Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong sảnh tiếp khách vang lên tiếng nổ khiến người ta sợ hãi.

Lâm Vô Úy và Lâm Tuyệt cùng nhau ra sức, giữa hai tay bộc phát ra nội lực kinh khủng như sóng triều, muốn đánh gọng kìm chèn ép Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn lạnh lùng giơ hai tay lên cùng một lúc, so đấu nội công với hai người bọn họ.

Xung quanh anh có những luồng khí vô hình nổ vang, chấn động đến mức thân thể Lâm Vô Úy lay động, gân cốt phát ra âm thanh như sấm nổ.

Sau đó, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng sóng âm chói tai như rồng gầm.

Bùm bùm!

Chẳng khác nào có trái bom vừa nổ tung gây ra tiếng động cực kỳ lớn, có một sức mạnh điên cuồng vô hình lập tức làm vỡ nứt cả sảnh tiếp khách, vách tường xung quanh đổ sụp xuống, đá vụn tung bay.

Thoáng chốc, xung quanh có bụi mù bay lên, gần như che khuất tầm nhìn của tất cả mọi người.

Vu Tắc Thành và một đám ám vệ tinh nhuệ cũng bị dư âm làm đẩy xa đi mấy chục mét, ngã bay ra ngoài cửa.

Một đám người nhìn hiện trường thảm thiết trong đại sảnh, bụi mù cuồn cuộn bay tứ tung, ai cũng giật cả mình.

“Anh Ẩn! Anh không sao chứ?”.

“Sếp Lâm!”.

Vu Tắc Thành vội vàng dẫn đám ám vệ tinh nhuệ xông vào, vẻ mặt của ai cũng rất sốt ruột.

Lâm Ẩn chính là niềm tin của bọn họ, người dẫn đầu của bọn họ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được.

Hơn nữa người đến không có ý tốt, những người tự xưng là người của nhà họ Lâm gì đó đều là nhân vật không tầm thường, thật sự không biết anh Ẩn thế nào rồi nữa.

“Khụ khụ khụ…”.

Mấy tiếng ho khan đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Lúc này, bụi mù bên trong dần tan đi, để lộ hai dáng người đang lảo đảo.

Lâm Vô Úy và Lâm Tuyệt bị đánh tới hai góc tường khác nhau, cả người đầy máu dựa trên tường xi măng vỡ nát, còn dính rất nhiều bột vôi, dáng vẻ nhìn qua cực kỳ chật vật.

“Phụt!”.

Lâm Vô Úy phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, khiếp sợ nhìn qua.

Lâm Ẩn bình tĩnh đi ra từ bên trong bụi mù, khoanh tay đứng yên tại chỗ.

Anh phủi đi tro bụi trên vai, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Vô Úy.

“Chỉ với chút thực lực đó mà ông cũng dám kêu gào sao?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.

Trong giọng điệu ung dung còn ẩn chứa sát khí khiến người ta sợ hãi, hai người Lâm Vô Úy hơi nhúc nhích một cái rồi câm như hến.

“Cậu! Cậu còn nhỏ tuổi, sao lại có nội công thâm hậu như thế được!”.

Lâm Vô Úy cực kỳ hoảng sợ, tỏ vẻ khó tin hỏi.

Lúc trước ông ta nhìn từ mặt ngoài nói Lâm Ẩn cũng chỉ là cao thủ trung bình trong bảng Địa thôi.

Nhưng vào lúc Lâm Ẩn bùng nổ nội công thật sự khó dò như biển rộng vậy, trong nháy mắt cho bọn họ có cảm giác áp lực vô cùng vô tận đến mức khó thở, cảm giác cuồn cuộn làm cho người ta không thể chống lại được.

Đây chắc chắn là nội công đã vượt xa cấp bậc của bọn họ rồi!

Trong lòng Lâm Vô Úy không có cách nào tin được.

Lâm Ẩn mới bao nhiêu tuổi đâu chứ? Hai mươi mấy tuổi, cho dù luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể luyện ra nội công sâu không lường được như vậy đúng không?

Buồn cười, lúc trước ông ta còn ngông cuồng phỏng đoán rằng Lâm Ẩn bị nội thương, hơi thở yếu ớt, đã bị ông ta nhìn thấu hết từ lâu rồi.

Sau khi giao đấu rồi mới biết dưới mặt nước phẳng lặng này của Lâm Ẩn không biết còn ẩn chứa quái vật đáng sợ như thế nào nữa!

“Anh… Anh năm… Em, em không chịu được nữa, thật sự không được rồi, anh nhờ người giúp đỡ đi…”, Lâm Tuyệt sắc mặt trắng bệch ở một bên nơm nớp lo sợ nói.

Cả người ông ta liên tục run rẩy, khoé miệng có máu tươi chảy ra, giống như gặp phải thiệt hại nặng đến mức không thể chịu đựng được nữa vậy.

Phịch một tiếng, sau khi nói xong câu đó, Lâm Tuyệt không đứng vững được nữa, xụi lơ ngã xuống đất, tay chân vẫn không ngừng run rẩy.

Lúc này vẻ mặt ông ta cực kỳ đau đớn và sợ hãi, hoàn toàn không còn khí thế hơn người và ngông cuồng lúc trước nữa, bị Lâm Ẩn làm mất hết tự tin.

