Bên Đông Hải.  

Lâm Ẩn, Lộ Uyên và lão Long Vương đúng cùng nhau, nhìn di tích trên biển, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.  

Nét mặt Lâm Ẩn thì hờ hững.  

Còn Lộ Uyên và lão Long Vương thì tỏ vẻ ngạc nhiên tán thán.  

Lão Long Vương cũng có một tòa Long cung trong thiên vực, nhưng so với Long cung diện tích trăm dặm vàng son lộng lẫy trước mắt, Long cung kia tựa như nhà của ăn mày vậy.  

Còn Lộ Uyên thì ngạc nhiên vì dù là thánh địa lớn ở Thiên Hoang giới cũng chỉ đến thế mà thôi, thậm chí còn có chỗ không bằng Thủy Tinh cung trước mắt.  

“Cậu Ẩn, chẳng lẽ đây thật sự là Thủy Tinh cung mà tổ tiên ta ở ư”, lão Long Vương chẹp miệng, nhỏ giọng hỏi.  

“Chắc là thế”, Lâm Ẩn gật đầu: “Cũng chỉ có Long Tộc mới có thể xây dựng trụ sở ở dưới đáy biển thôi”.  

Anh có nói chuyện với người đưa đò, biết hành tinh xanh không đơn giản như thế, có lẽ những truyền thuyết thần thoại kia có một phần là thật, nhưng đã biết bao nhiêu năm, không có ai tìm thấy thứ có liên quan đến thần thoại, mới cho rằng đây chỉ là lời truyền miệng mà thôi.  

Hành tinh xanh từng rất huy hoàng, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, khiến hành tinh suy yếu, không gượng dậy nổi.  

“Cậu Ẩn, có rất nhiều người ngoại vực đến”, Lộ Uyên cảnh giác nhìn về phía đám người ngoại vực.  

“Không sao”.  

Lâm Ẩn lắc đầu.  

Linh khí của hành tinh xanh hồi phục, đương nhiên sẽ có một vài di tích cổ xưa xuất hiện, những điều này người đưa đò đã nói với anh từ trước, cho nên anh cũng không thấy ngạc nhiên vì chuyện này.  

Điều anh có thể làm là lấy được một phần truyền thừa thuộc về hành tinh xanh, không thể để người ngoại vực lấy hết đồ tốt đi.  

Nhưng vào lúc này, bên phía ngoại vực vang lên tiếng kêu ngạc nhiên.  

Đám người ngoại vực tách nhau ra, thánh hoàng Thái Sơ và Coase cùng nhau đi tới.  

Mà U Minh Tử và Quân Lâm cũng ở bên cạnh họ.  

Quân Lâm cũng nhìn thấy Lâm Ẩn ở cách đó không xa, ánh mắt vẫn hơi phức tạp.  

Gã chắp tay với Lâm Ẩn: “Lâm đạo hữu, đã lâu không gặp nhưng phong thái vẫn như xưa”.  

“Ngươi muốn liên thủ với bọn họ?”  

Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.  

Anh cũng không có ác cảm gì với Quân Lâm, trước đây ra tay cũng chỉ vì trong những người ở đó, Quân Lâm chính là người mạnh nhất trong những người bằng tuổi mà anh giao thủ.  

“Ta đến đây chỉ vì di tích”.  

Nói xong, Quân Lâm gật nhẹ đầu với Lâm Ẩn, sau đó bay tới chỗ một tảng đá ngầm, cách xa đám người ngoại vực.  

Sắc mặt U Minh Tử rất khó coi.  

Hắn ta không ngờ Quân Lâm sẽ làm như thế, nhưng nghĩ đến việc Quảng Hàn cung sẽ có cao thủ Thiên Thần đến, sắc mặt hắn ta mới dễ nhìn hơn một chút.  

“Lâm Ẩn, đã lâu không gặp!”  

U Minh Tử ung dung bước ra, cười nhạt một tiếng với Lâm Ẩn.  

Lúc này dưới sự thuyết phục của thánh hoàng Thái Sơ và Coase, bên phía bọn họ đã tập trung được khoảng hai mươi Chân Thần, còn có hai cao thủ đỉnh cao Chân Thần là thánh hoàng Thái Sơ và Coase, dù là cao thủ Thiên Thần đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, muốn ra tay cũng phải suy xét cẩn thận.  

‘Hôm nay sẽ là ngày chết của Lâm Ẩn’, U Minh Tử híp mắt nghĩ.  

Vô số người ngạc nhiên nghi ngờ, bọn họ cũng không biết U Minh Tử là ai, thấy hắn ta chào hỏi Lâm Ẩn như thế, cứ tưởng U Minh Tử cũng là cao thủ trong tinh hải.  

“Đây là U Minh Tử của Quảng Hàn cung Thiên Hoang giới”.  

Thánh hoàng Thái Sơ hắng giọng giới thiệu.  

Quảng Hàn cung Thiên Hoang giới!  

Mấy chữ này đại diện cho thế lực mạnh nhất thiên vực Tiểu Đông, một tồn tại ngay cả cao thủ cũng những hành tinh khác cũng phải nể mặt một chút, phải đối xử bình đẳng, bây giờ cũng đến hành tinh xanh rồi ư? Ngay cả lão Long Vương cũng cảm thấy tâm trạng nặng nề, khoảng thời gian này lão ở cùng với Lộ Uyên, cũng hiểu được thân phận của Trấn Sơn Hải.  

