*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lâm Ẩn đứng tại chỗ, đối mặt với nắm đấm to gấp mình mấy chục lần nhưng vẫn chẳng hề bối rối, cũng đánh tới một đòn.
Nguyên khí khuấy động, một cơn chấn động vô hình truyền ra từ nơi cả hai đánh nhau.
Nhân Tộc và dị thú xung quanh đều bị sức mạnh vô hình này ép lùi về sau, nơi cả hai giao thủ đã cuồn cuộn khói đặc, mọi người hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên trong.
“Bạch Canh, ngươi đoán ai sẽ thắng?”
Kim Điêu hỏi.
“Về mặt sức mạnh Hùng Cửu chưa từng chịu thiệt thòi bao giờ”.
Bạch Canh hờ hững nói.
Bạch Canh vừa dứt lời, Hùng Cửu với thân thể khổng lồ đã văng ra ngoài, va ngã mấy chục gốc đại thụ chọc trời xung quanh mới dừng lại được.
Trong đôi mắt gấu của gã lộ vẻ ngạc nhiên khó che giấu nổi, lần đầu tiên gã bị người ta chèn ép về mặt sức mạnh, phải biết rằng nếu chỉ so về sức mạnh, dù là dị thú Thiên Tiên cũng chưa chắc là đối thủ của gã.
“Hùng Cửu bị người ta đánh bay bằng một quyền!”
Hồ ly bảy đuôi há hốc mồm, khó tin nói.
Những dị thú còn lại cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người có thể áp chế Hùng Cửu bằng sức mạnh.
Trong cung điện.
Hùng Vương cũng cực kỳ ngạc nhiên, nói với cụ Trịnh: “Ông Trịnh, đừng nói thằng nhóc này là gấu đội lốt người nhé?”
Với nhãn lực của lão đương nhiên có thể nhìn ra thằng nhóc Nhân Tộc khi nãy hoàn toàn không sử dụng toàn lực, vẫn còn nương tay.
“Ha ha ha!”
Cụ Trịnh cười to, nói: “Thằng nhóc này là bảo bối của Nhân Tộc tôi, có chiến tích giết chết Thiên Tiên đấy”.
“Ồ?”
Cuối cùng mấy dị thú cũng coi trọng Lâm Ẩn hơn, dị thú bọn họ muốn trở thành Thiên Tiên khó hơn Nhân Tộc rất nhiều, cho nên khiến số lượng Thiên Tiên của dị thú thua xa Nhân Tộc. Nhưng sức chiến đấu của dị thú Yêu Tộc bọn họ đều là hàng đầu trong các Thiên Tiên.
Nhưng dù là thiên tài dị thú như lão, muốn giết chết Thiên Tiên khi còn ở cảnh giới Địa Tiên là chuyện gần như không thể, Địa Tiên có thể đấu với Thiên Tiên và có thể Giết Thiên Tiên khác biệt rất lớn.
“Nhân Tộc các ngươi đúng là may mắn, đời nào cũng có mấy quái vật như thế”, Quy gia thở dài một tiếng. Cụ ta đã sống nhiều năm như vậy, tận mắt thấy rất nhiều thiên tài của Nhân Tộc quật khởi, dù bộ tộc dị thú cũng có thiên tài, nhưng đều phải cách mấy trăm năm mới xuất hiện được một người. Còn thiên tài của Nhân Tộc lại xuất hiện rất nhiều.
“Tôi thấy mấy đứa nhóc trong tộc các ông cũng không tệ, nhưng vẫn thua thiên tài của Nhân Tộc tôi một chút, hay là bảo bọn họ dừng lại đi? Nếu không để bị thương cũng không tốt”, cụ Trịnh lạnh nhạt nói.
“Đám nhóc này từ nhỏ đã coi thường hào kiệt trong thiên hạ, nên chịu khổ một chút”, Quy gia dứt khoát đáp.
Cụ Trịnh tỏ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ ông ấy nhìn lầm, trong thế hệ trẻ tuổi của bộ tộc dị thú kia có ẩn giấu thiên tài có thể đấu với Lâm Ẩn sao?
Phải biết rằng thiên tài cấp bậc như Lâm Ẩn cũng phải mấy trăm năm mới xuất hiện được một người, dù so sánh Thanh Trích Tiên lúc còn trẻ với Lâm Ẩn, Thanh Trích Tiên cũng chưa chắc có thể chèn ép được anh, nói không chừng còn sẽ bị Lâm Ẩn áp chế nữa.
