Núi Giang Nguyệt, một chiếc Bentley đen dừng trên con đường núi gập ghềnh.
Hades mở cửa xe cho Lâm Ẩn bước xuống, một mình anh đi lên đỉnh núi.
Hades lại ngồi trên ghế tài xế, đợi Lâm Ẩn trở về.
Còn Hồ Thương Hải lại đi lên núi bằng một con đường khác, ông ta nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Nhiệm vụ mà Lâm Ẩn giao cho Hồ Thương Hải là âm thầm mai phục, chờ cơ hội hành động.
Ông ta chịu trách nhiệm đi cứu Kỳ Mạt, quân cờ âm thầm này sẽ phát huy tác dụng lớn nhất vào thời khắc mấu chốt.
Lâm Ẩn chậm rãi men theo con đường núi lên vào thung lũng nhỏ giữa lưng núi, dưới ánh trăng bàng bạc, anh có lờ mờ nhìn thấy căn phòng được dựng tạm thời ở đằng xa.
Những thanh niên áo đen đứng nghiêm trên con đường bằng phẳng rộng rãi, tất thảy đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng hằm hằm sát khí.
Cả thảy hơn ba mươi người, ai nấy đều đeo găng tay tỏa ra ánh sáng bạc.
Còn có một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đứng giữa nhóm người bọn họ, bà ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ như cười như không.
Lâm Ẩn vừa nhìn đã nhận ra đây là Văn Thiên Phụng, người có hận thù chồng chất với anh
Bên cạnh Văn Thiên Phụng còn có một người đàn ông mặc áo đen đeo mặt nạ đồng thau.
Gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh, chẳng nhận ra được chút cảm xúc nào trên gương mặt anh cả.
“Kỳ Mạt đâu?”, Lâm Ẩn hỏi lạnh nhạt.
“Ha ha, Lâm Ẩn, cậu đến thật à”, Văn Thiên Phụng nói mỉa: “Không ngờ chứ gì, chúng ta gặp lại nhau trong tình cảnh như vậy”.
“Cậu có còn nhớ lúc còn trong thủ đô, cậu đã giết anh Văn Thiên Giao của tôi như thế nào không?”, giọng nói của Văn Thiên Phụng lạnh tanh.
Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh.
Anh vốn không muốn nói nhiều với hạng người độc ác như Văn Thiên Phụng.
Không ngờ lại chất vấn anh về cái chết của anh cả bà ta?
Lúc còn ở trong thủ đô, Văn Thiên Giao đã bị Văn Thiên Phụng cử người giết chết để diệt khẩu, bà ta sợ Văn Thiên Giao bị mình bắt rồi khai ra tình báo bí mật.
Người phụ nữ lại phạt đổ vấy cái chết của anh bà ta lên đầu mình, đúng là thú vị thật.
“Lâm Ẩn, cậu muốn gặp vợ mình chứ gì? Nếu như muốn gặp cô ta thì cầu xin tôi đi”, Văn Thiên Phụng tỏ vẻ mỉa mai, bà ta lạnh giọng mà nói với anh.
Lâm Ẩn cười lạnh: “Bà vẫn còn chưa đủ tư cách để đàm phán với tôi đâu, gọi Hắc Long Vương ra gặp tôi”.
Nói thật lòng, anh không hề xem trọng bất cứ người có mặt ở đây.
Chỉ có Hắc Long Vương mới có thể lên tiếng về chuyện này mà thôi.
Lâm Ẩn hiểu rất rõ.
Hắc Long Vương không ra lệnh thì chắc chắc không có ai dám động đến một cọng tóc của Kỳ Mạt.
Mục đích của Hắc Long Vương rất rõ ràng, ông ta muốn lấy bí kíp Long phủ từ tay mình.
Người này đã tính toán cặn kẽ từ lâu rồi, làm sao có thể để xuất hiện lỗ hổng vào thời khắc mấu chốt.
Trước khi lấy được bí kíp Long phủ, Hắc Long Vương sẽ không dám chọc giận mình.
“Ha ha ha. Lâm Ẩn, đến nước này rồi mà cậu vẫn còn hung hăng sao?”, Văn Thiên Phụng lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: “Lên đến núi Giang Nguyệt mà cậu nghĩ rằng mình có thể an toàn trở ra à? Cậu nghĩ rằng cậu nói sao thì là vậy ư?”.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, không quan tâm đến Văn Thiên Phụng nữa mà quay sang nhìn người đàn ông mặc áo đen đeo mặt nạ đồng thau.
“Anh là thủ lĩnh đương nhiệm của Hắc Long Vệ chứ gì?”, Lâm Ẩn hỏi hững hờ.
Ánh mắt Xà Tướng hơi thay đổi, trong lòng hắn ta hơi căng thẳng, không biết vì sao thường cảm thấy thấp thỏm bất an và hãi hùng khiếp vía khi đối mặt với Lâm Ẩn.
Cảm giác ấy khiến cho người khác sợ hãi như đang đối mặt với thần long mãnh hổ.
“Thế thì sao?”, Xà Tướng đanh giọng mà hỏi.
