*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      “Các người là ai?”  

      Lâm Ẩn nhìn xuống những người không quen biết này từ trên cao, lạnh lùng hỏi.  

      “Các người là ai mà dám xông vào trụ sở của Phù Sơn Tông tôi?”  

      Đám hộ vệ này cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người Lâm Ẩn, không hề sợ hãi.  

      “Lộ Uyên”.  

      Lâm Ẩn hơi nhướng mày.  

      Lộ Uyên ngầm hiểu, vung tay lên, những hộ vệ này lập tức như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, cảm giác nghẹt thở kéo đến.  

      “Dừng tay!”  

      Mấy bóng người bay ra từ trong cung điện, đều là cao thủ trên Địa Tiên, người cầm đầu còn là cao thủ Thiên Tiên.  

      “Các vị, có phải có hiểu lầm gì không, không bằng bỏ qua cho những hộ vệ này rồi nói chuyện sau nhé?”, Thiên Tiên của Phù Sơn Tông chắp tay nới với ba người.  

      Ánh mắt ông ta cực kỳ nghiêm túc, vốn cứ tưởng là mấy tên tép riu không cẩn thận xông vào, nhưng ra ngoài mới phát hiện ông ta không thể nào nhìn thấu được ai trong ba người trước mắt.  

      Ít nhất đều là cao thủ Thiên Tiên trung kỳ.  

      Lộ Uyên đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn.  

      Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút cảm xúc.  

      Lộ Uyên tiến lên một bước, một cước này như giẫm vào lòng bọn họ, tất cả người của Phù Sơn Tông đều như bị sét đánh, miệng phun máu tươi.  

      “Bắt đầu từ bây giờ, tôi hỏi ông trả lời”.  

      Lâm Ẩn nhìn người của Phù Sơn Tông, lạnh lùng hỏi: “Các người là ai? Tại sao lại xuất hiện trong động phủ của tôi?”  

      “Cậu là cậu Ẩn trong miệng đám quê mùa kia à?”  

      Thiên Tiên của Phù Sơn Tông giật mình kêu lên, vẻ mặt vô cùng khó tin.  

      Bọn họ vốn cứ tưởng thổ dân trên hành tinh xanh ngoài võ giả nửa bước Chân Thần của nhà Hiên Viên và lão Long kia ra, một Thiên Tiên hậu kỳ hoàn toàn không đáng để bọn họ chú ý tới, nhưng không ngờ người đàn ông trung niên ăn mặc như đầy tớ đi theo Lâm Ẩn đã có thực lực ít nhất là đỉnh cao Thiên Tiên.  

      Lâm Ẩn hơi cau mày.  

      “Nói, tôi hỏi ông đáp, vẫn chưa đến lượt ông hỏi đâu”.  

      Thấy giọng điệu của Lâm Ẩn không đúng, Thiên Tiên Phù Sơn Tông sợ đến mức liên tục gật đầu, nói: “Chúng ta là người của Phù Sơn Tông của tinh vực Hoang Mộc, trong một lần thám hiểm di tích, mấy nghìn người của tinh vực Hoang Mộc chúng ta bị một trận pháp mạnh mẽ đưa đến hành tinh này, trên hành tinh này Thiên Tiên cũng có thể gọi là cao thủ tuyệt đối, còn tinh vực Hoang Mộc chúng ta lần này có bảy vị nửa bước Chân Thần bị truyền đến, còn có mấy trăm cao thủ Thiên Tiên, hành tinh này linh khí ít ỏi, mấy năm nay chúng ta gần như đã chiếm lĩnh hết các bí cảnh cỡ lớn ở nơi này rồi…”  

      Thiên Tiên Phù Sơn Tông nói hết những chuyện ông ta biết ra, từ mười mấy năm trước khi bọn họ đến hành tinh xanh đã bắt đầu ra tay với võ giả nơi này, ngay cả các gia tộc lớn trong bí cảnh Bồng Lai cũng bị bọn họ tàn sát, sau đó nhà Công Thâu kịp phản ứng, sử dụng trận pháp cứu người trong bí cảnh Bồng Lai ra ngoài, bây giờ tất cả các thế lực lớn ở bí cảnh Bồng Lai đều tập trung ở nhà họ Lâm ở Lang Gia, lúc này những cao thủ khác của Phù Sơn Tông đang giằng co với các thế lực khác ở bí cảnh Côn Luân.   

      “Tự tìm đường chết!”  

      Lâm Ẩn hoàn toàn nổi giận.  

      Anh vung tay lên, người của Phù Sơn Tông lập tức nổ thành một đống sương máu.  

      Lúc giao thủ với Ma Tộc, người trong tộc của anh cũng không tổn thất nhiều, hơn nữa bọn họ vừa chém giết với Ma Tộc một trận, cần phải nghỉ ngơi lấy sức. Những người đến từ ngoại vực này chẳng những không niệm tình cùng là Nhân Tộc, giết chết Ma Tộc trước, còn ra tay với các thế lực võ đạo trên hành tinh xanh.  

      “Đi, tôi muốn xem xem người của tinh vực Hoang Mộc này đã làm hại hành tinh xanh như thế nào”.  

