“Ông ba, ý của ông là thực lực của người đó còn mạnh hơn ông nội cháu sao?
Bạch Vũ hơi khó tin nói, dù ông nội hắn ta không bằng Thanh Trích Tiên, nhưng cũng là đỉnh cao Địa Tiên từng trải, ngay cả Hiên Viên Vô Địch cũng tự nhận không bằng ông nội hắn ta, nhưng bây giờ ông ba lại nói thực lực của cao thủ bí ẩn kia không kém gì ông nội, Bạch Vũ hơi không phục nói: “Một chiêu chẻ đôi núi sông, không phải ông nội cháu cũng có thể làm được sao?”
“Cháu có chắc người khi nãy đã bộc lộ hết năng lực không?”, Bạch Thành Cuồng từ tốn nói.
Ông là Địa Tiên đứng top ba ở nhà họ Bạch, đương nhiên phải có mắt nhìn, ông chắc chắn tám mươi phần trăm là cao thủ khi nãy chưa dùng hết thực lực, nhưng không biết người nọ là địch hay bạn thôi.
Hai người đi rất nhanh, bây giờ bọn họ đang đi về phía núi Côn Khư, trên đường đi chưa từng dừng lại.
“Đợi đã!”.
Truyện Quân SựNửa ngày sau, Bạch Thành Cuồng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước với sắc mặt nặng nề.
“Sao thế?”
Bạch Vũ tỏ vẻ khó hiểu.
“Ha ha!”
Một tiếng cười khẩy vang lên ở gần đó, mấy bóng người mơ hồ đi ra từ trong cánh rừng cách chỗ bọn họ không xa, có tổng cộng sáu người bao vây lấy hai người họ.
Bạch Vũ thả thần giác ra, mồ hôi lạnh chảy xuống từ sau lưng.
Dù không thấy rõ vẻ ngoài của sáu người, nhưng rõ ràng ai cũng không dễ đối phó, ba người yếu nhất cũng có tu vi Địa Tiên sơ kỳ, ba người còn lại hắn ta còn không thể nhìn thấu. Nhưng ông ba của hắn ta là một Địa Tiên hậu kỳ, chỉ thiếu một chút là có thể bước vào đỉnh cao Địa Tiên. Những người này dám chặn bọn họ giữa đường, ít nhất cũng có một Địa Tiên hậu kỳ.
“Nếu đã dám ra tay với người của nhà họ Bạch tôi thì sao phải giấu đầu lòi đuôi!”
Bạch Thành Cuồng tiến lên trước một bước, bị nhiều người bao vây nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: “Ông tư Kiền, cách thật xa đã ngửi thấy mùi ghê tởm trên người ông rồi, đừng trốn nữa”.
“Ha ha”.
Sương mù bao phủ trên người kẻ dẫn đầu chậm rãi biến mất, để lộ khuôn mặt của lão ta. Một ông lão quanh người có ngọn lửa màu tím bao phủ nhìn Bạch Thành Cuồng, trên mặt mang theo nụ cười kỳ lạ: “Bạch Thành Cuồng, nếu không phải ông chạy khắp nơi với thằng nhóc này thì tôi còn không tìm thấy cơ hội ra tay với ông đấy”.
Nói xong lại nói với những người khác: “Tôi đã nói rồi, cái trận pháp vớ vẩn này có tác dụng gì, hôm nay chúng ta liên thủ, ông già Bạch này còn có thể chạy thoát sao?”
Nghe vậy, những người khác đều giải trừ trận pháp trên người, rõ ràng là cao thủ của hai nhà Thanh Kiền.
“Thanh Hòe, không ngờ ông cũng đến”.
Nhìn thấy ông lão đứng bên cạnh ông tư Kiền, sắc mặt Bạch Thành Cuồng cũng thay đổi, ông tư Kiền và Thanh Hòe đều là cao thủ Địa Tiên hậu kỳ, dù là ông cũng không dám chắc có thể đấu với hai người cùng một lúc.
