*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Nghe thấy lời của Lâm Ẩn, sắc mặt của Hoa Lộng Ảnh và Cửu Phong đạo nhân cũng thay đổi.  

      Dù Cửu Phong đạo nhân cho rằng Lâm Ẩn có thực lực tranh đấu với Quân Lâm, nhưng nếu nhiều người hợp tác như vậy, dù là thiên tài đứng đầu bảng là Cố Thanh Ca đến cũng chưa chắc dám nói có thể rút lui mà không bị gì.  

      “Điên rồi sao?”  

      Hoa Lộng Ảnh lẩm bẩm.  

      “Sư huynh, huynh không gây sự với hắn, không ngờ tiểu tử này đã tự tìm đường chết rồi”, có đệ tử ủng hộ Hoa Lộng Ảnh khinh thường nói.  

      “Lâm Ẩn, ngươi đúng là không biết điều, đừng nói ngươi sợ ca ca của ta giơ tay trấn áp ngươi, cho nên cố ý nói khoác nhé”, Quân Thành ở bên dưới không nhịn được châm chọc Lâm Ẩn.  

      “Chỗ ta nói chuyện, đến lượt ngươi xen mồm vào à?”  

      Lâm Ẩn nâng mắt, hừ lạnh, tay trong tay áo vung nhẹ một cái.  

      “Bốp!”  

      Quân Thành như bị cự chưởng vô hình đập trúng, linh bảo phòng ngự trên người vừa mới sáng lên đã nứt ra. Cả người như bị xe lửa va trúng, lơ lửng trên trời, va vào vách của bên đài, làm xuất hiện một lỗ thủng rất lớn.  

      Phải biết rằng nơi này là một pháp khí to lớn, dù không có lực công kích gì nhưng là pháp khí có thể chứa đựng Thiên Thần chắc chắn cũng có độ bền không tệ.  

      Mấy đệ tử của Triều Thiên cung vội bay qua kiểm tra, phát hiện xương cố trên người Quân Thành đều nứt ra, phun ra mấy ngụm máu tươi, nằm thoi thóp.  

      Sắc mặt vô số người thay đổi, Quân Thành là đệ đệ của Quân Lâm, bây giờ Lâm Ẩn đánh Quân Thành thành thế này là muốn không chết không thôi với Quân Lâm sao?”  

      “Lâm Ẩn, ngươi muốn chết à!”  

      Sắc mặt Quân Lâm thay đổi.  

      Cái tát này của Lâm Ẩn ngoài mặt là đánh Qâun Thành, nhưng thật ra là đang vả vào mặt Quân Lâm. Lúc này sắc mặt Quân Lâm vô cùng u ám, bước từng bước về phía Lâm Ẩn.  

      Mấy người Tiêu Hồng và U Minh Tử cũng chậm rãi đến gần anh.  

      “Các người đã suy nghĩ kỹ chưa, một khi ta ra tay không sống chính là chết. Nếu các ngươi xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta không nói trước đấy”.  

      Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.  

      “Nếu đã chọn ra tay, đương nhiên là sống chết có số phú quý do trời!”, Quân Lâm lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu Lâm đạo hữu xảy ra chuyện gì, ngày này năm sau, ta nhất định sẽ đốt cho ngươi mấy nén hương”.  

      Quân Lâm tóc dài tung bay, kim quang sau lưng như ánh mặt trời chói chang, gã đắm mình trong kim quang, chẳng khác nào đứa con của Mặt Trời.  

      Tiêu Hồng và U Minh Tử cũng người trái kẻ phải kẹp Lâm Ẩn ở giữa, tránh cho Lâm Ẩn chạy trốn.  

      Dù bọn họ không có năng lực một đối một đấu với Lâm Ẩn, nhưng vẫn tin mình có thể giúp Quân Lâm không cho Lâm Ẩn chạy trốn.  

      Những người từng lên tiếng khác cũng không nói một lời bao vây bên ngoài, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.  

      “Lâm Ẩn này kiêu ngạo quá, kể cả Cố Thanh Ca cũng không dám làm thế đâu!”, Vương Hải hơi khó tin nói.  

      “Đúng là hơi lỗ mãng!”, Công Tôn Bắc Đẩu cũng tiếp lời.  

      Chỉ có Phù Dung Thiên Nữ nhìn Lâm Ẩn, gò má ửng đó, hơi si mê nói: “Ta thì cảm thấy nam nhân tự tin rất đẹp trai”.  

      Công Tôn Bắc Đẩu và Vương Hải cạn lời nhìn Phù Dung Thiên Nữ, Lâm Ẩn thế này sao mà gọi là tự tin được, thật sự là ngông cuồng mà!  

      Mọi người đều nín thở.  

      Trận chiến long trời lở đất giữa các thiên tài tuyệt thế cả nghìn năm nay chưa từng có cuối cùng cũng bắt đầu. Cửu Phong đạo nhân cảm nhận được hơi thở Chân Thần như có như không ở xung quanh, cũng không khỏi trở nên nghiêm túc. Hắn tin nếu mình ra tay muốn cứu Lâm Ẩn, những Chân Thân đang âm thầm theo dõi kia chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.  

      Các võ giả vô cùng hưng phấn.  

      Trận chiến của mấy người ở vị trí đầu bảng thiên tài là chuyện mấy trăm năm rồi chưa xuất hiện, trận chiến này nhất định sẽ đặc sắc hơn bao giờ hết, một trận chuyện lay động nhật nguyệt. Nó nhất định sẽ rất kinh khủng, long tranh hổ đấu, mọi người thể hiện thần thông bí thuật, có lẽ rất nhiều năm sau vẫn sẽ có người nhắc đến.  

      Nhưng gần như không có một ai xem trọng Lâm Ẩn, dù là Tiêu Hồng hay U Minh Tử đều là tồn tại khó trêu vào, chứ đừng nói là một Quân Lâm không biết mạnh mẽ đến mức nào đang có mặt.  

      Một mình Lâm Ẩn thế đơn lực bạc, sao có thể là đối thủ của nhiều cao thủ như thế được.  

      Chân Thần không ra tay, ai có thể áp đảo mấy người Quân Lâm đây?  

      “Nghe đồn Quân Lâm đã tu luyện Bá Nhật Chân Công đến cảnh giới đại thành, kể cả tông chủ Quảng Hàn cung cũng tán thưởng, cho rằng Quân Lâm có hy vọng ba mươi năm sau sẽ bước vào cảnh giưới Chân Thần”.  

      Bá Nhật chân công chính là bí kíp thất truyền của Quân gia, không thua gì công pháp của thánh địa.   

      “Ha, Quân Lâm là người được tông chủ của chúng ta xem trọng, đợi sau này Quân Lâm tiến vào Quảng Hàn cung, tu luyện Thái Âm chân công của chúng ta, âm dương kết hợp, đến lúc đó cả Cố Thanh Ca cũng không phải đối thủ của Lâm Ẩn, một Lâm Ẩn nho nhỏ là cái thá gì chứ?”, một nữ tử  xinh đẹp lạnh lùng nói: “Hơn nữa trước đây vị hôn phu U Minh Tử của ta cũng chưa thể hiện thực lực chân chính, nếu bộc lộ hết sức lực, Tiêu Hồng cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, dưới sự hợp tác của bọn họ, Lâm Ẩn chắc chắn không chịu nổi mười chiêu”.  

      Nghe thấy lời của nữ tử, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ Quân Lâm lại được tông chủ Quảng Hàn cung coi trọng, mà U Minh Tử cũng che giấu thực lực của mình.  

      Không một ai nghi ngờ nữ tử này cả, vì nàng ta chính là vị hôn thê của U Minh Tử, cháu gái của trưởng lão Thiên Thần trong Quảng Hàn cung.  

      “Lâm Ẩn chết chắc rồi!”  

      Rất nhiều võ giả thở dài.  

      Lúc này, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề, vẻ mặt Lâm Ẩn cũng không còn hờ hững như khi nãy nữa, trông rất nghiêm túc. Anh chắp hai tay sau lưng, bay trên không trung, lạnh lùng nói:  

      “Các ngươi đừng lên từng người một, cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian!”  

      “Đúng là to gan!”, sắc mặt Tiêu Hồng thay đổi, hừ lạnh.  

      Gã ta mặc áo sợ đay, bước ta một bước, cầm một thanh trường đao là thần binh đỉnh cao trong tay, gã ta xoay trường đao một cái, bổ về phía trước.  

      “Lên!”  

      Vô số ánh đao xuất hiện trong hư không, khí thế sắc bén khiến cao thủ Chân Thần núp trong bóng tối cũng thầm thấy hoảng sợ. Đao khí mạnh như thế, chục nghìn đao cùng chém ra, đủ để cắt đứt thân thể của võ giả Chân Thần.  

      Nhưng nhiều ánh đao như thế rơi như mưa đến chỗ cách Lâm Ẩn ba trượng thì tựa như đụng phải một vách tường vô hình, đột nhiên bị đẩy lùi. Chục nghìn đao cũng khong thể đột phá lĩnh vực rộng ba trượng của Lâm Ẩn.  

      “Quay lại!”  

      Sắc mặt Tiêu Hồng không thay đổi, quát lên một tiếng, không hề nản lòng, ngược lại càng hăng hái hơn.  

      “Vạn đao hợp nhất!”  

      Mấy vạn ánh đao trong hư không tập trung ở sau lưng Tiêu Hồng, tạo thành một ánh đao dài vạn trượng, chém về phía Lâm Ẩn trong không trung.  

     

      “Không đỡ nổi một đòn”.  

      Lâm Ẩn hừ lạnh.  

      Sắc mặt U Minh Tử thay đổi, ngay cả Quân Lâm cũng tỏ vẻ nghiêm túc, vốn dĩ gã không coi Lâm Ẩn ra giết, nhưng bây giờ gã cũng cảm thấy có gì đó không đúng.  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play