*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâm Ẩn và Lộ Uyên đi trên đường, phía trước là một đệ tử Địa Tiên cảnh của Triều Thiên cung dẫn đường.
Cửu Phong đạo nhân là một cao thủ Chân Thần cảnh, đương nhiên không có nhiều thời gian như thế, hơn nữa lần này Triều Thiên cung có tiệc mừng, có không ít bạn của hắn đến đây, cần hắn tiếp đãi.
Trên đỉnh Phiếu Miểu.
Cửu Phong đạo nhân và một nam một nữ trẻ tuổi như thần tiên quyến lữ đứng cùng nhau, ba người thái độ ôn hòa, trên người không có hơi thở tản ra ngoài, trông chẳng khác người bình thường là mấy.
“Cửu Phong, bên kia có không ít người muốn gây chuyện với sư đệ của huynh, nếu sư để của huynh bị ức hiếp thì mất mặt lắm”, người đàn ông cười nói.
“Mấy người đó vẫn chưa có năng lực đó đâu, trừ khi người trong ba vị trí đầu của bảng thiên tài đến thì còn có thể tranh đấu với sư đệ ta”, Cửu Phong đạo nhân lắc đầu nói.
“Ồ?”
Nam nữ trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, người có thể được xếp vào ba vị trí đầu của bảng thiên tài đều là yêu nghiệt tuyệt thế, bảng thiên tài kỳ trước, người đứng thứ hai chính là Cửu Phong đạo nhân, hai người bọn họ cũng nằm trong mười vị trí đầu của bảng thiên tài, bây giờ bà người đều đã thăng lên Chân Thần cảnh nhiều năm rồi.
“Chiến tích của sư đệ huynh thật sự không tệ, nhưng cũng chỉ tương đương với ta khi còn trẻ, muốn đấu với những kẻ đáng sợ trong ba vị trí đầu, chắc vẫn còn kém một chút nhỉ”, người đàn ông nghi ngờ nói.
Hắn ta là Long Thiên Vũ từng đứng thứ năm trong bảng thiên tài, còn cô gái chính là Tô Tiên Nhi xếp hàng thứ sáu, chỉ có từng tranh đấu với ba vị trí đầu trong bảng thiên tài mới biết bọn họ đáng sợ đến mức nào.
“Chúng ta mỏi mắt mong chờ”.
Cửu Phong đạo nhân cũng không nhiều lời về chuyện này, chỉ cười nhìn ba người Lâm Ẩn đang đi về phía trước.
…
Lúc ba người Lâm Ẩn đi tới ngọn núi của anh, mấy người đàn ông anh chưa từng gặp đột nhiên đáp xuống trước mặt, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đệ tử dẫn đường cho Lâm Ẩn thầm thấy căng thẳng, vội nói: “Chu sư huynh, Triệu sư huynh, không biết hai người có chuyện gì không?”
Tuy đệ tử trẻ tuổi chỉ có tu vi Địa Tiên cảnh, nhưng vẫn có quen biết với mấy sư huynh Thiên Tiên cảnh này, mấy người này cũng coi như người có tiếng trong thế hệ trẻ tuổi của Triều Thiên cung, ngoài Hoa Lộng Ảnh thì chỉ có ít ỏi mấy người có thể áp chế mấy sư huynh Thiên Tiên này. Cậu ta cũng biết những sư huynh này bất mãn với đệ tử của tông chủ là Lâm Ẩn, chỉ có thể thầm cầu nguyện đợi cậu ta đi rồi hẳn xảy ra xung đột.
“Ngươi là Lâm Ẩn à? Trông cũng đâu có gì đặc biệt? Ngươi mà cũng xứng làm đệ tử của tông chủ sao?”
“Đúng đấy, sao không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem đi”.
Hai người kẻ xướng người họa nói.
Thấy cảnh này, Lâm Ẩn chỉ hờ hững nói sáu chữ.
“Đánh gãy chân, ném xuống núi!”
“Vâng, cậu Ẩn!”
Lộ Uyên đáp lại, bước từng bước về phía Chu sư huynh và Triệu sư huynh. Ban đầu khí thế của Lộ Uyên không khác người bình thường là mấy, nhưng mỗi khi bước lên một bước, khí thế trên người lại mạnh thêm một phần, hơi thở cũng mạnh mẽ hơn.
Sau khi đi được mười bước, trên người Lộ Uyên đã bùng nổ ra hơi thở nửa bước Chân Thần, mái tóc đen của lão ta lay động, tay đan trước ngực, khí thế mạnh đến cùng cực.
