Tại khách sạn Trung Thiên, Lâm Ẩn bước xuống xe, dẫn Hades đi lên lầu, đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc.
Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam đã cung kính đứng chờ bên ngoài phòng làm việc.
“Cậu Ẩn”, Hoàng Thanh Sam nói một cách cung kính: “Không biết bỗng nhiên cậu gọi tôi đến là có chuyện gì muốn dặn?”.
Lâm Ẩn lấy chiếc hộp màu đen trong túi ra, ném cho Hoàng Thanh Sam rồi nói: “Trong này có địa chỉ hành tung của hai hộ pháp đạo Thiên Cơ, sau khi các người xem kỹ tình báo, phải bắt được hai gã Phù Tang ấy trong tối nay”.
“Hộ pháp của đạo Thiên Cơ?”, Hoàng Thanh Sam nhíu mày lại, gương mặt ông ấy trở nên nghiêm túc.
Ông ấy đã từng giao đấu với đạo Thiên Cơ, kẻ đạt đến cấp bậc hộ pháp thì chắc chắn võ công rất mạnh mẽ.
“Đúng thế”, Lâm Ẩn căn dặn: “Đây là tin tình báo mà tôi vừa mới lấy được. Đêm dài lắm mộng, phải bắt sống hai người bọn chúng trong khoảng thời gian sớm nhất có thể”.
Tin tình báo này lấy từ chỗ Triệu Thừa Kiền.
Điều đó chứng tỏ rằng Triệu Thừa Kiền đã theo dõi người Phù Tang rất lâu.
Mình vừa mới lấy được tình báo, phải nhanh chóng ra tay, chứ bằng không với sự gian xảo của người Phù Tang, người của Triệu Thừa Kiền vừa rút về, người của mình vẫn còn chưa kịp đi giám sát, rất có thể để mất dấu bọn chúng.
“Tôi đã điều động cấp dưới đến rồi, có thể ra tay bất kỳ lúc nào”, Diệp Hắc nói với anh.
“Cậu Ẩn, tôi cũng có thể ra tay bất kỳ lúc nào”, gương mặt Hoàng Thanh Sam rất nghiêm túc, giọng nói của ông ấy hơi kích động.
Trong lòng ông ấy hiểu rất rõ, đây có thể được xem là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên mà Lâm Ẩn giao cho ông ấy.
Những người Phù Tang mà Lâm Ẩn kêu ông ấy theo dõi hồi trước không thể xem là kẻ mạnh, chỉ cần muốn thì có thể giết chúng ngay tức khắc.
Còn hộ pháp của đạo Thiên Cơ lại không thể xem thường.
“Đêm nay tôi sẽ đích thân đi trông chừng”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà nói: “Ông Hoàng, ông đi xem hết tin tình báo trước đã, để bọn họ xuất phát đến vị trí trước”.
“Vâng!”.
Hoàng Thanh Sam nhận lệnh, ông ấy cầm chiếc hộp đen đi vào trong phòng làm việc, chuẩn bị lấy các loại tư liệu bên trong ra xem.
Tích tích tích.
Vào lúc này, đột nhiên điện thoại của Diệp Hắc lại đổ chuông, hắn liếc nhìn số điện thoại hiển thị, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Cậu Ẩn, đây…”, Diệp Hắc dè dặt.
Lâm Ẩn cảm thấy hơi kỳ lạ, anh nhìn Diệp Hắc rồi hỏi: “Ai gọi đấy?”.
Đây là điện thoại được tăng cường bảo mật của Diệp Hắc, bình thường hắn luôn ẩn nấp trong bóng tối, vốn không qua lại với người ngoài, sao lại có ai gọi điện cho hắn được?
“Là, là Dương Tố Tố gọi”, Diệp Hắc nghiêm mặt mà nói: “Sau khi trở về từ Cảng Thành, ngài cho con bé đi học ở thủ đô. Lần này đến thủ đô tôi cũng từng đến thăm cô bé ấy”.
Lâm Ẩn gật đầu, anh nói: “Nghe đi”.
Diệp Hắc không nhắc, suýt nữa anh đã quên mất chuyện này.
Sau khi trở về thủ đô, thật sự bộn bề nhiều chuyện quá, không quan tâm hết được.
Lúc đầu mình đi tìm Dương Huyền Chân trong Cảng Thành, cũng gửi cô bé Dương Tố Tố đến thủ đô học tập, kêu Đồ Sơn xếp cho cô bé vào một ngôi trường tốt.
Con gái của Dương Huyền Chân không còn thân thích nào trên đời này nữa. Chắc hẳn cũng chỉ có Diệp Hắc và mình là thân thiết mà thôi.
“Alo, Tố Tố, cháu gọi cho chú có việc gì không?”, Diệp Hắc bắt máy, hắn cất tiếng hỏi.
“Hu hu hu… Chú Diệp, chú có thể đến trường của cháu không? Giáo viên kêu cháu gọi người nhà đến”.
“Hả? Chuyện gì thế?”, Diệp Hắc thắc mắc.