Ông ấy có lòng tin với Lâm Ẩn, chỉ cần không phải dị thú Thiên Tiên ra tay, chắc chắn Lâm Ẩn sẽ không thua.
Lâm Ẩn nhìn Hùng Cửu đã bay ngược ra ngoài, hờ hững nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta”.
Hùng Cửu đứng dậy, biến thành một gã đàn ông to con cao ba mét, tựa như một cái tháp sắt, nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khó tin, chậm rãi nói: “Ta thật sự không phải đối thủ của ngươi”.
“Không ngờ Hùng Cửu lại nhận thua”.
Có dị thú lẩm bẩm, Hùng Cửu từng thề muốn lật đổ chú mình là Hùng Vương, bây giờ lại nhận thua với một thằng nhóc Nhân Tộc.
“Để ta đến đấu với thằng nhóc Nhân Tộc này thử!”
Kim Điêu bay lượn trên không trung biến thành một thanh niên mặc đồ lông vũ, đáp xuống từ trên không trung, bay thẳng về phía Lâm Ẩn.
Sắc mặt của những dị thú khác đều trở nên nghiêm túc, Kim Điêu trước giờ kiêu ngạo, dù là cao thủ dị thú như Hùng Cửu hắn cũng không coi ra gì, hôm nay lại bị Nhân Tộc trước mắt là làm dấy lên tinh thần chiến đấu.
Nhưng Kim Điêu đang di chuyển nhanh lại mang sắc mặt nghiêm túc, dù hắn rất tự tin vì tốc độ của mình, hơn nữa người đàn ông trước mắt trông cả người đều là sơ hở. Nhưng trực giác nói với hắn, nếu tùy tiện ra tay, hắn không chết cũng sẽ bị thương nặng.
“Nếu ngươi còn không ra tay nữa thì ta ra tay đấy!”
Lâm Ẩn cười nhạt nói.
‘Không thể chậm trễ thêm nữa’.
Kim Điêu thầm nghĩ, vẻ mặt trở nên kiên định, hai tay đột nhiên biến thành móng vuốt sắc bén đánh về phía ngực Lâm Ẩn.
Hư không chấn động.
Hư không như đều bị móng vuốt này cắt đứt, chẳng mấy chốc nó đã xuất hiện ở trước ngực Lâm Ẩn, đột nhiên chụp xuống.
“Đánh hay lắm!”
Lâm Ẩn nở nụ cười, không tránh không né, mặc cho móng vuốt chụp xuống.
“Coong!”
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, lúc này cuối cùng Kim Điêu cũng cảm nhận được sự đau đớn của xà yêu Hắc Giáp, hắn cảm thấy móng vuốt của mình như đánh lên một thanh thần binh cứng rắn, móng vuốt của hắn suýt không chịu được phản lực mạnh mẽ kia.
Hắn vội lùi về sau, xuất hiện cách đó mấy chục mét.
Trên mặt là vẻ buồn bực, Nhân Tộc trước mặt thật sự không có nhược điểm, không chỉ có sức phòng ngực đáng sợ mà sức mạnh còn có thể so với Thiên Tiên, thế thì đánh kiểu gì đây?
Dị thú khác cũng rất ngạc nhiên, vốn cứ tưởng Nhân Tộc trước mắt chỉ mạnh thôi, không ngờ cả sức phòng ngự cũng đáng sợ như thế, ngay cả Kim Điêu cũng không thể phá vỡ phòng ngự của anh.
“Muốn đánh nữa không?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Ngươi cầm tinh con rùa à!” Kim Điêu hơi không phục nói.
Kim Điêu vừa dứt lời, một giọng nói bất mãn đã vang lên từ trong cung điện:
“Tên nhóc chết tiệt, rùa thì thế nào?”
Dứt lời, Quy gia cũng xuất hiện bên cạnh Kim Điêu, nhìn Lâm Ẩn bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Kim Điêu thầm hoảng sợ, hắn chưa từng thấy đại tiền bối lớn nhất của bộ tộc dị thú này ra tay bao giờ, nhưng tộc rùa vốn dĩ không giỏi tốc độ, mà Quy gia xuất hiện ở nơi cách hắn trăm mét hắn mới cảm nhận được sự tồn tại của Quy gia, có thể thấy rõ cụ ta mạnh đến mức nào.
Quy gia nghiêm túc quan sát Lâm Ẩn, chậm rãi nói:
“Anh bạn nhỏ, Long Vương cho mời!”.
- -------------------