Một hôm này, cả bí cảnh Bồng Lai đều vô cùng yên tĩnh.

“Lâm Ẩn muốn chúng ta đến đảo Tùy Vân bái kiến cậu ta, chúng ta có đi không, nếu không đi, hai nhà Chu Thanh chắc sẽ xong luôn”, có trưởng lão của nhà họ Chu nhỏ giọng hỏi.

Cấp cao của hai nhà Chu Thanh tập trung lại với nhau, ai cũng sầu lo. Bọn họ cũng sai người đến nhà họ Tần mời mấy người kia đến bàn bạc cách ứng phó rồi, nhưng nhà họ Tần đã mở ra trận pháp bảo vệ, hoàn toàn không có ai để ý bọn họ.

Mười mấy người tập trung lại với nhau, người có thực lực thấp nhất trong đó cũng là Nhân Tiên, ai cũng giữ im lặng.

Nếu đi bái kiến thì chứng tỏ bọn họ hoàn toàn phục tùng Lâm Ẩn, hơn nữa còn không biết thái độ của Lâm Ẩn với hai nhà bọn họ là như thế nào. Mặc dù cấp cao của hai nhà gần như đều chết trong tay Lâm Ẩn, nhưng nếu Lâm Ẩn không chịu tha cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ bị Lâm Ẩn trả thù, trả giá nặng nề.

Nhưng nếu không đi thì cả gia tộc sẽ toi đời, chắc chắn hai nhà sẽ bị thế lực dưới trướng Lâm Ẩn truy sát, sau đó hai nhà ở trong bí cảnh Bồng Lai sẽ như chó mất chủ. Những thế lực phục tùng Lâm Ẩn vì lấy lòng anh chắc chắn sẽ dốc hết sức ra tay với bọn họ.

“Không biết nhà họ Tần đang giở trò gì nữa, ông Tần chết rồi mà bọn họ còn không thèm lộ mặt!”

Chú Trung nhìn Thanh Tùng, hỏi khẽ.

Ông ta biết rõ khoảng thời gian nhà họ Chu mạnh lên, nhà họ Thanh và nhà họ Tần rất thân thiết với nhau.

Thanh Tùng hơi nhíu mày nói: “Cũng không biết nhà họ Tần đang giở trò gì nữa, nhưng với thực lực của Lâm Ẩn, dù thêm bọn họ vào cũng chưa chắc sẽ thắng, các ông nghĩ xem nên làm gì đây?”

Mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thanh Tùng và Chú Trung, hai nhà mất đi không ít cao thủ trong tay Lâm Ẩn, bây giờ người mạnh nhất của hai nhà là Thanh Tùng và Chu Trung, cũng chỉ hai người bọn họ có thể quyết định thôi.

“Ông Thanh Tùng, ông thấy sao?”

Chu Trung nhìn về phía Thanh Tùng, ông ta vốn dĩ không phải là gia chủ như Thanh Tùng, vì những người có sức chiến đấu mạnh của nhà họ Chu đều chết gần hết, bây giờ mới tạm thời thay vị trí gia chủ, cũng không có danh vọng cao như Thanh Tùng.

Lúc này chỉ có Thanh Tùng là gia chủ quản lý nhà họ Thanh nhiều năm mới có thể đưa ra quyết định thôi.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Thanh Tùng.

“Nhà họ Thanh nguyện đi bái kiến Lâm Tiên Quân!”

Cuối cùng, Thanh Tùng cắn răng nói.

Lúc này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Ẩn quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không muốn khai chiến với anh. Chưa nói tới việc không có cơ hội thắng, dù có thắng, có lẽ bọn họ cũng thương vong gần hết. Chỉ là bọn họ không dám nói trước, vì bọn họ nói ra trước sẽ giống như bọn họ rất sợ chết, sau này cũng sẽ bị người khác phỉ nhổ, bây giờ để Thanh Tùng nói ra thì tốt hơn.

“Không được!”