“Ông dám, nơi này là Triều Thiên cung của ta, không phải ai cũng có thể hoành hành đâu!”
Sắc mặt của Chu sư huynh và Triệu sư huynh hoàn toàn thay đổi.
“Xỉ vả cậu Ẩn, tôi không thể tha”.
Lộ Uyên bay lên tựa như bóng ma, chớp mắt một cái đã xông đến trước mặt hai người. Hai người chỉ có tu vi Thiên Tiên sơ kỳ và trung kỳ, vừa muốn phản kháng, nhưng tu vi của bọn họ chênh lệch với Lộ Uyên quá nhiều.
“Vụt vụt vụt”.
Tàn ảnh bay qua bay lại.
Sau đó nương theo tiếng kêu thảm thiết và tiếng gãy xương răng rắc, hai người bị Lộ Uyên ném thẳng xuống núi. Đây là Lộ Uyên đã nương tay rồi, võ giả Thiên Tiên bị gãy xương cũng không phải vấn đề nghiêm trọng gì.
“Shhh!”
Đệ tử của các thế lực lớn đứng phía xa quan sát đều hít vào một hơi khí lạnh.
Hai người bị ném xuống núi cũng có chút danh tiếng trong giới, dù không vào bảng thiên tài nhưng tương lai chắc chắn có thể bước vào nửa bước Chân Thần, bây giờ cứ thế bị ném xuống núi, mất hết mặt mũi.
“Quả nhiên là đồ ngang tàng không biết từ đâu tới, hành xử thô lỗ như vậy mà sau này còn muốn kế thừa Triều Thiên cung ư?”, một cô gái ăn mặc lộng lẫy, vẻ ngoài xinh đẹp nhìn Lâm Ẩn và Lộ Uyên, khinh thường nói.
“Đúng đấy, không phải chỉ có một đầy tớ nửa bước Chân Thần thôi à? Nhà chúng ta ai không có mấy nửa bước Chân Thần chứ?”, một cô gái khác cũng khinh thường nói.
Bọn họ không có ý nhỏ giọng xuống, không hề kiêng dè Lâm Ẩn.
“Vả miệng, không cần nương tay”.
Lâm Ẩn hờ hững ra lệnh.
Lộ Uyên tiến lên một bước đã xuất hiện trên ngọn núi.
“Vốn dĩ ta không muốn ra tay với nữ nhân, đáng tiếc chủ nhân ta vẫn luôn nam nữ bình đẳng, đối xử công bằng”, Lộ Uyên cười khẽ, vừa đi vừa ung dung nói.
Ban đầu lão ta đi theo Lâm Ẩn cũng chỉ là bất đắc dĩ, bây giờ cũng biết tuy Lâm Ẩn là đệ tử của Trấn Sơn Hải Triều Thiên cung, nhưng tình hình cũng không tốt đẹp gì, hiện tại là lúc phải ra oai, mà đám ngu xuẩn này lại tự mình dâng đến ucẳ.
“Cứu chúng ta!”
Hai người đẹp trợn mắt, lớn tiếng cầu cứu.
Bọn họ có thể xuất hiện ở nơi này đều do bản thân có chút nhan sắc, được bạn trai dẫn theo, nếu không với thế lực của bọn họ chỉ xứng đứng ở chỗ xa nhất bên ngoài Triều Thiên cung thôi, hơn nữa bọn họ chỉ mới là Địa Tiên, còn không phải Thiên Tiên, sao có thể là đối thủ của Lộ Uyên được.
Ban trai bên cạnh còn chưa kịp ra tay, Lộ Uyên đã lóe lên một cái, xuất hiện trước mặt hai nguồi.
Lộ Uyên ra tay rất nhanh, nhanh như tia chớp. Hai cô gái thét chói tai bay xa năm sáu trượng đã bị Lộ Uyên túm lấy kéo về trước mặt, tát bốp bốp hơn trăm cái bạt tai, đánh nứt xương mặt hai người, mặt mũi biến dạng, sau đó ném xuống từ trên đỉnh núi.
Sau khi làm xong, Lộ Uyên mới quay lại bên cạnh Lâm Ẩn một lần nữa, chắp hai tay sau lưng, rất ra dáng đầy tớ.
Lâm Ẩn cảm thấy khá hài lòng về Diệp Huyên, biết lúc nào nên nặng tay, lúc nào nên làm ra vẻ.
“Đạo hữu, ngươi hơi quá đáng rồi đó”.
U Minh Tử chậm rãi nói.
“Giải thích?”
Lâm Ẩn cười ha ha:
“Ở Triều Thiên cung đòi ta giải thích? Ngươi xứng sao?”