“Giang Hoài không dám hai lòng”.  

Giang Hoài là cao thủ Chân Thần, đương nhiên có thể cảm nhận được trên thần hồn của mình lúc này đã có thêm một phù triện màu xanh tràn đầy sức mạnh, phù triện này trông bình thường, nhưng nếu thật sự nổ tung, e rằng cả người ông ta và thần hồn đều sẽ bị nghiền nát.  

Nghĩ đến việc từ nay về sau không thể làm chủ sống chết của bản thân, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không khỏi thấy tuyệt vọng.  

“Chỉ làm đầy tớ một trăm năm thôi, chẳng là gì với ông cả”.  

Lâm Ẩn chỉ vào Vu Thiên Ngữ, hờ hững nói: “Một trăm năm sau, ta sẽ trả lại sự tự do cho ông, một trăm năm này, ông phải đi theo cô bé, bảo vệ cho cô bé, nếu cô bé xảy ra chuyện thì ông cũng không cần sống nữa”.  

“Vâng!”                Nghe vậy, Giang Hoài thầm thở phào, chỉ bảo vệ một cô nhóc vừa bước vào Địa Tiên, ông ta tin mình có thể làm được. Ông ta biết lần này Lâm Ẩn trở về Thiên Hoang giới, nếu Lâm Ẩn dẫn ông ta đi cùng, xảy ra mâu thuẫn với Vô Cực Tông, ông ta sẽ trở thành bia đỡ đạn.  

So sánh với nhau, bảo vệ một cô bé trăm năm thoải mái hơn nhiều.  

“Thiên quân”.  

Vu Thiên Ngữ giật mình, không ngờ Lâm thiên quân lại thu phục một cao thủ Chân Thần đến bảo vệ mình.  

“Các người đúng là to gan, không ngờ lại dám một mình chạy tới tinh không”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Cháu là con một của nhà họ Vu, nếu cháu xảy ra chuyện, tôi phải ăn nói với ông nội cháu thế nào đây?”  

Mặt Vu Thiên Ngữ đỏ lên, không dám tiếp lời.  

Lần này bọn họ đến tinh không là vì hứng thú nhất thời, hơn nữa đều có xuất thân không tệ, cho nên mua vé tàu xuất phát luôn.  

Hai người trẻ tuổi đứng sau lưng Vu Thiên Ngữ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, dù bọn họ xuất thân giàu có, nhưng đối mặt với người số một hành tinh xanh là Lâm Ẩn vẫn cảm thấy rất áp lực.  

Còn những người muốn phản bội hành tinh xanh khác thì sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ có thể cố hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, để không bị Lâm Ẩn chú ý tới.  

Nhưng sao Lâm Ẩn có thể để bọn họ như ý được.  

Trước giờ Lâm Ẩn chưa từng nhân nhượng kẻ phản bội.                “Còn các người”.  

Lâm Ẩn chậm rãi xoay người nhìn mấy người này, lạnh lùng nói: “Cứ ở lại đây đào mỏ trăm năm đi!”  

Nói xong, anh nói với Giang Hoài: “Ông có thể sắp xếp chuyện này chứ!”  

“Thiên quân yên tâm!”  

Giang Hoài gật đầu nói, sắp xếp mấy người đi đào mỏ, lúc trước ông ta chỉ cần nói một câu là được, chứ đừng nói đến việc bây giờ cao thủ ở Bí Hoan Tông gần như không còn.  

“Ừm!”  

Lâm Ẩn gật đầu, nói với Vu Thiên Ngữ: “Gần đây tinh không không được yên, tham quan một lát rồi về đi”.  

“Vâng!”  

Vu Thiên Ngữ vội gật đầu.  

“Thiên Ngữ, cứu chúng tôi với!”  

“Thiên Ngữ, chúng ta là bạn tốt mà, chúng tôi không muốn đi đào mỏ đâu!”  

“Đúng đó, người nhà của tôi vẫn còn đợi chúng tôi về nữa!”  

Mấy người nghe thế đều quỳ xuống trước mặt Vu Thiên Ngữ không ngừng cầu xin, bọn họ biết cầu xin Lâm Ẩn cũng vô dụng, nếu Vu Thiên Ngữ lên tiếng, bọn họ sẽ còn chút hy vọng.  

“Ồn ào!”  

Lâm Ẩn khẽ cau mày.  

Đám người lập tức không nói gì nữa.  

“Không cần xin tha, người trưởng thành luôn phải trả giá vì những gì mình làm”.  

Lâm Ẩn cũng không có nói nhiều với Vu Thiên Ngữ.  

Tình hình ở Thiên Hoang giới không được lạc quan lắm, anh nhất định phải đến đó ngay.  

…  

Nếu như đã để lộ tung tích, Lâm Ẩn cũng không định tiếp tục đi thuyền đến sao Thương Ngô nữa, anh đi thẳng vào tinh lộ, một mình tiến lên.  

