Trong mắt Tô Hi lộ vẻ vui mừng, chạy vào trong trang viên.
Một lát sau, Tô Hi đã dẫn một trăm người đi ra từ trong trang viên, trên người những người này đều vết thương chồng chất, chắc chắn là bị giày vò không ít trong trang viên.
Tô Hi đỡ một ông lão, nhìn Lâm Ẩn, thỉnh thoảng nói gì đó.
Ông lão là Đường chủ Tô Chính Đạo của Bạch Sư Đường, lúc này, ông ấy nhìn Lâm Ẩn với vẻ cảm kích, ông ấy đã nghe Tô Hi kể ngọn nguồn mọi chuyện, không ngờ Lâm Ẩn lại có cái nhìn khác biệt với Bạch Sư Đường vì bọn họ đã bỏ sức chống lại Ma Tộc.
“Lão hủ Tô Chính Đạo xin chào ân nhân”.
Tô Chính Đạo cúi người với đám người Lâm Ẩn và Tống Hoa.
Lâm Ẩn hơi nghiêng người né tránh, âmý người Tống Hoa cũng vậy.
“Cụ Tô nói quá rồi, sư tôn ta từng nói trong thế hệ tiểu bối ở Nam Hoang, ông là một trong những người có thể lọt vào mắt ông ấy, nhưng lần chuyện xảy ra qua đột ngột, ngay cả chúng ta cũng không kịp ứng phó”, Tống Hoa chân thành nói.
“Có thể được Man Vương tán thưởng như vậy, dù lão hủ có chết cũng có thể nhắm mắt rồi”, Tô Chính Đạo cười nói.
Ông ấy cũng không biết lời Tống Hoa nói có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng những điều này đều không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là gầy dựng lại Bạch Sư Đường, biết bao nhiêu người của Bạch Sư Đường bọn họ không nên chết vô ích.
“Chúng ta về thành Bạch Sư trước đi”.
Lâm Ẩn trầm giọng nói.
“Ừm!”
“Đợi quay về thành Bạch Sư, lão hủ sẽ cảm ơn các vị một lần nữa”.
Đám người quay về thành Bạch Sư, trong đội ngũ của bọn họ có gần hai trăm người, rất nhiều người trong đó đều là nhân vật lớn của thành Bạch Sư lúc trước.
“Ngươi nghe nói chưa, người của Bạch Sư Đường được cứu về rồi”.
“Nghe nói rồi, Bạch Sư Đường quả nhiên là làm việc thiện sẽ được đền đáp”.
“Đúng thế, có thể trở về đã rất tốt rồi, chỉ hy vọng thành Bạch Sư chúng ta còn có thể giống như lúc trước, phát triển yên bình”.
“Có lẽ không thể phát triển hòa bình được rồi, ta nhận được tin từ phía chú ta. Thế lực ra tay với thành Bạch Sư lần này có U Tuyền Tông, thế lực hạng nhất ở biên giới phía Bắc chống lưng, bây giờ những người bị đưa lên trước đều đã chết, Bạch Sư Đường đã hoàn toàn đắc tội với U Tuyền Tông rồi.
“Cái gì?”
Người của thành Bạch Sư tỏ vẻ sợ hãi.
Cao thủ Thiên Tiên ở trong mắt bọn họ đã là nhân vật hàng đầu rồi, bây giờ người của Bạch Sư Đường đắc tội với U Tuyền Tông, một vài thế lực bắt đầu lặng lẽ di chuyển của cải, sợ còn ở thành Bạch Sư nữa sẽ bị liên lụy.
Tin tức càng truyền càng xa.
Vào lúc những thế lực khác ở Nam Hoang biết được tin này.
Vô số người sợ ngây người.
Thế lực hạng nhất thực lực mạnh mẽ, giống như Man Thần Tông sắp thống trị Nam Hoang mấy chục nghìn năm rồi vậy, mấy đời Man Vương trấn áp Nam Hoang, tung hoành ngang dọc không có kẻ thù.
Bây giờ một Bạch Sư Đường nho nhỏ lại đắc tội với một thế lực hạng nhất, thế chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Lúc đầu, rất nhiều người đều không tin, khịt mũi coi thường.
Nhưng theo thời gian dần trôi, bọn họ mới phát hiện chuyện này là thật, rất nhiều thế lực đều phái người đến thành Bạch Sư, muốn theo dõi diễn biến tiếp theo của chuyện này.
Rất nhiều người nhanh trí đều nhìn ra chuyện này không đơn giản, mấy chục nghìn năm nay đều là Man Thần Tông trấn áp Nam Hoang, hoàn toàn không có thế lực hạng nhất khác nhúng tay vào chuyện của Nam Hoang, bây giờ vì chuyện này, U Tuyền Tông đã có lý do nhúng tay vào rồi.
Phải biết bên trên U Tuyền Tông ở biên giới phía Bắc còn có một thánh địa, còn ở Nam Hoang thì không có thánh địa, chỉ cần có thể xử lý Man Thần Tông thì sẽ có thể thu cả Nam Hoang vào tay.
Bọn họ đều ở thành Bạch Sư quan sát, muốn xem thử Man Thần Tông có hành động gì.
Trưởng lão Hạo Nguyệt Tông – một tông môn hạng ba ngồi trong tửu lâu.
Một luồng sáng bay vào phòng ông ta.
