Lâm Ẩn nhận lấy đan dược, không chút chần chừ nuốt vào.  

Vết thương trên người anh bắt đầu hồi phục bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, những vết nứt chi chít cũng lần lượt biến mất.  

“Sư huynh, Man Thần Tông có ơn với tôi, lần này vì sao U Tuyền Tông đột nhiên ra tay với Man Thần Tông thế?”  

Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.  

“U Minh Tử của U Tuyền Tông sắp cưới cháu gái của cung chủ Quảng Hàn cung”, Cửu Phong đạo nhân lời ít mà ý nhiều.  

“Cái gì?”  

Mọi người thầm thấy căng thẳng, đặc biệt là người của Man Thần Tông. U Minh Tử là con trai của tông chủ U Minh Tông, thiên tài đứng thứ sáu trong bảng thiên tài, nếu cưới cháu gái của cung chủ Quảng Hàn cung, U Tuyền Tông dựa vào thánh địa Quảng Hàng cung, Man Thần Tông của bọn họ hoàn toàn không chống đỡ được.  

“Nhưng mọi người yên tâm, Thiên Hoang giới có quy tắc của riêng mình, dù là thánh địa cũng không thể tùy tiện ra tay với những thế lực khác. Nếu người của Quảng Hàn cung ra tay, mấy thánh địa khác là chúng ta sẽ không đứng nhìn”, Cửu Phong đạo nhân từ tốn nói: “Chỉ cần Man Thần Tông các ngươi có thể chống lại U Tuyền Tông là được, sư phụ đã đến Quảng Hàn cung chơi cờ với ông già bên đó rồi”.  

“Cảm ơn Cửu Phong chân quân”.  

Người của Man Thần Tông vui mừng, cúi người nói với Cửu Phong chân nhân.  

“Không cần cảm ơn ta, đây đều là công lao của sư đệ ta hết”, nói xong, Cửu Phong chân nhân nói với Lâm Ẩn: “Sư đệ, đi thôi, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta trở về tông môn trước”.  

“Được!”  

Lâm Ẩn đáp một tiếng rồi đi về phía Độ Mệnh Kiếm Tiên.  

“Độ Mệnh tiền bối, ông muốn đến Triều Thiên cung với tôi hay là?”  

Độ Mệnh Kiếm Tiên cười khẽ: “Vốn dĩ ta cũng định sau khi cậu Ẩn hiểu rõ tình hình ở Thiên Hoang giới thì trở về tông môn, bây giờ cậu Ẩn đến Triều Thiên cung, ta cũng nên về tông môn một chuyến rồi”.  

“Vậy hai mươi năm sau chúng ta gặp lại ở đây nhé?”  

Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.  

“Được, trở về giải quyết mọi ân oán, vừa khéo ta cũng có thể dẫn tiểu tử Liễu Bạch Y kia về tông môn tu hành”, Độ Mệnh Kiếm Tiên cười nói: “Nhưng nếu tiểu tử này biết mình tu luyện kiếm quyết nguy hiểm như thế, không biết có muốn giết ta không nữa”.   

Hai người nói với nhau mấy câu rồi tạm biệt những người khác.  

Lâm Ẩn đi lên một chiếc thuyền ngự phong theo Cửu Phong đạo nhân, bên trên thuyền ngự phong đều là người của Triều Thiên cung, có đệ tử cũng có đầy tớ.  

Cửu Phong đạo nhân và Lâm Ẩn đứng trên boong thuyền, nhìn mây trôi dưới chân.  

Thuyền ngự phong di chuyển rất nhanh, còn nhanh hơn máy bay ở hành tinh xanh gấp mười lần, hơn nữa trên thuyền ngự phong còn có trận pháp bảo vệ, người ở trên thuyền như đang đứng trên đất bằng vậy, không hề có cảm giác xóc nảy chút nào.  

“Lần này sư đệ trở về cần phải chú ý một vài chuyện ở Triều Thiên cung”.  

Hai ngày nay Cửu Phong đạo nhân thấy Lâm Ẩn nói năng lễ phép, tính cách cũng không tệ, cho nên nhắc nhở: “Lần này Triều Thiên cung ta có một trưởng lão đột phá Thiên Thần cảnh, trong thiên cung hơi náo nhiệt, có mấy người chắc chắn sẽ không thích đệ, tìm đệ gây chuyện. Nhưng đệ yên tâm, đệ là đệ tử của sư phụ, người thế hệ trước của Triều Thiên cung không dám làm phiền đệ, có lẽ sẽ chỉ có mấy người trẻ tuổi tìm đệ thôi, dẫu sao cũng có rất nhiều người muốn làm đệ tử của sư phụ mà”.  

“Ngoài ra có lẽ một vài thiên tài của những tông môn khác cũng sẽ làm phiền đệ, ví dụ như U Minh Tử”.  

“Không sao cả!”, Lâm Ẩn gật đầu nói: “Sư huynh, nếu tôi không cẩn thận đánh chết người thì sự việc có nghiêm trọng không?”  

Cửu Phong đạo nhân sửng sốt, không ngờ Lâm Ẩn lại nói ra lời như vậy.  

Ngơ ngác một lúc, hắn mới đáp: “Tốt nhất đừng giết người, nhưng nếu có người muốn giết đệ, đệ cũng không cần khách sạo”.  

Cửu Phong đạo nhân liếc nhìn Lâm Ẩn, thật ra hắn hy vọng Lâm Ẩn có thể hiểu ý mình, phe của bọn họ không sợ phiền phức, nhưng cũng mong anh đừng gây chuyện.  

…  

Trong Triều Thiên cung cực kỳ náo nhiệt.  

Thỉnh thoảng có người nổi tiếng một vùng hoặc thiên tài trên bảng đến thăm hỏi, sau đó được người của Triều Thiên cung đón vào, thậm chí còn có mấy cao thủ Thiên Thần cảnh đến để chúc mừng.  

Trên một ngọn núi độc lập ở Triều Thiên cung.  

U Minh Tử đứng trên đỉnh núi, bên cạnh hắn ta là một thanh niên mặc áo bào trắng.  

“Hoa huynh, đệ tử nhỏ trong lời đồn của Trấn tiền bối sắp đến rồi, huynh nghĩ sao?”, U Minh Tử biết rõ Hoa Lộng Ảnh sùng bái Trấn Sơn Hải nhất, luôn muốn trở thành đệ tử của Trấn Sơn Hải. Hơn nữa hạng của Hoa Lộng Ảnh trên bảng thiên tài còn cao hơn hắn ta, xếp hạng thứ năm.  

Khoảng thời gian này, danh tiếng của Lâm Ẩn đã truyền khắp Triều Thiên cung, bọn họ đều muốn biết người có thể được Trấn Sơn Hải nhận làm đệ tử rốt cuộc là tồn tại như thế nào.  

“Ta sẽ đánh bại cậu ta trước mặt mọi người”, Hoa Lộng Ảnh lạnh nhạt nói.  

“Hoa huynh có cần ta ra tay không? Huynh không tiện ra tay lắm, nếu ta ra tay khiến cậu ta xảy ra chút vấn đề gì đó. Không phải Hoa huynh sẽ lại có cơ hội trở thành đệ tử của Trấn Hải Thiên Thần sao?”, U Minh Tử cười nói.  

Hoa Lộng Ảnh hơi cau mày: “Đây là chuyện của Triều Thiên cung ta, ta khiêu chiến với cậu ta là để chứng minh tông chủ không chọn ta là sai, không cần người ngoài nhúng tay vào”, Hoa Lộng Ảnh nói xong thì xoay người đi luôn.  

Sắc mặt U Minh Tử trở nên khó coi.  

Lần này U Tuyền Tông bọn họ vốn dĩ muốn mượn Quảng Hàn cung để giành lấy cả Nam Hoang, chỉ cần có thể chiếm được Nam Hoang, tập hợp tất cả tài nguyên của Nam Hoang và U Tuyền Tông bọn họ đang có, sau mấy trăm năm, chưa chắc không thể xuât hiện một cao thủ cảnh giới Thiên Thần.  

Nhưng không ngờ đột nhiên có một Lâm Ẩn xuất hiện, còn kéo theo Cửu Phong đạo nhân đến Nam Hoang, chém chết Âm Dương Tử chỉ với một chiêu.  

Thực lực tông chủ Man Vương của Man Thần Tông cũng vượt ngoài dự đoán của U Tuyền Tông bọn họ, Man Vương đấu một trận với cha hắn ta ở biên giưới phía Bắc, hai người đại chiến bảy ngày đều bị thương nặng, ai cũng không nhường ai.  

Tông chủ U Tuyền Tông là cha hắn ta chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Thiên Thần, ít nhất có thể đứng trong năm vị trí đầu bên dưới cảnh giới Thiên Thần, nhưng không ngờ Man Vương lại mạnh đến thế, khiến kế hoạch của U Tuyền Tông thất bại hoàn toàn.  

Lần này hắn ta đến Triều Thiên Cung là muốn xem rốt cuộc Lâm Ẩn này là loại người gì, tiện thể xem có thể hợp tác với thiên tài số một Triều Thiên cung là Hoa Lộng Ảnh không, nếu có thể giết chết Lâm Ẩn chính là cách tốt nhất, nhưng không ngờ Hoa Lộng Ảnh lại thẳng thừng từ chối.  

Hoa Lộng Ảnh vừa đi, mấy người trẻ tuổi đều đi đến, đều là thiên tài của các thế lực hoặc thế hệ trẻ tuổi của Triều Thiên cung, đều có khí thế bất phàm.  

“U Minh Tử, ngươi đừng để ý, e rằng ngay cả ba vị trí đầu trên bảng thiên tài, Hoa Lộng Ảnh này còn không coi ra gì, sao có thể hợp tác với ngươi được”, một người trẻ tuổi mặc đồ của Triều Thiên cung nhìn bóng lưng Hoa Lộng Ảnh đi xa, khinh thường nói.  

“Đúng vậy, ta nghe ngóng rồi, Lâm Ẩn chỉ là một kẻ nhận được truyền thừa của Trấn Hải Thiên Thần từ hành tinh xa xôi nào đó, một kẻ đến từ hành tinh khác thôi, dù có mạnh đi nữa thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?”  

Một người đàn ông tóc tím cao to hừ lạnh, tóc gã như có ngọn lửa đang thiêu đốt, trong mắt bắn ra kim quang ba thước, cả người là long văn màu vàng trải dài, tựa như hỏa diễm ma thần.  

Gã là Xích Ma Thần, người bị tụt hạng vì Lâm Ẩn nhảy lên bảng thiên tài.  

“Đúng thế, một kẻ ngoại lai như thế, nếu không vì có Cửu Phong làm chỗ dựa, một mình Chu Khôn ta cũng có thể giết chết hắn!”, một nam tử mặc áo tím khác kêu gào, lai lịch của hắn ta càng lớn hơn, chính là truyền nhân của thế lực hạng nhất Nghịch Thủy cung, đứng thứ mười lăm trong bảng thiên tài.  

“Đúng đúng đúng, hắn kém xa U Minh Tử ngươi”.  

Mấy người xung quanh đều hùa theo.  

Còn có mấy tiên tử đẹp như hoa, trang điểm lộng lẫy, ánh mắt quyến rũ vây quanh.  

U Minh Tử lập tức tỏ vẻ đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play