Chu Chiếu đứng ra quát to một tiếng: “Sao mọi người có thể như vậy chứ, Lâm Ẩn vừa mới giết chết người trong gia tộc của mọi người đấy, còn Thanh Tùng ông nữa, con trai ông đã chết trong tay Lâm Ẩn ở bên ngoài, sao ông lại muốn thỏa hiệp với anh ta chứ?”

“Câm mồm!”

Chu Trung quát lên, ông ta không ngờ Chu Chiếu thường ngày vẫn xem như hiểu chuyện lại nhảy ra vào lúc này, nên biết rằng khuất phục Lâm Ẩn không phải ý của một mình Thanh Tùng, mà bọn họ cũng muốn.

Vả lại những lời Chu Chiếu nói đã thẳng thừng khiến Thanh Tùng mất mặt, một người cả mối thù giết con cũng có thể quên, sao có thể khiến người ta phục được.

“Cháu nói có sai sao?”

Chu Chiếu châm chọc nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng nói: “Cháu là thiếu chủ của nhà họ Chu, bây giờ bố cháu chết rồi, có nghĩa là cháu sẽ kế thừa nhà họ Chu, bây giờ cháu tuyên bố nhà họ Chu tuyệt đối không phục tùng Lâm Ẩn!”

“Chu Chiếu, nói thế sao mà được chứ”, một trưởng lão đỉnh cao Nhân Tiên của nhà họ Chu chậm rãi nói: “Nhà họ Chu ta do nhánh của bố con các người kế thừa từ lúc nào vậy? Nếu gia chủ qua đời, đương nhiên phải chọn ra gia chủ đời tiếp theo mới phải”.

“Đúng thế, vị trí gia chủ, người có tài mới chiếm được”.

“Đúng đó cháu à, cháu còn nhỏ tuổi, vị trí gia chủ để cháu làm thì không hợp lắm”.

Rất nhiều trưởng lão của nhà họ Chu đều phụ họa, ánh mắt nhìn về phía Chu Chiếu hoàn toàn không có ý tốt, Lâm Ẩn mạnh như thế, Chu Chiếu lại muốn dẫn bọn họ đối đầu với Lâm Ẩn, thế chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Tự mình muốn chết cũng đừng kéo bọn họ theo chứ.

“Các người…”

Chu Chiếu khó tin nhìn những người này, lúc bố anh ta còn sống thì lấy lòng anh ta bằng mọi cách, nhưng không ngờ bố anh ta vừa mới chết một ngày, những người này đã trở mặt không quen rồi.

“Chu Trung, tôi xin nói câu này, dù sao nhà họ Thanh của tôi cũng sẽ đi bái kiến Lâm Tiên Quân, nhà họ Chu các người tự quyết định đi!”, nói xong, Thanh Tùng hừ lạnh rồi bước thẳng ra cửa.

Mấy người khác của nhà họ Thanh cũng đều đi theo, không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Chu Trung.

Đợi đến khi người nhà họ Thanh rời đi rồi, Chu Trung nhìn Chu Chiếu một cái, chậm rãi nói; “Chu Chiếu, nếu cháu không đồng ý chuyện này thì ngày mai cháu ở lại trong tộc đi, chuyện này là vì gia tộc, không cần nhiều lời nữa, khoảng thời gian này cháu cứ ở trong tộc tu luyện đi”.

Nói xong, Chu Trung bèn nói với hai trưởng lão Nhân Tiên bên cạnh: “Hai người các ông đưa cậu chủ về”.

Hai người đều là thân tín của Chu Trung, đương nhiên hiểu ý ông ta, đi tới trước mặt Chu Chiếu, nói khẽ: “Cậu chủ đi thôi, đừng khiến chúng tôi khó xử”.

Mặt Chu Chiếu đỏ lên, nhưng bây giờ rõ ràng đã không do anh ta quyết định nữa rồi, chỉ có thể rời đi cùng bọn họ thôi.

Đợi khi Chu Chiếu đi rồi, một trưởng lão bên nhánh Chu Trung mới nhỏ giọng nói: “Nên xử lý Chu Chiếu thế nào đây?”