      Sắc mặt Lâm Ẩn vô cùng u ám, lập tức rời khỏi động phủ.  

      …  

      Thành phố Trung Hải, Long Quốc.  

      Thời gian hai mươi năm thật sự là một khoảng thời gian dài với thành phố lớn ở Long Quốc này. Hai mươi năm, sự thay đổi của Trung Hải vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Ẩn.  

      Bọn họ quan sát Trung Hải từ trên cao, lập tức nhìn thấy những tòa nhà cao tận mấy trăm tầng mọc lên từ dưới đất. Tháp Trung Hải cao nhất trước kia tựa như một chú lùn trong đám kiến trúc chọc trời.    

      Không chỉ Trung Hải, trên đường đi, Lâm Ẩn nhìn thấy những thành phố lớn quen thuộc như xảy ra sự thay đổi khó tin. Trước kia những thành phố này chỉ có một hai mươi triệu người, nhưng bây giờ anh thấy rất đông người, e rằng bảy mươi phần trăm số dân của Long Quốc đều tập trung trong những thành phố lớn này.  

      Còn những cánh rừng hoang vu ở bên ngoài thành phố dường như đều bị vứt bỏ, càng vào trong đất liền, những cánh rừng diện tích lớn, thảo nguyên trở thành vùng đất hoang không ai đến.  

      Những con yêu thú tràn đầy linh khí lớn tầm mười mấy mét đi lại trong đó.  

      Tuy những yêu thú ở đây có tu vi không cao, nhưng người bình thường không sử dụng vũ khí quy mô lớn thì không thể nào đối phó được nó.  

      “Cậu Ẩn, vũ khí trên hành tinh xanh này không đúng lắm”.  

      Độ Mệnh Kiếm Tiên chậm rãi nói, lão ta cũng từng đến thế giới thường, tuy thế giới thường lúc này cũng không có nhiều linh khí, nhưng đã tốt hơn hai mươi năm trước không biết bao nhiêu lần.   

      “Hai mươi năm ngắn ngủi, hành tinh xanh thay đổi quá lớn”.  

      Lâm Ẩn cảm thán.  

      Với hoàn cảnh của hành tinh xanh bây giờ, người trong thế giới thường muốn luyện võ cũng sẽ có thành tựu, dù là thế lực bình thường cũng có hy vọng xuất hiện cao thủ Thần cảnh rồi.  

      Trên đường đi, Lâm Ẩn nhìn thấy không ít người luyện võ, đều có một chút thành tựu.  

      Tốc độ của ba người Lâm Ẩn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến núi Lang Gia.  

      Nhưng tình cảnh trên núi Lang Gia hoàn toàn khác trong tưởng tượng của anh.  

      “Chết tiết, sao núi Lang Gia có thể trở thành thế này!”  

      Núi Lang Gia từng người đến người đi, cả thế gian đều chú ý trước đây trở nên xơ xác tiêu điều, tựa như một ngọn núi bình thường, quan sát tỉ mỉ mới có thể phát hiện một vài kiến trúc đổ nát trong cái núi hoang này. Phải biết lúc đó cả núi Lang Gia đều được Công Dương Báo bày trận pháp, sau đó người của nhà Công Thâu còn tiến hành gia cố, dù là nghìn năm trôi qua, cũng không thể trở thành thế này chứ.  

      Nhưng bây giờ cả núi Lang Gia làm gì có dấu vết của trận pháp nào nữa?  

      Vụt!  

      Ba người Lâm Ẩn đáp xuống trên đất tổ của nhà họ Lâm.  

      “Cậu Ẩn, nơi này từng xảy ra cuộc chiến, tiếc là đã lâu lắm rồi”.  

      Lâm Ẩn lắc đầu nói.  

      Nơi này còn có thể mơ hồ nhìn thấy một quyền ấn rất lớn, ít nhất cũng phải là võ giả Thiên Tiên hậu kỳ mới có thể để lại dấu vết như vậy.  

      “Xem ra những người kia của Phù Sơn Tông không có nói thật”, Độ Mệnh Kiếm Tiên nói.  

      “Nhưng cậu Ẩn không cần lo lắng, người mạnh nhất trong bọn họ cũng chỉ là nửa bước Chân Thần, lão Long Vương và Hiên Viên Vũ đều là cao thủ nửa bước Chân Thần, chắc chắn sẽ không khiến người nhà của cậu Ẩn gặp chuyện”.  

      Sắc mặt Lâm Ẩn vô cùng nặng nề, lạnh lùng nói:  

      “Người dám đụng vào nhà họ Lâm của tôi, đáng chết!”  

      Nói xong, Lâm Ẩn ngẩng đầu gào lên với không trung, bay lên đỉnh núi Lang Gia, đấm xuống một quyền!  

      “Ầm ầm!”  

      Cả núi Lang Gia đều rung lên, đánh đổ đất tổ nhà họ Lâm.  

      “Mẹ nhìn kìa, nơi đó có tiên nhân!”  

      Cách núi Lang Gia không xa, một đứa bé kéo tay mẹ, chỉ vào bóng dáng mơ hồ trên bầu trời nói.  

  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play