Trong phòng có bảy tám người, đều là người của Hạo Nguyệt Tông, đến thành Bạch Sư tìm hiểu tin tức.
Trưởng lão Hạo Nguyệt Tông đón lấy luồng sáng, mở ra xem, mặt lập tức xanh lại.
“Trưởng lão, tông môn phi kiếm đưa thư là có chuyện quan trọng gì sao?”
Một thiên tài của Hạo Nguyệt Tông dè dặt hỏi, hắn được dẫn đến để mở mang kiến thức, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt này của trưởng lão.
Bàn tay của trưởng lão Hạo Nguyệt Tông run rẩy, một lúc lâu sau đó mới khó khăn nói.
“Tông Môn truyền tin ở Man Thần Tông xảy ra một trận đại chiến chấn động thế gian, có cao thủ Chân Thần giao thủ, vạn dặm phía Nam Man Thần Tông bị san thành bình địa. Ba trưởng lão Hạo Nguyệt Tông chúng ta đến gần Man Thần Tông tìm hiểu tin tức cũng bị cuốn vào cuộc chiến, hài cốt không còn”.
“Hả?”
Mọi người trong phòng khiếp sợ, trợn mắt há mồm khó tin, Hạo Nguyệt Tông bọn họ có tổng cộng chín Thiên Tiên, lần này đã tổn thất một phần ba rồi, đây là tổn thất lớn đến mức nào chứ.
“Lần này có ít nhất mười mấy Thiên Tiên chết trong dư âm trận chiến lớn kia, bây giờ xem ra U Tuyền Tông đã quyết tâm muốn nhúng tay vào chuyện của Nam Hoang ta rồi, thần tiên tranh đấu phàm nhân gặp chuyện, nếu bị cuốn vào trận chiến của hai con quái vật này, e rằng Hạo Nguyệt Tông chúng ta ngay cả xương cốt cũng không còn ấy chứ!”, trưởng lão Hạo Nguyệt Tông mặt như đưa đám.
Không chỉ mỗi Hạo Nguyệt Tông.
Gần như cùng lúc đó, tất cả các thế lực của thành Bạch Sư đều nhận được tin tức, cả thành trì chấn động.
Mọi người vội vàng chạy về tông môn, một vài người nhận được lệnh, tiếp tục ở lại thành Bạch Sư quan sát tình hình.
Từ mấy canh giờ trước mấy người Lâm Ẩn đã nhận được tin rồi.
“Cậu Ẩn, sư phụ Man Vương của ta xuất quan, đã đến U Tuyền Tông ở biên giưới phía Bắc rồi, hai Thái Thượng trưởng lão cảnh giới Chân Thần của U Tuyền Tông đấu với Thái Thượng trưởng lão Man Thần Tông ta một trận, đều đã bị thương, gần đây đồng ý sẽ không đến gây phiền phức cho ngươi nữa, nhưng nếu những cao thủ Chân Thần này mặt dày muốn ra tay với ngươi thì xong đời”, Tống Hoa cau mày nói.
“Nhưng Thái Thượng trưởng lão của tông môn ta cũng đang ẩn nấp ở ngoại ô, chỉ cần Thái Thượng của U Tuyền Tông xuất hiện, nếu bọn họ dám xuất hiện, chắc chắn sẽ không thể làm hại đến ngươi”.
“Cảm ơn”.
Lâm Ẩn chân thành nói.
Lúc này anh vẫn không phải là đối thủ của cao thủ Chân Thần, cần Man Thần Tông che chở.
Lúc này, Tô Hi đi vào từ bên ngoài, nói với Lâm Ẩn:
“Cậu Ẩn, ông nội ta cho mời”.
Lâm Ẩn gật đầu nói: “Đi thôi!”
Nói xong, anh gật nhẹ đầu với những người khác, sau đó đi ra ngoài theo Tô Hi.
“Bạch Sư Đường vẫn còn chút gốc gác, không biết sẽ cho cậu Ẩn quà gì nhỉ?”, Ngân Linh Tử hơi hâm mộ.
Bạch Sư Đường là thương hội lớn của Nam Hoang, truyền thừa mấy nghìn năm, đương nhiên gốc gác không yếu, dù lần này suýt bị tiêu diệt, nhưng sau khi được cứu ra đã lập tức bày tỏ lòng biết ơn với bọn họ, đều tặng một phần quà lớn, mọi người hết sức hài lòng, nhưng họ vẫn luôn không có thái độ gì với Lâm Ẩn.
Nhưng mọi người đều hiểu đồ tặng cho Lâm Ẩn nhất định sẽ quý hơn so với tặng bọn họ.
Lâm Ẩn đi theo Tô Hi rẽ mười tám lối, đi tới một căn phòng ở tận cùng trong Bạch Sư Đường.
Tô Chính Đạo ở trong căn phòng này, nhìn Lâm Ẩn và Tô Hi đến, ông ấy cười nói:
“Cậu Ẩn có ơn rất lớn với Bạch Sư Đường tôi, Bạch Sư Đường ta vĩnh viễn khó quên, sau này nếu có gì phân phó, Bạch Sư Đường ta nhất định không sẽ không chối từ. Đây là chút quà tặng nho nhỏ, mong cậu Ẩn nhận cho”.
Nói xong, ông ấy lấy ra một cái hộp, mở nó ra.
Bên trong là một cây nấm Hoàng Kim to bằng đầu người.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT