“Anh bảo ông ta đến tìm tôi đi!”
Lâm Ẩn cười khẽ, dùng ngón tay làm kiếm chém ra.
Ầm!
Một âm thanh vang dội kèm theo cơn chấn động vô hình truyền đến, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, mãi đến khi lan ra ngoài mấy chục dặm mới dần tiêu tan.
Mà vòng bảo vệ trước mặt thanh niên Ma Tộc chỉ lóe lên một cái, kiếm quang Lâm Ẩn chém ra đã biến mất.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng hiện vẻ nghi ngờ, lực phòng hộ của trận pháp này trông không mạnh bao nhiêu, không ngờ lại không bị vỡ dưới một đòn của anh.
“Lâm Ẩn, ngươi từ bỏ đi, trận pháp này là do bố ta bố trí, người không phải cấp bậc Thiên Tiên hoàn toàn không thể phá được đâu!”, thấy Lâm Ẩn không đánh vỡ được trận pháp, vẻ tự tin lại lần nữa xuất hiện trên mặt thanh niên Ma Tộc.
“Trận pháp mạnh như thế, còn phái hai Thiên Tiên trông chừng, chắc chắn bên trong có bí mật lớn, hôm nay mình phải đánh vỡ lá chắn này, để xem bên trong có cái gì”.
Lâm Ẩn đứng chắp tay, khí thế nguy hiểm xuất hiện trên người.
Nhưng vào lúc này, mấy bóng người chạy nhanh tới từ bên trên.
Thấy người đến, thanh niên Ma Tộc vui mừng la lớn: “Mau đến đây, có người giết đến nơi này rồi!”
Lâm Ẩn híp mắt lại.
Không ngờ người đến là Kiền Giao và một đám Thiên Tiên Ma Tộc mà anh từng gặp ở ngoài ma vực, có khoảng bảy Thiên Tiên.
“Lâm Ẩn?”
Đám người Kiền Giao thấy Lâm Ẩn cũng sửng sốt, không ngờ Lâm Ẩn lại có thể tìm đến đây, nơi này là nơi sâu xa nhất của ma vực, bọn họ bày ra rất nhiều cửa ải bên ngoài ma vực, dù là con kiến cũng không bò vào được mới phải, nhưng bây giờ Lâm Ẩn lại xuất hiện ở đây.
“Ngươi tiến vào đây bằng cách nào?”
Thiên Tiên Ma Tộc dẫn đầu nhỏ giọng hỏi, tu vi của lão đã là Thiên Tiên hậu kỳ, ở ngoài Ma Vực Lâm Ẩn cũng từng thấy lão đấu với cụ ông Trịnh Thiên Long, cụ ông Trịnh Thiên Long không mạnh bằng Thiên Tiên Ma Tộc này, cả quá trình đều bị áp đảo.
“Hắn đi đến từ bên rừng Ma Quỷ”, thanh niên Ma Tộc trong trận pháp lập tức nói: “Đừng nhiều lời với hắn, mau giải quyết hắn đi, nếu không mọi chuyện càng rắc rối hơn sẽ không tốt đâu”.
Rất nhiều Thiên Tiên nghe vậy đều ăn ý tấn công Lâm Ẩn.
“Các người tưởng Nhân Tộc tôi không có ai sao?”
Một tiếng quát to vang lên, người đến là cụ ông Trịnh Thiên Long, phía sau còn có mấy người Khổng Tước Vương và Hiên Viên Phá Thành, có năm vị Thiên Tiên.
Mấy người cụ Trịnh nhìn thấy Lâm Ẩn đang ở đây cũng hơi ngây người, bọn họ vốn dĩ đang chém giết với đại quân Ma Tộc ở bên ngoài, nhưng mấy cao thủ Thiên Tiên của Ma Tộc như nổi điên chạy vào trong ma vực, bọn họ không chút chần chừ đuổi theo đến tận đây, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Ẩn.
“Các người đúng là tự tìm đường chết!”
Kiền Giao nhìn đám người cụ Trịnh, lạnh lùng nói.
“Nếu các người thật sự có bản lĩnh, thì chúng tôi đã chết từ lâu rồi”, cụ Trịnh hờ hững đáp, dù giọng điệu của ông ấy rất bình thản, nhưng vẫn xen lẫn chút lo lắng. Nơi này là nơi sâu nhất trong ma vực, ai cũng không biết nó có gì, lúc này số lượng Thiên Tiên của bọn họ ít hơn Ma Tộc hai vị, Lâm Ẩn cũng tương đương với một Thiên Tiên, thật ra có thể đấu một trận.
Nhưng nếu sâu trong ma vực còn có cao thủ ẩn nấp thì khó rồi, có lẽ trong bọn họ phải có người bỏ mạng ở đây.
Từ khi giao chiến, bên phía Nhân Tộc bọn họ đã có ba Thiên Tiên chết trận, nhưng Ma Tộc vẫn chết nhiều hơn, tính cả Đông Phương Thanh Mộc bị Lâm Ẩn giết chết, bên phía Ma Tộc đã tổn thất năm vị Thiên Tiên.
Nhưng hôm nay nếu bọn họ bị bao vây trong ma vực, sức chiến đấu của cấp cao hai tộc sẽ hoàn toàn mất cân bằng.
“Lão bất tử, ông đang tự tìm đường chết à!”
Kiền Giao nhìn cụ Trịnh bằng ánh mắt không có ý tốt.
“Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều thế làm gì”.
Cụ Trịnh quát lên.
“Ra tay!”
Thiên Tiên Ma Tộc dẫn đầu hét to, xông về phía cụ Trịnh.
Cao thủ Thiên Tiên còn lại cũng tự chọn đối thủ, Kiền Giao thì nhằm vào Lâm Ẩn.
“Thằng oắt con, chết đi cho tôi!”
Kiền Giao hét một tiếng, giọng nói của ông ta tựa như tảng băng nghìn năm, dù chỉ nghe thấy cũng khiến người ta lạnh thấu xương, nếu tu sĩ bình thường nghe thấy chắc chắn sẽ run lẩy bẩy, lông mày sợi tóc đều đóng băng.
“Ầm!”
Kiền Giao vung tay một cái, một quầng sáng màu đen bay ra từ trong tay ông ta, phủ kín cả vùng, nhanh chóng lan tràn về phía Lâm Ẩn. Nơi ánh sáng đen đó đi qua, ngay cả hư không cũng đóng băng.
“Vì sao bí kíp của Nhân Tộc tốt như thế không luyện, lại muốn học thứ của Ma Tộc chứ?”
Lâm Ẩn bình thản nói, anh đã nhận ra công pháp Ma Tộc Kiền Giao luyện chính là cái Đông Phương Thanh Mộc luyện. Dù Kiền Giao mạnh hơn Đông Phương Thanh Mộc, đã gần đến Thiên Tiên hậu kỳ, nhưng anh bây giờ đã không còn là anh khi đấu với Đông Phương Thanh Mộc nữa.
“Phá!”
Lâm Ẩn nói khẽ một chữ, tiến lên một bước.
Trong mắt anh không chút cảm xúc, đấm ra một quyền.
“Trò trẻ con”.
Kiền Giao cười khinh thường.
Ông ta đã tu luyện công pháp Ma Tộc này mấy trăm năm, trả giá rất lớn, dung hợp kỳ vật thuộc tính băng vào trong, mấy lần suýt chết mới tu thành đại thần thông, một quyền của thanh niên trước mắt sao có thể đánh vỡ được.
“Ầm!”
Mấy người cụ Trịnh và Hiên Viên Phá Thành nhìn thấy Thanh Trích Tiên, ánh mắt cũng trở nên nặng nề.
Thấy Thanh Trích Tiên vẫn bước chậm đến, thanh niên của huyết thống Vương Tộc kia bất mãn hỏi: “Thanh Trích Tiên, ngươi không nghe thấy lời ta nói à?”
“Ồn ào!” .
Truyện Tổng TàiThanh Trích Tiên quay đầu, vung nhẹ tay áo, thanh niên kia trực tiếp nổ tung thành một làn sương máu.
- -------------------