Hắn ta đúng là thủ lĩnh Hắc Long Vệ đương nhiên, Lâm Ẩn suy đoán được chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Dù gì nếu như ngài Cố không soán ngôi, bây giờ thanh niên mạnh mẽ đứng trước mặt hắn ta đã là phủ quân của hắn ta rồi.
Cho dù biết Lâm Ẩn vẫn còn trong thời kỳ suy yếu, nhưng trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy áp lực nặng nề khi đối mặt với người như anh.
“Lâm Ẩn, cậu đã mang thứ mà ngài ấy muốn đến đây chưa?”, Xà Tướng chuyển đề tài, hắn ta đanh giọng mà hỏi.
Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, anh nói: “Thứ mà Hắc Long Vương muốn đang nằm trong đầu tôi”.
“Nếu như ông ta muốn lấy thì phải hỏi tôi”.
“Hả?”, giọng nói của Xà Tướng trở nên lạnh tanh, hắn ta đanh giọng mà nói: “Lâm Ẩn, ắt hẳn cậu hiểu rõ ngài ấy muốn thứ gì. Đừng hòng bày trò gì cả, chứ bằng không vợ của cậu chết là cái chắc!”.
“Hơn nữa, nếu không phải ngài ấy tán thưởng cậu, muốn hợp tác với cậu thì chúng tôi đã có thể bắt cậu ngay trong đêm nay, mạnh tay moi bí mật từ trong miệng cậu ra!”.
Gương mặt Lâm Ẩn vẫn điềm tĩnh như giếng cổ không gợn lúc khi nghe Xà Tướng uy hiếp mình.
“Hợp tác? Tôi lại muốn nghe xem ngài Hắc Long Vương của các người muốn hợp tác như thế nào?”, Lâm Ẩn lạnh giọng mà nói: “Bắt cóc vợ của tôi, ép tôi giao đồ ra mà còn đòi hợp tác sao?”.
Xà Tướng nghiêm mặt mà nói: “Lâm Ẩn, ngài ấy xem trọng thân phận và thực lực của cậu. Nếu như cậu chịu ngoan ngoãn phối hợp, giao ra món đồ ngài ấy cần thì tất cả mọi chuyện vẫn còn đường thương lượng”.
“Chúng tôi sẽ trả một người vợ bình an vô sự về cho cậu, sau này cậu cũng có thể mượn sức của ngài ấy để cướp lại Long phủ”.
“Ngài ấy hứa rằng sau này sẽ chia đều Long phủ”.
“Chia đều Long phủ?”, Lâm Ẩn nhìn Xà Tướng với vẻ hứng thú, không biết Hắc Long Vương định tính toán thế nào.
Muốn chia đều Long phủ với mình, cách này đúng là hay thật, ông ta biết rằng chắc chắn mình sẽ lật ngược ván cờ, xoay chuyển cục diện trong Long phủ.
Rõ ràng Hắc Long Vương lại này là một người có dã tâm, không cam lòng khuất phục dưới trướng của ngài Cố.
Chứ bằng không ông ta cũng chẳng giấu giếm ngài Cố và quản lý cấp cao trong Long phủ, tự mình tìm cách đối phó với anh.
“Cục diện Long phủ như bây giờ, đám người phe ngài Cố không sợ phủ quân tiền nhiệm sẽ trở về à?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi bọn họ.
Anh không hề biết tung tích hiện tại của sư phụ mình, cũng chỉ thử thăm dò mà thôi.
“Phủ quân tiền nhiệm?”, Xà Tướng chần chừ trong giây lát rồi nói: “Đã mất tin tức về phủ quân tiền nhiệm rồi, quá nửa là bế quan thất bại nên đã chết đi…”.
“Cậu cũng đừng lấy danh nghĩa của phủ quân tiền nhiệm ra mà dọa dẫm chúng tôi”.
“Thậm chí tôi còn có thể nói cho cậu biết, chắc hẳn phủ quân tiền nhiệm đã bị ngài Cố ra tay ám hại. Nếu như cậu muốn báo thù cho sư phụ của mình thì hãy hợp tác với ngài Hắc Long Vương đi, đây chắc chắn là một lựa chọn thông minh”, Xà Tướng nói chậm rãi.
Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng anh lại cuộn sóng.
Sư phụ sẽ bị người khác ám sát sao?
Nói thật lòng, Lâm Ẩn không tin tưởng lắm.
Cảnh giới võ công của sư phụ đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần, khó về tưởng tượng nổi.
Chỉ có thể là do bế quan thất bại nên mới qua đời mà thôi.
“Hợp tác cũng được. Kêu Hắc Long Vương ra gặp tôi, anh không có tư cách này”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Ha, Lâm Ẩn, đến nước này rồi mà cậu vẫn còn làm ra vẻ mình là phủ quân sao?”, Xà Tướng cười lạnh.
“Muốn gặp ngài ấy cũng phải xem xem cậu còn sót lại bao nhiêu tài năng!”.
Sau khi nói dứt lời, Xà Tướng phất tay, đội ngũ thanh niên áo đen đằng sau lưng lập tức hóa thành cơn gió đen, đồng loạt xông về phía Lâm Ẩn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT