Kiếm quang mấy trăm trượng mạnh mẽ như rồng, cắt ngang trời cao, kiếm khí chưa đến mà giữa đất trời đã đều là ánh sáng lạnh, ngay cả tia chớp ở bên ngoài Lôi Vực cũng bị một kiếm này làm đứng hình.
“Xẹt xẹt!”
Kiếm khí thật nhỏ xung quanh kiếm quang sáng rực tiếp xúc với Lôi Vực, phát ra âm thanh chói tai.
“Keng!”
Cuối cùng kiếm quang ngập trời cũng va chạm với Lôi Vực, phát ra âm thanh như chuông lớn kêu to, quanh quẩn trong đất trời, kình khí chậm rãi càn quét khắp bốn phương tám hướng, tạo thành sóng biển cao hai ba mươi mét trên mặt biển rồi đánh lên bờ.
“Không xong!”
Mã Giáp giật mình kêu lên, rất nhiều người của nhà họ Mã vẫn còn chưa di tản, đối mặt với sóng thần mênh mông cuồn cuộn thế này, người bình thường sao mà chịu được chứ! Hơn nữa nếu thành phố cách nhà họ Mã không xa bị đánh úp thì không biết có bao nhiêu người phải chết nữa.
“Ngăn cản sóng thần!”
Lâm Ẩn hét to một tiếng, kiếm Thu Thuỷ ra khỏi vỏ, người kiếm hợp nhất, biến thành kiếm quang dài mấy chục trượng, trực tiếp chém về phía sóng thần.
Mấy cao thủ trên Thần cảnh đang xem chiến khác cũng đều ra tay, tuy cao thủ Thần cảnh có năng lực điều khiển đất trời, nhưng khi đối mặt với cơn sóng to thế này cũng chỉ có thể dốc hết sức đánh sóng lớn trở về.
Bạch Vũ và hai khách khanh của nhà họ Bạch cũng ra tay ngăn cản sóng lớn.
Mấy người khác của bí cảnh Côn Luân thì làm như không liên quan đến mình, nhưng cũng không ai ra tay làm gì bọn họ.
Lúc này ánh mắt của bọn họ đều đã bị trận chiến cách đó mấy chục mét hấp dẫn, hoàn toàn không rảnh quan tâm đến chuyện khác.
Trong trận đấu.
Lão thiên sư và Thanh Trích Tiên chẳng mấy chốc đã giao thủ mấy chục lần, trong sân kiếm khí xao động, sấm sét chớp loé, ngoài Kiền Hải Địa Tiên, những người khác hoàn toàn không thể thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mọi người càng nhìn càng kinh hãi vì lúc này Thanh Trích Tiên và lão thiên sư đã đấu được mấy chục chiêu, phải biết rằng trước đó không lâu Hiên Viên Vô Địch và Thanh Trích Tiên từng đấu với nhau trong bí cảnh Côn Luân, chỉ với hai mươi chiêu, Hiên Viên Vô Địch đã bị đánh đến mức bị thương nặng hộc máu, nếu không phải có những cao thủ khác, có lẽ Hiên Viên Vô Địch đã chết trong trận chiến đó rồi.
Nhưng bây giờ lão thiên sư đấu với Thanh Trích Tiên lâu như thế vẫn không có dấu hiệu yếu thế.
Kiền Hải Địa Tiên nhíu mày, trong lòng còn thấy ngạc nhiên hơn những người khác nhiều, với thực lực của lão ta đương nhiên có thể thấy rõ tình hình trận đấu, càng nhìn ra càng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Trích Tiên đấu với võ giả cùng cấp đến mức này.
Nếu lão ta tham gia vào trận chiến của hai người, chắc một chiêu cũng không thể chịu đựng được.
“Không thể tiếp tục như vậy được nữa!”
Kiền Húc thầm nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn về phía Lâm Ẩn đang chặn đánh sóng thần.
“Tôi đi bắt Lâm Ẩn, chuẩn bị trở về bí cảnh Côn Luân!”
Kiền Hải Địa Tiên nói xong thì bay về phía Lâm Ẩn. Nếu Thanh Trích Tiên không thể xử lý lão thiên sư, lão ta mang Lâm Ẩn về bí cảnh, có lẽ Thanh Trích Tiên cũng sẽ không ra tay với lão ta, huống hồ sau khi về bí cảnh, chỉ cần lão ta về đến gia tộc, Thanh Trích Tiên cũng đâu thể làm gì.
“Không xong rồi!”
Lâm Ẩn đang chống lại sóng thần chợt thấy căng thẳng, quay đầu nhìn lại, đã thấy Kiền Hải xông tới đây với vẻ mặt đầy sát khí.
“Kiền Hải Địa Tiên, ông dám!”
Tửu Đạo Nhân hét to một tiếng, biến ra mấy chục đạo kiếm quang chém về phía Kiền Hải Địa Tiên, hy vọng có thể mượn việc này ngăn cản lão ta được một lúc, cho Lâm Ẩn thời gian chạy trốn.
“Cút!”
Kiền Hải Địa Tiên vung tay áo, mấy chục đạo kiếm quang Tửu Đạo Nhân đánh ra cứ thế bay ngược ra ngoài, bắn xuống mặt biển.
“Oắt con, bây giờ tôi thật muốn xem thử còn ai cứu được cậu!”, Kiền Hải Địa Tiên cười gằn một tiếng.
“Ông Huyền Vũ!”
Tửu Đạo Nhân hô to một tiếng.
Con rùa đang nằm bên bờ biển chậm rãi mở mắt ra, mũi tên nước dài mấy chục trượng được phun ra từ trong miệng nó, xông thẳng đến trước mặt Kiền Hải Địa Tiên.
“Khốn kiếp, tôi đánh không lại lão già kia của núi Long Hồn, nhưng chẳng lẽ cũng không đánh lại ông sao?”
Kiền Hải Địa Tiên gầm lên một tiếng, tay áo nhẹ bay, một con Hoả Long dài mười trượng đứng chặn lại lên nước.
“Ầm!”
Hoả Long và mũi tên nước chạm vào nhau, tạo thành một làn hơi nước bay lên cao.
Còn không đợi Kiền Hải Địa Tiên ra tay một lần nữa, ông rùa động đậy.
Mặt đất rung nhẹ, ông rùa trực tiếp đập về phía Kiền Hải.
“Đi!”
Kiền Hải Địa Tiên vô cùng căng thẳng, quát to một tiếng.
Một ngọn lửa màu vàng đậm xuất hiện từ đầu ngón tay, biến thành một con rồng lửa nhỏ giương nanh múa vuốt đánh vào người ông rùa.
“Để xem ông có chết không!”
Vào khoảnh khắc Tiểu Hoả Long đụng vào ông rùa lập tức nhanh chóng lan trạn, hoàn toàn bao phủ vỏ rùa, phát ra tiếng vang như thiêu đốt nguyên khí trong thiên địa.
Nhưng trên người ông rùa xuất hiện một ánh hào quang màu lam nhạt, trực tiếp chặn lại ngọn lửa ở bên ngoài.
“Sao có thể chứ!”
Kiền Hải Địa Tiên giật mình kêu lên, đây là Đại Nhật Chân Hoả lão ta dùng hết sức ra tay, ngưng tụ bằng uy lực rất lớn mà, tuy không thể so với Thái Dương Chân Hoả, nhưng cao thủ Địa Tiên bình thường bị ngọn lửa bao phủ cả người chưa tới mười phút sẽ bị đốt thành tro bụi.
Nhưng ông rùa không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng chút nào.
Không đợi Kiền Hải Địa Tiên nghĩ nhiều, ông rùa còn mang cái vỏ đầy lửa xông lên.
“Ầm!”
Kiền Hải Địa Tiên cổ động chân nguyên trên người để bảo vệ, nhưng vẫn bị ông rùa đụng bay ra ngoài.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Kiền Hải Địa Tiên có cảm giác mình bị một ngọn núi Côn Luân đập trúng vậy, liên tục phun ra ba ngụm máu tươi mới đỡ hơn, người Kiền Hải Địa Tiên loé lên, xuất hiện bên cạnh Kiền Húc và Kiền Tam, dẫn theo hai người nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Mọi người đều nhìn đến mức ngây người, không ngờ Kiền Hải Địa Tiên danh tiếng lẫy lừng ở Côn Luân lại bị ông rùa lão thiên sư ngồi lên đánh bại, tuy nhìn hình thể đã biết thực lực của ông rùa này không tầm thường, nhưng dễ dàng đánh bại Kiền Hải Địa Tiên như thế vẫn khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Còn Tửu Đạo Nhân lại không thấy ngạc nhiên chút nào, cười nói với Lâm Ẩn: “Ông Huyền Vũ là người lớn tuổi nhất của núi Long Hổ, đã sống hơn một nghìn năm rồi, tôi nghi ngờ thực lực của ông ấy không thua thầy tôi là bao”.
“Ông ấy đúng thật là rất mạnh”, Lâm Ẩn cũng tán thưởng.
Một đòn khi nãy của ông ấy tựa như Thái Sơn đè đầu, nếu không phải thực lực của Kiền Hải Địa Tiên không tầm thường, đổi lại một Địa Tiên khác dưới một đòn này đã sớm tan xương nát thịt rồi.
…
Kiền Hải Địa Tiên dẫn theo hai người chạy một mạch ra xa nghìn dặm mới thở phào, thả hai người xuống.
“Ông nội Hải, thực lực của con rùa kia mạnh đến thế sao?”
Kiền Húc cũng hoảng sợ chưa lấy lại tinh thần, khi nãy gã ta cũng sợ ông rùa đuổi theo.
“Lúc bí cảnh Côn Luân còn chưa phong bế, trên núi Long Hổ đã có một ông rùa chỉ có thực lực Địa Tiên, tôi nghi ngờ chính là con rùa này”, Kiền Hải Địa Tiên sa sầm mặt nói.
“Hơn một nghìn năm trôi qua, e rằng thực lực của con rùa này không thua kém gì thực lực của gia chủ các gia tộc lớn cả”.
Một con rùa sống gần hai nghìn năm, dù là một con heo sống lâu như thế, thực lực cũng sẽ rất mạnh thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT