*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cả thế giới đều phát điên vì sự trở lại của Lâm Ẩn.
Vô số gia tộc có quan hệ với nhà họ Lâm nhận được tin tức này đều cười vui vẻ, người nắm quyền có thực lực lập tức khởi hành đến thủ đô, trong gia tộc giăng đèn kết hoa, có cảm giác như khắp chốn vui mừng.
Nhà họ Bùi ở Ký Châu.
Sau khi người nắm quyền đương nhiệm của nhà họ Bùi là Bùi Vô Danh nhận được tin tức này thì ngửa mặt lên trời cười to. Mười mấy năm qua, vì bọn họ chỉ là thế lực dưới trướng nhà họ Lâm, cũng không phải thế lực chủ chốt, cho nên bảy tông môn cũng không đối phó với bọn họ.
Nhưng dù thế, nhà họ Bùi cũng từ thế lực độc chiếm Ký Châu rơi xuống thành thế lực hạng hai, những thế lực có chút quan hệ với bảy tông môn đều muốn đánh đổ nhà họ Bùi, gặm một cái trên miếng thịt lớn này, mấy năm nay nhà họ Bùi liên tục nhượng bộ, đã nhường ra một nửa địa bàn Ký Châu rồi, chỉ còn lại gần một nửa địa bàn thôi, nhưng rất nhiều kẻ thù vẫn không chịu bỏ qua, muốn đuổi cùng giết tận.
Nếu không nhờ mấy năm nay Bùi Thanh Y đột phá Địa Tiên, cụ ông Bùi Vô Song đột phá đỉnh cao Nhân Tiên, thì nhà họ Bùi của bọn họ đã bị ăn sạch rồi.
Mặc dù thế, rất nhiều người trong nhà họ Bùi không chịu được sự sỉ nhục của các thế lực khác, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Bùi tìm một lối thoát khác.
Chỉ có mấy người bọn họ tiếp tục kiên trì, bọn họ tin Lâm Ẩn nhất định sẽ trở về, bây giờ cuối cùng cũng đợi được rồi.
Bùi Vô Danh khiến mình bình tĩnh lại, chạy đến nơi Bùi Thanh Y và Bùi Vô Song bế quan.
Bùi Thanh Y và Bùi Vô Song nghe thấy tin tức cũng lập tức xuất quan, chạy đến thủ đô.
…
Châu Bà Sa Nam Dương.
Một đám đệ tử Thanh Môn trốn trong rừng mưa, làm bạn với độc trùng mãnh thú nhận được tin tức cụ ông trở về lập tức lệ rơi đầy mặt, Tạ Toàn môn chủ Thanh Môn hét to:
“Cậu Ẩn đã trở về, mấy ngày nữa cụ ông sẽ dẫn cao thủ về, Thanh Môn chúng ta lại xuất hiện trong thế gian, nắm đầu Nam Dương một lần nữa!”
Trước đây Thanh Môn của ông ta thân thiết với nhà họ Lâm, chính là thế lực dưới trướng nhà họ Lâm, phát triển mạnh mẽ, nhưng sau khi bảy tông môn xuất hiện, nhà họ Lâm biến mất không còn tăm hơi, bên phía Yoga cổ nương nhờ vào bảy tông môn, bọn họ đã sớm thèm thuồng miếng bánh kem Nam Dương này, trước đây e ngại nhà họ Lâm nên không dám hành động lỗ mãng, sau khi nhà họ Lâm biến mất bọn họ lập tức đi đến Nam Dương, Thanh Môn tổn thất nặng nề, không thể không trốn vào núi sâu.
“Báo thù!”
Mọi người đều lớn tiếng gào thét.
…
Nhà họ Sở ở Điền Nam, nhà họ Tiền ở Trung Hải, các gia tộc lớn trên núi Côn Luân và các gia tộc quan hệ tốt với Lâm Ẩn sau khi nghe tin cũng đều cười to. Cao thủ cấp cao của các gia tộc đều xuống núi, đi thẳng đến thủ đô.
Mấy năm này những gia tộc này đều sống không được tốt lắm, bây giờ Lâm Ẩn trở về, mọi chuyện đều ổn thỏa rồi.
Có thể nói một mình Lâm Ẩn đã cho những thế lực này niềm tin.
Đây chính là uy nghiêm của Lâm Ẩn, khí thế của người đứng đầu phương Đông ngày xưa.
Chỉ cần Lâm Ẩn ở đây, bọn họ sẽ có niềm tin đối mặt với bảy tông môn.
Còn những thế lực đối địch với Lâm Ẩn, mấy năm nay nương nhờ vào bảy tông môn nghe thấy tin tức đều sợ hãi. Rất nhiều tông môn đã lặng lẽ sai người đến thủ đô, muốn lập tức nhận tội.
Những người lớn tuổi của rất nhiều gia tộc đều hiểu Lâm Ẩn, biết thái độ với kẻ thù của anh, bọn họ chỉ hy vọng Lâm Ẩn có thể tha cho gia tộc sau lưng mình một lần.
Nhưng rất nhiều thế lực vẫn còn trong trạng thái quan sát, dù là phương Đông hay phương Tây cũng thế.
Các thế lực lớn thầm nói nhỏ.
‘Lâm Ẩn, bây giờ đã không phải thời đại của anh nữa rồi, năm đó anh có thể áp đảo hành tinh xanh là vì trên hành tinh xanh không có cao thủ mạnh, bây giờ anh xử lý một lượt bảy tông môn, đã hoàn toàn trở mặt với bảy tông môn rồi, bảy vị tổ sư của tông môn muốn trấn áp anh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi’.
Dù hơi lo lắng vì sự xuất hiện của Lâm Ẩn, nhưng cũng yên tâm vì Lâm Ẩn giết chết người của bảy tông môn.
Dù sao thời đại đã thay đổi, một nửa bước Chân Thần dù có mạnh hơn nữa cũng không phải là không thể xử lý. Nếu Lâm Ẩn không giết người của bảy tông môn, có lẽ bảy tông môn sẽ không đối đầu với một tên nửa bước Chân Thần, nhưng bây giờ Lâm Ẩn ra tay nặng như vậy, đã hoàn toàn chặn ngang khả năng làm hòa với bảy tông môn rồi, chỉ cần nửa bước Chân Thần của bảy tông môn ra tay, Lâm Ẩn cũng không nhảy nhót được mấy ngày nữa.
Nhưng cho dù là thế, trong lòng bọn họ vẫn thấy hơi sợ.
Hai mươi năm trôi qua.
Nỗi sợ Lâm Ẩn mang đến cho bọn họ vẫn không thể nào giảm đi.
Rất nhiều người muốn đến thủ đô tìm hiểu tin tức, nhưng không ai dám đi, từ mấy chục năm trước bọn họ đã biết Lâm Ẩn bụng dạ hẹp hòi, đắc tội với Lâm Ẩn cũng không đáng sợ, Lâm Ẩn sẽ chỉ giết kẻ đầu sỏ, nhưng mấy năm nay gần như tất cả bọn họ đều từng ra tay với thuộc hạ của Lâm Ẩn, nếu đến thủ đô chắc chắn sẽ không có cơ hội sống.
…
Thủ đô.
Tòa nhà Trung Thiên.
Trước đây tòa nhà Trung Thiên chính là một trong những tòa nhà cao nhất thủ đô, nhưng lúc này trong tòa nhà Trung Thiên đã rất cũ, xung quanh có rất nhiều tòa nhà cao hơn nó.
Trước những kiến trúc này, trông tòa nhà Trung Thiên cũng không bắt mắt lắm.
Nhưng lúc này xung quanh tòa nhà Trung Thiên vô cùng ầm ĩ, mấy con đường xung quanh đều bị chặn hết, siêu xe tập hợp, mấy nhân vật lớn bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên tivi đang đội nắng quỳ gối trước cổng tòa nhà Trung Thiên, trên trán thỉnh thoảng có mồ hôi chảy xuống, rơi vào mắt, nhưng bọn họ lại không dám động đậy, ngay cả lau mồ hôi cũng không dám.
Theo thời đại thay đổi, những kẻ có tiền này cũng đều có võ, dù quỳ vào giữa trưa trước tòa nhà cũng không có ai ngất đi.
Quần chúng không biết chuyện nhìn thấy nhiều nhân vật lớn quỳ gối ở đây như thế thì vây quanh, người này nói với người kia, chẳng mấy chốc đã có mấy nghìn người vây quanh bên ngoài tòa nhà Trung Thiên.
“Lão Tạ, anh nói xem ai ở đây mà khiến nhiều nhân vật lớn phải quỳ gối như vậy chứ?”, một người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự hỏi.
Nhà anh ta cũng có chút địa vị trong giới thương mại thủ đô, nhưng bây giờ người quỳ trước cổng tòa nhà Trung Thiên không phải hội trưởng hội thương mại một châu cũng là ông chủ tập đoàn lớn xuyên quốc gia, những người bình thường bọn họ muốn lấy lòng cũng không có cơ hội, bây gờ lại quỳ trước cửa một tòa nhà không có chút danh tiếng gì.
“Cậu nhóc, trong nhà cậu không nói với cậu chuyện của tòa nhà Trung Thiên hai mươi năm trước sao?”, lão Tạ khoảng bốn mươi tuổi, rõ ràng có biết gì đó, ra vẻ thần bí hỏi.
“Tôi biết tòa nhà này hình như là của cải của nhà ngôi sao lớn Vu Thiến trước kia, cô ấy đã rút khỏi giới mấy năm. Dù không rút thì cũng chỉ là một ngôi sao mà thôi, sao có tư cách khiến những nhân vật lớn này quỳ gối được?”, người trẻ tuổi không hiểu hỏi.
“Trước đây Vu Thiến nổi tiếng như vậy vẫn có thể giữ mình trong sạch trong giới giải trí, cậu cho rằng không có ai chống lưng cho cô ta sao?”, lão Tạ cười nói: “Có lẽ bố cậu từng nghe nói truyền thuyết của tòa nhà này đấy, tòa nhà này là bố của Vu Thiến quản lý thay người khác, hai mươi mấy năm trước, bố của Vu