“Được!”

Ông Tần thấy Lâm Ẩn tự tin như thế thì cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp bảo vệ trước người nhà họ Nguyên, ông ấy cũng muốn xem thử thực lực của Lâm Ẩn mạnh đến mức nào.

Nhưng vào lúc này, hai chưởng nguyên khí vô cùng to lớn của cụ ông nhà họ Đường cũng đã đến, đánh thẳng về phía Lâm Ẩn đang đứng ở giữa.

Tất cả người nhà họ Nguyên đều vô cùng lo sợ, hơi không nỡ nhìn thấy cảnh này.

Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn rất lạnh nhạt, mặc cho cự chưởng đánh lên người mình.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên, trong sân tro bụi mù mịt.

“A!”

Chu Hà khẽ a một tiếng.

“Loảng xoảng!”

Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, mọi người nhìn thấy hai cự chưởng xuất hiện những vết nứt như đồ sứ, vết nứt chậm rãi lan rộng ra, cuối cùng vỡ nát.

Để lộ bóng dáng không chút thương tổn của Lâm Ẩn.

“Sao có thể chứ!”

Cụ ông nhà họ Đường giật mình la lên, vẻ mặt khó tin, lão ta tự tin rằng dù là cao thủ Địa Tiên hậu kỳ cũng không dám đưa người ra đỡ một chưởng khi nãy của mình, nhưng bây giờ một người chỉ mới đột phá Địa Tiên lại làm được.

“Chỉ thế thôi sao!”

Lâm Ẩn lắc đầu, hờ hững nói. Khi nãy anh không đánh trả là vì muốn thử xem thần thể Tinh Thần của mình đã đến mức nào, có thể ngăn cản được công kích ở mức độ nào rồi.

Tuy thực lực của cụ Đường bình thường, nhưng cũng là võ giả Địa Tiên trung kỳ, một đòn mạnh nhất mà còn không thể phá vỡ phòng ngự thần thể Tinh Thần của anh, anh tin nếu mình ra tay toàn lực, cao thủ Địa Tiên hậu kỳ chưa chắc có thể đánh vỡ thần thể của anh.

Đương nhiên đây chỉ là Địa Tiên hậu kỳ bình thường thôi, còn những cao thủ Địa Tiên có sức chiến đấu mạnh mẽ kia, hoàn toàn không thể so sánh theo lẽ thường được.

“Không cần nương tay!”

Mấy người nhìn nhau, lại bắt đầu ra tay, tuy thực lực của Lâm Ẩn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, nhưng bọn họ là cao thủ Địa Tiên, cũng có sự tự tin của riêng mình, dù Lâm Ẩn luyện thể mạnh cách mấy thì cũng chỉ là một thằng nhóc mới thăng lên Địa Tiên mà thôi.

Bọn họ không tin bốn Địa Tiên hợp tác vẫn không thể khống chế được một mình tên này.

Cụ ông nhà họ Hải xông lên đầu tiên, Thủy Long to lớn trực tiếp nuốt Lâm Ẩn vào miệng, kéo anh vào trong con sông mà lão luyện hóa ra.

Trên mặt cụ Hải lộ vẻ vui mừng, vừa định hành động luyện hóa Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn bị nhốt trong con sông động đậy, anh duỗi một ngón tay ra.

Ngón tay này nhỏ nhắn trắng nõn như ngón tay của bé gái vậy. Nhưng lúc này nó lại sáng rực như ngọc, có ánh kiếm lóe lên. Sau đó Lâm Ẩn dùng tay như kiếm, chém một đường trong không trung.

“Rẹt!”

Như có một đạo thiên kiếm đánh xuống từ trong hư không, chém cả con sông ra làm đôi.

Trong ánh mắt chấn động của cụ ông nhà họ Hải, kiếm khí sáng rực vô cùng sắc bén, chém đôi con sông của lão một cách dễ dàng, chém Thủy Long ra làm hai, sau đó còn thế như chẻ tre chém về phía lão.

“Không thể nào!”

Cụ Hải điên cuồng gào to, liều mạng khởi động chân nguyên trong người muốn ngăn cản một kiếm này.

Nhưng lại không thể làm được gì, một ánh kiếm to bằng ngón cái như thiên kiếm tuyệt thế chém đứt thân thể Địa Tiên của cụ ông nhà họ Hải ra làm đôi. Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, trên mi tâm của cụ Hải nứt ra, xuất hiện một đường máu.

Đường máu này kéo dài đến bụng.

Thân thể của cụ Hải ầm ầm vỡ nát, máu Địa Tiên bắn ra khắp nơi.

Lúc này mọi người mới giật mình phát hiện, dưới một kiếm của Lâm Ẩn, ngay cả thần hồn của cụ ông nhà họ Hải cũng không thể chạy thoát được, trực tiếp bị một kiếm kia chém vỡ.

Cụ Hải mạnh như thế lại bị Lâm Ẩn chém chết với một chiêu?

Trong mắt người nhà họ Nguyên chứa đầy vẻ khó tin, không chỉ mỗi người nhà họ Nguyên, ngay cả mấy Địa Tiên như ông Tần và Chu Hà cũng sững sờ, quên mất cả việc tấn công.

Vào lúc bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng, Lâm Ẩn lại ra tay.

Nếu những người này đã dám ra tay với người nhà họ Nguyên, vậy anh cũng không định nương tay làm gì.

“Ầm!”

Lâm Ẩn lại bước ra một bước.

Trời đất đảo điên, một sự dao động vô hình truyền ra từ dưới chân anh, lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Lâm Ẩn tiến lên một bước, lập tức xuất hiện ở chỗ cách cụ ông nhà họ Mộc không xa.

“Cứu tôi!”

Trong mắt cụ Mộc hiện lên sự sợ hãi.

Thực lực của ông ta chỉ tương đương với cụ ông nhà họ Hải, cụ Hải không tiếp được một chiêu của Lâm Ẩn thì đương nhiên ông ta cũng thế.

Cụ ông nhà họ Mộc dốc hết sức điều khiển chim lửa nhỏ tấn công Lâm Ẩn, sau đó không quay đầu lại bỏ chạy về phía Chu Hà, Chu Hà là người mạnh nhất trong bọn họ, chỉ khi chạy đến gần Chu Hà thì ông ta mới có hy vọng sống sót.

“Koong!”

Lâm Ẩn trực tiếp chỉ tay lên trên con chim lửa, không ngờ chim lửa có thể hòa tan hư không kia ngay cả muốn đốt cháy quần áo của Lâm Ẩn cũng không làm được, trực tiếp bị Lâm Ẩn chỉ một cái biến thành bột phấn.

“To gan!”

Mắt thấy Lâm Ẩn cách cụ Mộc ngày càng gần, Chu Hà hét to một tiếng, cũng chạy về phía cụ ông nhà họ Mộc, cụ ta vung tay áo bào, hai cơn gió sắc bén vô cùng to lớn lập tức tấn công Lâm Ẩn.

Tốc độ của hai cơn gió này rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua cụ Mộc, chém về phía Lâm Ẩn.

Ầm!

Đối mặt với cơn gió gào thét, Lâm Ẩn vung tay lên, một quyền ấn to lớn trực tiếp đánh vỡ cơn gió.

“Trốn thoát được sao?”

Lâm Ẩn cười khẩy một tiếng, tốc độ lại nhanh hơn, xuất hiện bên cạnh cụ ông nhà họ Mộc, đánh ra một quyền.

“Chu Hà, cứu tôi!”

Cụ ông nhà họ Mộc lớn tiếng cầu xin.

Tuy tốc độ của Chu Hà rất nhanh, nhưng Lâm Ẩn ở gần hơn, dưới một quyền, cụ Mộc sững người, sau đó cả người bị chấn động đến mức vỡ nát, thần thể của ông ta xoảng một tiếng vỡ vụn như thủy tinh, hóa thành một luồng sương máu.

Địa Tiên thứ hai ngã xuống.

Cụ ông nhà họ Đường và Chu Hà đứng cạnh nhau, ánh mắt nặng nề, lúc này bọn họ đã không còn sự tự tin khi nãy nữa rồi, chàng trai trước mắt, thật sự không thể đánh giá theo lẽ thường.

“Lâm Ẩn thật mạnh quá!”

Nguyên Chấn nuốt một ngụm nước miếng.

“Đúng thế!”

Ông Tần cũng chậm rãi nói.

Trước đó ông ấy cho rằng dù Lâm Ẩn có đột phá thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đấu một trận với Địa Tiên trung kỳ mới đột phá như cụ Đường, nhưng bây giờ xem ra, muốn giết lão ta, Lâm Ẩn chỉ cần ra một quyền thôi.

Trong nhà họ Nguyên đã có rất nhiều người hưng phấn nhảy cẫng lên. Bọn họ vốn dĩ rất hận những người của các gia tộc bao vây tấn công bọn họ, bây giờ chỉ có Lâm Ẩn đánh thắng mới có được một cơ hội sống thôi. Tình cảnh lúc này sao bọn họ có thể không vui cho được.

Còn Nhân Tiên chưa chết của nhà họ Hải và nhà họ Mộc thì đều sững sờ, ánh mắt mờ mịt, khi nãy rõ ràng còn là bọn họ chiếm lợi thế, bây giờ tình cảnh lại bị đảo ngược rồi.

Cụ ông của hai nhà bọn họ đã chết, trong tộc cũng mất không ít Nhân Tiên, sau hôm nay chắc chắn hai nhà sẽ gặp phải một trận sóng gió, khó mà giữ được vị trí bá chủ trên hai hòn đảo nhỏ, ngay cả việc có thể giữ lại chút hương hỏa cho gia tộc không cũng khó nói.

Lúc này đất trời yên lặng.

Các gia tộc lớn đang xem cuộc chiến ở xa xa cũng đều ngỡ ngàng, bọn họ vốn còn muốn chia chác chút lợi ít, nhưng bây giờ xem ra bọn họ mới là một trò cười, nếu lần này Lâm Ẩn thắng, nhà họ Nguyên sẽ thay thế nhà họ Đường trở thành bá chủ tiếp theo của đảo Tùy Vân, mà bọn họ đều phải sống theo hơi thở của nhà họ Nguyên.

Ánh mắt Chu Hà nặng nề, nói với Lâm Ẩn: “Oắt con, rốt cuộc cậu là ai, là người thừa kế của thế lực lớn trong bí cảnh khác sao?”

Lúc này trên mặt vị Địa Tiên cũng có chút danh tiếng trong bí cảnh Bồng Lai này không còn chút tự tin nào nữa, sắc mặt nặng nề. Cụ ông nhà họ Đường còn tệ hơn, sắc mặt tái nhợt.

“Tôi là ai, ông không xứng được biết!”

Lâm Ẩn bước ra một bước, hờ hững đáp.

Ánh mắt Chu Hà nặng nề, đề phòng Lâm Ẩn đột nhiên ra tay, nhỏ giọng nói: “Có mâu thuẫn thì nên hóa giải, không nên kết thù thêm nữa, chuyện hôm nay bỏ qua đi, sau này cậu sẽ là khách quý của nhà họ Chu tôi, cậu thấy thế nào?”

“Thực lực của nhà họ Chu tôi ở bí cảnh Bồng Lai này, cậu không thể đấu lại được đâu!”

“Ồ?”

Lâm Ẩn hô khẽ một tiếng, sau đó nói: “Vậy tôi rất muốn xem thử rốt cuộc thực lực của nhà họ Chu ông ra làm sao!”

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play