“Lát nữa tôi ngăn cản bọn họ, cháu trốn đi, về nói với ông nội cháu là hai nhà Thanh Kiền muốn ra tay rồi!”
Bạch Thành Cuồng lặng lẽ truyền âm cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ vô cùng lo lắng, nhưng cũng biết mình ở lại đây cũng không làm được gì, trận chiến đẳng cấp thế này, hắn ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào, dù bây giờ hắn ta thăng cấp Địa Tiên cũng không thể đỡ được mấy chiêu của cao thủ cấp bậc này.
“Ông Bạch đừng truyền âm nữa, hôm nay không ai trong các người được đi đâu”, ông tư Kiền cười khẩy nói.
“Ông tư Kiền, các người muốn gây mâu thuẫn giữa các gia tộc sao? Đến lúc đó thật sự đánh nhau rồi, nhà họ Kiền của các người cũng không có lợi gì!”, Bạch Thành Cuồng quát to.
Vương tộc hoàng tộc trong bí cảnh Côn Luân có liên quan với nhau, dù hôm nay bọn họ chết ở đây cũng không giấu diếm được bao lâu, khi đó nhất định sẽ có chiến tranh, mà trận chiến này chắc chắn ảnh hưởng đến cả bí cảnh Côn Luân.
“Ông Bạch, đừng đấu tranh nữa, gia chủ sắp xuất quan, đã đến lúc thống nhất bí cảnh Côn Luân rồi!”, Thanh Hòe nhàn nhạt nói.
Cái gì!
Sắc mặt Bạch Thành Cuồng và Bạch Vũ hoàn toàn thay đổi, trước khi bế quan Thanh TríchTiên đã có thể đấu với Thiên Tiên, sau khi xuất quan chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nữa. Dù bọn họ là người của vương tộc cũng không khỏi thấy hơi tuyệt vọng.
“Cháu đi đi!”
Bạch Thành Cuồng hét to một tiếng, người đột nhiên cao lên, biến thành một người khổng lồ cao bốn năm mét, sau lưng còn có một đôi cánh, ông xòe hai cái cánh tựa như một vị thần, tấn công ông tư Kiền và Thanh Hòe.
“Ông ba!”
Bạch Vũ đau khổ kêu lên, trên mặt hiện lên vẻ quyết tâm, đột nhiên chạy về một phía khác. Ông ba vừa ra tay đã sử dụng bí pháp của nhà họ Bạch, bộc lộ hết năng lực của mình, muốn ngăn cản hai cao thủ giúp hắn ta, hắn ta không thể phụ lòng ông ba được. Hắn ta biết ông ba đã sẵn lòng hy sinh, dù bí pháp này có thể làm tăng thêm mấy phần thực lực, nhưng cái giá khi sử dụng nó quá lớn, chỉ có thể kiên trì được nửa khắc, sau nửa khắc sẽ rơi vào giai đoạn suy yếu, tu vi giảm mạnh.
Bạch Vũ biết đây là cơ hội cuối cùng, điều động chân nguyên quanh người, chớp mắt một cái đã bay ra mấy trăm dặm tựa như một con chim.
“Mọi người giết thằng nhóc nhà họ Bạch đi, Bạch Thành Cuồng giao cho chúng tôi!”, Thanh Hòe lạnh lùng ra lệnh.
Lão và ông tư Kiền liếc mắt nhìn nhau, người trái kẽ phải khống chế Bạch Thành Cuồng, không cho ông có cơ hội giúp đỡ Bạch Vũ.
Bên kia Bạch Vũ chạy trốn ở đằng trước, bốn Địa Tiên đuổi sát theo sau, hơn nữa còn không ngừng kéo gần khoảng cách.
Trên mặt Bạch Vũ lộ vẻ lo lắng, dù thực lực của hắn ta không tệ nhưng cũng chỉ là một Nhân Tiên, nếu đối mặt với Địa Tiên bình thường, hắn ta cũng có thể đấu thử. Nhưng đây là Địa Tiên của vương tộc, có vô số bí thuật, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể thoát khỏi bọn họ.