Thậm chí Lâm Tuyệt ngay cả can đảm ngẩng đầu đối diện với Lâm Ẩn cũng không có.

Quá hung tàn!

Trong khoảnh khắc Lâm Ẩn bùng nổ nội công khi nãy thật sự đã xỏ xuyên qua gân cốt da thịt, lục phủ ngũ tạng của ông ta một cách dễ dàng, đến lúc này máu thịt trên người vẫn còn dư chấn, không ngừng run lên.

Bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ hãi.

“Việc này… Lâm Ẩn, cuối cùng cậu đã có được kỳ ngộ gì mà lại có võ công thế này?”, Lâm Vô Úy nhìn chằm chằm Lâm Ẩn hỏi: “Cho dù cậu có thực lực, chẳng lẽ cậu thật sự muốn trở mặt với nhà họ Lâm ở Lang Gia à?”.

Sự tồn tại của Lâm Ẩn thật sự khó mà tưởng tượng được.

Lâm Vô Úy ông ta và Lâm Tuyệt đều có năng lực võ đạo nằm tầng trên của bảng Địa, cũng có thể xem như nhân tài trong giới lánh đời.

Nhưng chỉ vừa đối mặc đã bị bậc con cháu như Lâm Ẩn đánh đến mức gần như tàn phế!

Hơn nữa còn là lúc hơi thở Lâm Ẩn đang yếu ớt…

Cuối cùng cảnh giới thật sự của Lâm Ẩn này là bao nhiêu?

Lâm Ẩn chỉ cười lạnh một tiếng, đi từng bước về phía hai người Lâm Vô Úy.

“Cậu… Cậu muốn làm gì?”, Lâm Tuyệt sợ hãi hỏi Lâm Ẩn.

Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi tiến lên, không thèm quan tâm đến Lâm Tuyệt đang hoảng sợ.

“Tôi… Tôi là cậu ruột của cậu đấy, chẳng lẽ cậu muốn giết tôi sao?”, Lâm Tuyệt tái mặt nói, đã sợ hết cả hồn rồi.

“Tôi đã nói là muốn phế bỏ võ công của ông rồi, thì đương nhiên tôi sẽ làm được”.

Lâm Ẩn hờ hững nói.

Dứt lời, Lâm Ẩn vung chân lên đá mạnh xuống đan điền của Lâm Tuyệt, khiến ông ta lập tức bay xa mười mét rồi ngã mạnh trên vách tường xi măng, đập ra một cái lỗ thủng.

Ầm!

Lâm Tuyệt ngã quỵ dưới đất liên tục phun máu, đau đớn gào thét.

“A a a a!”.

“Cậu… Cậu dám huỷ đi võ công của tôi!”.

Lâm Tuyệt ngẩng mặt lên trời hét to, vẻ mặt điên cuồng, tuyệt vọng mà không cam lòng gào thét.

Đối với cao thủ của giới lánh đời như ông ta, bị phế đi võ công còn khó chịu hơn cả bị giết chết!

Vì điều này có nghĩa là ông ta sẽ mất đi mọi thứ mình có.

“Lâm Ẩn! Cậu đúng là điên rồi! Người của nhà họ Lâm ở Lang Gia mà cậu dám nói phế thì phế?”, Lâm Vô Úy khiếp sợ nhìn Lâm Ẩn, cũng bị hành động điên cuồng này làm giật mình.

Người của nhà họ Lâm ở Lang Gia là tồn tại người bình thường không bao giờ dám nhìn thẳng!

Phế đi võ công? Đây là giẫm nhà họ Lâm xuống chân mà!

“Cậu đúng là không biết phép tắc! Lâm Tuyệt có không đúng đi nữa cũng là bề trên của cậu! Trong mắt cậu không có bề trên, nhà họ Lâm nhất định sẽ bắt cậu về xử theo gia pháp!”, Lâm Vô Úy vừa sợ vừa giận nói.

“Hai người các ông không đấu lại tôi, còn nói phép tắc với tôi?”, Lâm Ẩn hờ hững nhìn về phía Lâm Vô Úy.

“Không chỉ mỗi ông ta. Võ công của ông, cũng phải phế”.

Dứt lời, Lâm Ẩn chậm rãi đi về phía Lâm Vô Úy.

Nhà họ Lâm ở Lang Gia vừa xuất hiện đã vênh váo ngang ngược, câu đầu tiên là đòi giành lấy giang sơn mình trải qua gió tanh mưa máu ở thủ đô mới có được?

Không nói hai lời đã muốn cướp đi sự nghiệp của người khác?

Không cho bọn họ một bài học để đời, có lẽ nhà họ Lâm ở Lang Gia vẫn không biết nên cư xử với mình thế nào.

“Không! Không được!”, Lâm Vô Úy hoảng sợ, kìm lòng không đậu mà lùi về phía sau: “Lâm Ẩn, cậu đừng có làm xằng làm bậy! Tốt xấu gì tôi cũng là cậu của cậu, là cháu của bà cố cậu, cho dù cậu không nể mặt tôi cũng nên nể mặt cụ bà chứ? Chúng tôi chỉ đại diện cụ bà đến tìm cậu thôi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play