Lão cũng không ngờ chàng trai trẻ nghìn năm trước từng chống lại Ma Tộc với mình, bây giờ đã trở thành một người quản lý một phương, đứng trên đỉnh cao của cả hành tinh.  

“Hóa ra là đệ tử giỏi của Quảng Hàn cung, đúng là một nhân tài”.   

“Đúng thế, còn trẻ đã bước vào cảnh giới Chân Thần, không hổ là truyền nhân của thánh địa”.  

Không ít người nở nụ cười nịnh nọt với U Minh Tử, một vị truyền nhân của thánh địa, đáng để bọn họ nịnh hót.  

“Tên ranh này không phải người của U Tuyền Tông à? Trở thành người của Quảng Hàn cung từ bao giờ vậy?”  

Lâm Ẩn hờ hững hỏi Lộ Uyên.  

“Cậu Ẩn có điều không biết, bây giờ U Minh Tử đã ở rể tại Quảng Hàn cung, cũng có thể xem như là một nửa người của Quảng Hàn cung rồi”, Lộ Uyên ở bên cạnh giải thích.  

Lộ Uyên không hề giấu đi câu nói của mình, người xung quanh đều là người có tu vi, dù cách đó mấy trăm dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng, lúc này, ánh mắt nhìn về phía U Minh Tử cũng trở nên hơi kỳ lạ.  

Ở rể không chỉ bị thành kiến ở thế giới thường mà ở giới tu luyện cũng thế, trừ khi thực lực ngươi hơn người, người khác mới sẽ không cho là ngươi đang bám váy đàn bà.   

“Hừ!”  

Sắc mặt U Minh Tử trở nên khó coi, hừ lạnh:  

“Lâm Ẩn, đừng có nói nhiều nữa, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đấy!”  

Lâm Ẩn châm chọc nhìn U Minh Tử, lạnh lùng nói:  

“Ta là thánh tử của Triều Thiên cung, ngươi dám ra tay với ta, không sợ sư phụ của ta tính sổ với ngươi à? Nếu sư phụ ta muốn giết ngươi, e rằng cung chủ của Quảng Hàn cung cũng không bảo vệ được ngươi đâu!”  

Người ngoại vực sửng sốt, đều đưa mắt nhìn nhau.  

Trong bọn họ không có mấy ai biết thân phận của Lâm Ẩn, nhưung bây giờ nghe Lâm Ẩn là thánh tử của Triều Thiên cung thì lập tức ngồi không yên, bọn họ cũng không có gan đi đối đầu với thánh địa, đám người U Minh Tử giết chết Lâm Ẩn quay về tông môn còn có cao thủ trong tông môn bảo vệ, bọn họ thì không có ai bảo vệ hết.  

Nhưng bây giờ thánh hoàng Thái Sơ và tôn gả Coase không lên tiếng, bọn họ cũng không dám rút lui, bây giờ rút lui đắc tội với hai vị này, bọn họ sợ ngay cả Đông Hải cũng không rời khỏi được.  

“Triều Thiên cung còn có thể tiếp tục tồn tại hay không cũng là một vấn đề, rảnh đâu mà quan tâm đến ngươi?”, U Minh Tử cười khẩy một tiếng: “Chắc ngươi không biết, hai mươi lăm năm trước lúc ngươi đấu với Quân Lâm một trận, cung chủ của ta đã phát hiện Trấn Sơn Hải bị thương rất nặng sau khi giao thủ với bảy cao thủ Thiên Thần của Ma Tộc, đến bây giờ vẫn chưa khỏe lên được”.  

“Mà nửa năm trước, cung chủ của chúng ta đã gửi thư khiêu chiến cho Trấn Sơn Hải, ba năm sau sẽ đấu một trận ở núi Đế Thần”.  

“Bây giờ cả Triều Thiên cung đều vô cùng náo loạn, đâu có thời gian quan tâm đến thánh tử là ngươi”.  

U Minh Tử nói xong thì nhìn Lâm Ẩn với vẻ khiêu khíc.  

Lâm Tiếu Đường và Cố Thanh Ca đứng lẩn trong đám người ngoại vực, nghe vậy, hai người đều hơi cau mày.  

Hai người bọn họ đều không nhận được tin cung chủ Quảng Hàn cung khiêu chiến cung chủ Triều Thiên cung, nếu hai thánh đại khai chiến, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả Thiên Hoang giới, thậm chí là cả thiên vực Tiểu Đông, đây không phải là chuyện nhỏ.  

“Chuyện này là thật hay giả?”  

Cố Thanh Ca nhỏ giọng hỏi Lâm Tiểu Đường.  

“Ngay cả loại người âm mưu như U Minh Tử cũng dám nói ra, có lẽ là thật”, Lâm Tiếu Đường cười khổ một tiếng: “Chắc ngươi cũng biết ân oán giữa Quảng Hàn cung và Triều Thiên cung đúng không?”  

“Phải biết rằng trước đây Trung Châu là địa bàn của Quảng Hàn cung, chục nghìn năm trước cung chủ Triều Thiên cung thiên hạ vô địch, mạnh mẽ cướp lấy Trung Châu từ Quảng Hàn cung, ép Quảng Hàn cung di chuyển đến biên giới phía Bắc, tạo thành một thánh địa ở Trung Châu”.  

“Người của Quảng Hàn cung cũng xem việc này như một nỗi nhục, nếu tiền bối Trấn Sơn Hải thật sự bị thương, chắc chắn Quảng Hàn cung sẽ không bỏ qua cơ hội này”.  

Cố Thanh Ca cau mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play