Dù là cao thủ Chân Thần cũng rất ít có ai đi một mình trên tinh lộ.  

Trong tinh không có rất nhiều nhân tố không xác định, dù là cao thủ Chân Thần cũng có thể ngã xuống trong tinh không, chứ đừng nói là những người khác, cho nên các tông môn lớn mới tạo ra thuyền bay, thuyền bay của một vài tông môn lớn chính là một lô cốt chiến tranh di động, có thể giết chết cả cao thủ Thiên Thần thậm chí là Thần Vương.  

Nhưng thuyền bay này tốn rất nhiều chi phí, cả thiên vực Tiểu Đông đều không có thuyền bay cấp bậc đó.  

Ngay cả thuyền bay mà Vô Cực Tông đi đến hành tinh xanh cũng chỉ có thể đỡ được sự tấn công của cao thủ Thiên THần thôi.  

Lâm Ẩn đi rất cẩn thận trên tinh lộ. Anh xuất phát từ sao Thiên Tế, mất bốn tháng mới đến được sao Thương Ngô.  

Trên đường đi, anh gặp được một vài sinh vật trong tinh không, nhưng không quá mạnh, tinh thú mạnh nhất gặp phải cũng chỉ là đỉnh cao Chân Thần.  

Anh dọc theo tinh lộ dừng lại ở rất nhiều hành tinh, không ít hành tinh trong đó cũng đã hoang phế, không khác hành tinh xanh trước khi thức tỉnh là bao, thậm chí còn có hành tinh biến thành hành tinh chết, hoàn toàn không có người sống.  

Lâm Ẩn cũng không ở lại sao Thương Ngô bao lâu mà đi thẳng đến truyền tống trận tới Thiên Hoang giới.  

Truyền tống trận đến Thiên Hoang giới nằm trong một tòa thành bên dưới Thương Ngô Tông, có năm sáu người tu luyện của Thương Ngô Tông trông chừng.  

Mấy người đang đứng tán gẫu với nhau.  

Nhìn thấy người đi tới, bọn họ đều giật mình.  

Bây giờ Thiên Hoang giới loạn lạc, trên cơ bản đã không còn ai đến Thiên Hoang giới nữa, trước đây hôm nào cũng có người đến Thiên Hoang giới, nhưng bây giờ mấy tháng rồi vẫn không nhìn thấy ai.  

Không ngờ hôm nay lại có người đến.  

Tu sĩ dẫn đầu của Thương Ngô Tông rất có mắt nhìn, thấy Lâm Ẩn đi tới thì lập tức nghênh đón: “Tiền bối cần sử dụng Truyền Tống Trận sao?”  

“Đúng!”  

Lâm Ẩn hờ hững đáp.  

“Một lần sử dụng Truyền Tống Trận cần mười nghìn linh thạch hạ phẩm.” Như sợ Lâm Ẩn nổi giận, tu sĩ Thương Ngô Tông vội giải thích:   

“Tiền bối, nếu là bình thường, ngài chỉ cần trả mấy trăm linh thạch là được, vì chúng tôi thường gom hai mươi người lại truyền tống một lần, nhưng bây giờ ngài cũng biết chuyện bên phía Thiên Hoang giới đấy, bây giờ rất loạn, không có ai qua bên kia hết, cho nên một mình ngài phải trả hết linh thạch”.  

“Không sao!”  

Lâm Ẩn lập tức lấy mười nghìn linh thạch hạ phẩm từ trong túi chứa đồ ra, anh vẫn chưa đến mức vì một chuyện nhỏ này mà làm khó một tu sĩ trông coi Truyền Tống Trận.  

Thấy Lâm Ẩn dễ nói chuyện, tu sĩ Thương Ngô Tông mới thầm thở phào, vội khởi động Truyền Tống Trận để truyền tống Lâm Ẩn đi qua.  

Đợi khi Lâm Ẩn biến mất, hai đệ tử mới nhập môn tiến lên hỏi: “Sư huynh, sao huynh phải khách sáo với một người sử dụng Truyền Tống Trận thế, nơi này là địa bàn của Thương Ngô Tông ta mà”.  

“Đệ thì biết cái gì”.  

Một hố đen to lớn xuất hiện, một người đàn ông trẻ tuổi áo xanh tóc đen đi ra từ bên trong, chàng trai vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tu sĩ canh gác xung quanh.  

Mấy chục tu sĩ lập tức vây quanh.  

Chàng trai vừa xuất hiện đã nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.  

“Ầm ầm!”  

Hơi thở tựa như bạo long thở dốc, một khắc sau mới từ từ dừng lại, xung quanh tế đàn có bão táp vây quanh, tựa như gió mạnh cấp mười hai nổi lên.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play