị thương, nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được một lát thôi. Đánh tiếp nữa, tuyệt đối không đánh lại được bề trên”.

“Câu này của bà nói cũng đúng, với thực lực của ngài ấy, mấy kẻ mạnh tầm thường xếp cuối bảng Thiên cũng không dám đối đầu trực diện, huống chi là Lâm Ẩn đang bị thương”, Xà Tương tán đồng nói, lại tăng thêm chút tin tưởng trong lòng mình.

“Hầy, ngài ấy nhất định phải giữ lại Lâm Ẩn sao, nếu như làm theo kế hoạch lúc trước, dùng Trương Kỳ Mạt để liều mạng uy hiếp, Lâm Ẩn nói không chừng sẽ bó tay chịu trói, ngoan ngoan giao đồ ra, đâu cần phải phiền phức như bây giờ”, Văn Thiên Phượng hơi bất mãn nói.

Ở trong lòng bà ta, cực kỳ không muốn thực hiện như kế hoạch bây giờ, thật sự quá nguy hiểm. Hơn nữa, bà ta cũng tuyệt đối không muốn để Lâm Ẩn gia nhập thế lực của Hắc Long Vương.

Bởi vì nếu Lâm Ẩn thật sự hợp tác với Hắc Long Vương, như vậy, địa vị nhất định sẽ cao hơn bà ta.

Văn Thiên Phượng chỉ muốn thấy Lâm Ẩn chết, còn phải bị hành hạ thảm thiết đến chết.

“Bà đừng càu nhàu nữa, ngài ấy đã lựa chọn, lại còn cần bà tính toán cho nữa sao?”, Xà Tướng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Văn Thiên Phượng, lạnh giọng quát lớn.

Văn Thiên Phượng mặt hơi bất mãn, lại không dám nói gì thêm nữa.

“Chúng ta cứ hành động dựa theo sắp xếp trước đó của bề trên đi. Đi giám sát Trương Kỳ Mạt trước đã”, Xà Tướng chậm rãi nói, xoay người đi về phía tòa nhà sau lưng.

“Ối á!”.

Đúng lúc này, trong tòa nhà đang giam giữ con tin đột nhiên tất cả cùng mất điện, trở nên tối đen, như là bị ai đó ngắt nguồn điện.

Đồng thời, từ trong phòng truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết.

“Chết rồi!”, Xà Tướng mặt vô cùng sợ hãi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cũng không màng tới vết thương trên người, vội xông vào tòa nhà tối đen.

“Ngài Xà Tướng, có cao thủ xông vào, định cứu Trương Kỳ Mạt…”.

Trong tòa nhà, truyền tới tiếng xin tiếp viện của mấy tên Hắc Long Vệ, tựa như gặp phải kẻ địch rất mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play