Thấy mấy người sau lưng ngày càng đến gần, trên trán Bạch Vũ bắt đầu có mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng vào lúc này, một bóng người mặc đồ đen, tóc trắng xuất hiện trước mắt hắn ta.
Bạch Vũ vui mừng hô lớn: “Tôi là con trai trưởng Bạch Vũ của nhà họ Bạch, tiền bối cứu tôi với!”
Lâm Ẩn thở dài một tếng, cuối cùng vẫn tiến lên chặn giữa Bạch Vũ và bốn Địa Tiên đuổi giết hắn ta. Khi nãy anh ở trong Thanh Thủy thành quan sát xem Huyễn Lôi tông có ý ra tay với đội buôn Hắc Sơn thành không. Mãi đến khi chắc chắn Huyễn Lôi tông không có ý định ra tay, anh mới rời khỏi Thanh Thủy thành, không ngờ vừa xuất phát không bao lâu lại gặp Bạch Vũ bị đuổi giết.
“Tên ranh con, nhà họ Kiền làm việc, đừng lo việc không đâu!”
Địa Tiên trung kỳ duy nhất trong bốn người lạnh lùng nói với Lâm Ẩn.
“Nói nhiều với cậu ta làm gì, lúc này người nhìn thấy chúng ta ra tay đều phải chết!”, một Địa Tiên của nhà họ Thanh lạnh lùng nói.
“Đúng, giết chết luôn là được!”
Bốn người bao vây Lâm Ẩn và Bạch Vũ lại.
Thấy người đột nhiên xuất hiện này không hề sợ hãi chút nào, bốn Địa Tiên đều tỏ vẻ tức giận, một cao thủ nhà họ Thanh tiến lên một bước, đánh ra một đòn, hét lên: “Chết đi!”
Lâm Ẩn không nói gì, chỉ đánh một đòn ra.
Vô số ánh sáng màu vàng bắn ra từ trên người anh, cuối cùng tụ lại trong lòng bàn tay, biến này một cột sáng cực nóng, cột sáng như thanh kiếm sắc bén cắt đứt bầu trời, trong hư không có ngọn lửa vàng rừng rực cháy lên, chém lên người cao thủ của nhà họ Thanh.
“Oành!”
Cao thủ nhà họ Thanh hoàn toàn không kịp phản kháng, lực đấm và thân thể đã bị cột sáng chói mắt đánh tan, thần hồn đều bị tiêu diệt.
Chỉ với một đòn, khiến một vị Địa Tiên bị tiêu diệt cả thần hồn.
Ba người kia sa sầm mặt, trong mắt Địa Tiên trung kỳ của nhà họ Kiền đều hiện vẻ kiêng dè.
“Chỉ là tập kích bất ngờ thôi, chúng ta cùng xông lên đi!”
Địa Tiên trung kỳ của nhà họ Kiền lạnh lùng nói.
“Chết đi!”
Ba người đứng thành hình tam giác, không nói thêm gì, cứ thế điều động pháp khí trong tay, đánh ra đòn mạnh nhất, khiến hư không cũng phải rung động.
“Tiền bối cẩn thận!”
Bạch Vũ chỉ cảm thấy một làn sóng vô hình đánh về phía bọn họ, hắn ta như con thuyền nhỏ dưới sóng lớn, có nguy cơ bị tiêu diệt bất cứ lúc nào, ba người nắm giữ bí thuật Địa Tiên hợp tác với nhau, đương nhiên không dễ đối phó.
“Chém!”
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo, tóc trắng túc bay. Đối mặt với một đòn rung chuyển đất trời, đủ hủy diệt một tòa thành nhỏ của ba Địa Tiên, anh chỉ vươn tay ra, kiếm quang xuất hiện, chém xuống từ xa.
- -------------------