Chu Trung lắc đầu nói: “Không thể giết, người bên nhánh của Chu Chiếu cũng không muốn đối đầu với Lâm Ẩn mới đồng ý phục tùng cậu ta, nhưng nếu muốn giết Chu Chiếu, chắc chắn phía bọn họ sẽ không phục, không thể giết, nhưng sau này tài nguyên cho cậu ta cũng không thể như lúc trước nữa”.

Nói xong, trong mắt Chu Trung lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta muốn trở thành gia chủ nhà họ Chu, Chu Chiếu tuyệt đối không thể vượt qua được, tuy nhánh gia chủ trước thực lực giảm mạnh, nhưng vẫn không thể khinh thường.

Ngày thứ ba.

Dưới sự dẫn đầu của Chu Trung và Thanh Tùng, tất cả các thế lực gia tộc Địa Tiên còn lại tập trung lên đảo Tùy Vân, bái khiến Lâm Ẩn, lúc đó tiên nhân tập hợp, gia chủ tề tụ.

Tất cả cao thủ Địa Tiên trên bí cảnh Bồng Lai đều đến hết.

Chỉ có người nhà họ Tần là chẳng thấy đâu.

“Tội nhân Thanh Tùng, Chu Trung bái kiến Lâm Tiên Quân!”

Thanh Tùng nhìn Lâm Ẩn đứng trên sườn núi nhỏ bên cạnh đất tổ trước đây của nhà họ Nguyên, bái lạy từ xa. Rất nhiều cao thủ Nhân Tiên Địa Tiên sau lưng bọn họ cũng quỳ xuống.

Rất nhiều tiểu bối trên đảo Tùy Vân đều cảm thấy khó tin.

Lâm Ẩn xấp xỉ tuổi bọn họ, thậm chí trong rất nhiều tiểu bối có người còn lớn hơn Lâm Ẩn, nhìn trưởng bối của mình quỳ gối trước mặt Lâm Ẩn như thế, trong lòng sau có thể dễ chịu được?

“Cảnh này sẽ được ghi vào trong sử sách của bí cảnh Bồng Lai, truyền lại trăm nghìn đời, bí cảnh Bồng Lai ta hoàn toàn bị một người đến từ thế giới bên ngoài thu phục, tôn nghiêm của Bồng Lai hoàn toàn bị một cao thủ của ngoại giới đạp dưới chân”.

Một Địa Tiên lớn tuổi thầm thở dài.

“Ông nói có lẽ người nhà họ Tần đã rời khỏi Bồng Lai rồi à?”

Lâm Ẩn nhíu mày nhìn Công Thâu Quyền khom người đứng trước mặt, nói.

“Bẩm Tiên Quân, từ khi nhận được lệnh của Tiên Quân, nhà Công Thâu của tôi đã lập tức phong tỏa bí cảnh Bồng Lai, nhưng không ngờ trước đó người của nhà họ Tần đã trộm đi đá Không Minh rồi”.

Trên trán Công Thâu Quyền có mồ hôi lạnh chảy xuống, dù ông ta cảm thấy mình vẫn còn chút tác dụng với Lâm Ẩn, nhưng đối mặt với một ma vương giết người như thế, nói không căng thẳng là nói dối.

“Đá Không Minh?”

Lâm Ẩn cau mày nói: “Là thần liệu để bày trận kia ư, nếu đá Không Minh bị trộm, bí cảnh Bồng Lai cũng sẽ bị ảnh hưởng đúng không!”

Anh cũng từng nghe nói tới đá Không Minh, không biết Công Dương Báo đã nói bên tai anh biết bao nhiêu lần rồi, nói nếu có đá Không Minh, thậm chí lão ta còn có thể bày ra một trận pháp ngăn cản cả Địa Tiên nữa.

Lâm Ẩn luôn rất coi thường lời nói này, cho rằng trình độ trận pháp của Công Dương Pháp không đủ cao, nếu đủ cao, trận pháp được bày ra từ đá Không Minh thậm chí còn có thể ngăn cản cao thủ Thiên Tiên được một lúc.

Dù đá Không Minh không giống đá Huyền Không Sơn Hải Thiên Tiên để lại mà Lâm Ẩn đang có, nhưng cũng là thần liệu bày trận số một số hai.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play