“Anh là phụ huynh của Dương Tố Tố đúng không? Lập tức đến trường cho tôi! Con bé nhà anh gây ra chuyện lớn rồi!”, đột nhiên có giọng nói đầy vẻ ngang ngược của người đàn ông trung niên vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ông là ai?”, Diệp Hắc tức giận hỏi ông ta.
“Con nhỏ ngu ngốc nhà cậu đánh con tôi. Cậu là phụ huynh, tốt nhất là đến đây xin lỗi tôi!”.
Tích tích.
Điện thoại bị cúp rồi.
“Cậu, cậu Ẩn,…”, Diệp Hắc hỏi với vẻ căng thẳng.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại, anh cũng đã nghe thấy giọng nói trong điện thoại.
Anh phải chăm sóc cô bé ấy.
Dương Huyền Chân và sư phụ thân thiết như ruột thịt. Nếu như không có Dương Huyền Chân luôn giữ kín bí mật, bản thân mình cũng chẳng tìm được Diệp Hắc, không tập trung được nhánh Hắc Long Vệ rải rác này.
“Cậu Ẩn, hay là để tôi cử người anh em nào đó đến trường Tố Tố xem sao?”, Diệp Hắc hỏi ý kiến anh.
“Tôi tự mình đi một chuyến vậy”, Lâm Ẩn đáp.
“Anh và ông Hoàng dẫn người đến vị trí đi. Sau khi tôi giải quyết xong chuyện ở trường học sẽ đến ngay”, Lâm Ẩn căn dặn.
“Vâng! Xin nghe theo lệnh của ngài”, Diệp Hắc gật đầu một cách cung kính, hắn cũng đã yên tâm.
Diệp Hắc được xem như một nửa học trò của Dương Huyền Chân, ân sâu nghĩa nặng, hắn cũng luôn quan tâm đến cô bé này. Phủ quân bằng lòng tự mình đến trường, trong lòng hắn cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Vào lúc này, Hoàng Thanh Sam bước ra khỏi phòng làm việc.
“Cậu Ẩn, tôi đã xác định được địa điểm rồi từ tin tình báo rồi”, Hoàng Thanh Sam báo cáo với anh.
“Ông và Diệp Hắc dẫn người sang đó trước. Nếu như thời cơ thích hợp, cảm thấy chắc chắn thành công thì không cần báo cáo với tôi, hai người có thể tự mình ra tay trước”, Lâm Ẩn căn dặn: “Còn nếu không chắc thì đợi tôi đến”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn dẫn Hades đi xuống lầu.
Lâm Ẩn làm như thế, trong lòng cũng đã có cân nhắc.
Dù gì cô bé Dương Tố Tố vẫn còn quá nhỏ, lại không còn thân nhân nào trên đời này, cô bé không tin tưởng ai khác. Mình cũng có thể nhân cơ hội này đến thăm cô bé, xem xem cô bé sống thế nào.
…
Khu thành cũ, trường Thanh Đằng thủ đô.
Đây là một trường tư lập tương đối cao cấp, trang thiết bị trong nhiều phương diện của trường đều thuộc loại cao cấp nhất, môi trường lành mạnh, nằm ở khu vực phồn hoa nhất trong khu thành cũ, được xưng là trường dành cho giới quý tộc.
Lúc đầu, Lâm Ẩn chọn trường tiểu học này cho Dương Tố Tố, cô bé còn đang học lớp năm.
Vào lúc này, trong phòng giáo vụ trường tiểu học Thanh Đằng.
Một cô bé khóc lóc nức nở, gương mặt toat ra vẻ tủi thân, bị phạt đứng trong góc tường, nước mắt lem nhem khắp mặt, trên gò má vẫn còn in năm dấu ngón tay đỏ tươi.
Trong phòng làm việc, một cô giáo và đôi vợ chồng trung niên, còn có cả một đứa bé trai đang đứng nhìn cô bé trong góc tường với ánh mắt đùa bỡn.
“Cô Lê, rốt cuộc phụ huynh của Dương Tố Tố đã đến chưa? Không nghe điện thoại nữa à? Ý gì đây? Con mình làm sai mà cũng không biết đường dạy dỗ sao?”, người phụ nữ ăn mặc sang trọng nhìn cô giáo với vẻ bất mãn.
“Sao tôi lại nghe nói cái đồ ngu ngốc này không có bố mẹ chứ?”, người đàn ông trung niên lạnh giọng nói: “Thảo nào mất dạy như thế, có ai dạy nó đâu. Con gái con đứa mà đánh con trai tôi ra nông nỗi như thế này, đến mặt mũi cũng bị trầy xước hết rồi!”.
“Khụ khụ…”, cô giáo họ Lê ho khan hai tiếng: “Tổng giám đốc Hồ, xin hai người đừng sốt ruột. Tôi đang tìm hồ sơ của Dương Tố Tố. Con bé này không ghi cách liên lạc với bố mẹ. Nhưng khi nãy nói nó gọi điện thoại rồi, người nhà của nó sẽ đến thôi”.
“Người nhà của nó phải đến mới được! Con trai của Hồ Bá tôi bị người khác cào rách mặt, sau này biết để mặt mũi ở đâu nữa”, Người đàn ông trung niên mặc vest họ Hồ nói một cách ngang ngược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT