Thấy Trịnh La chạy trốn, Lâm Ẩn không thèm đuổi theo, vỗ một cái lên kiếm Thu Thủy sau lưng, rót chân nguyên vào trong kiếm Thu Thủy, nó lập tức biến thành kiếm quang đuổi theo Trịnh La. Tốc độ của kiếm quang vô cùng nhanh, còn nhanh hơn tốc độ của luồng máu nữa, thậm chí ngay cả cao thủ Nhân Tiên ở đây cũng không thấy rõ động tác của nó.
‘Thuật độn huyết cần thiêu đốt máu huyết, mình sử dụng cái này muốn đột phá một lần nữa cũng phải chậm hơn mười lăm năm, nhưng chạy trốn quan trọng hơn, chỉ cần có thể trở lại bí cảnh Côn Luân, máu huyết thiếu hụt còn có thể nghĩ cách bổ sung, rốt cuộc tên biến thái Lâm Ẩn này là từ đâu đến mà mạnh thế, hơn nữa thấy thái độ của Thanh Hàn và Kiền Húc, có lẽ thân phận của Lâm Ẩn không đơn giản, mình rất muốn biết rốt cuộc Long Phủ có lai lịch gì’.
Trịnh La vừa chạy trốn vừa nghĩ, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Vì sao rõ ràng Lâm Ẩn là Nhân Tiên trung kỳ, nhưng thực lực lại mạnh đến thế, đúng là khó tin.
Dù là những dòng chính được đào tạo trọng điểm của các vương tộc hoàng tộc bọn họ, ở độ tuổi này cũng không thể có thực lực mạnh mẽ như thế, hành trình đến thế giới thường lần này, bọn họ đã hoàn toàn thất bại rồi, về phần Thanh Hàn và Kiền Húc có chết không, hắn ta không lo được.
“Vèo!”
Còn không đợi Trịnh La kịp phản ứng, một đạo kiếm quang đã xuất hiện sau lưng hắn ta.
“Không!”
Trịnh La hét lên một tiếng, không kịp làm gì, kiếm Thu Thủy đã lập tức xuyên thủng không gian, tạo thành một lỗ hỏng lớn trên người Trịnh La. Kiếm quang xuyên qua từ sau lưng, bắn ra từ trước ngực, một lỗ hổng lớn bằng miệng bát xuất hiện.
Ở trước mặt kiếm Thu Thủy, thân thể Nhân Tiên lại yếu ớt tựa như một miếng giấy vậy, thật sự không thể chịu nổi một đòn.
“Lâm Ẩn, bố tôi là cao thủ Địa Tiên, nhất định sẽ băm thây anh…”
Trịnh La tỏ vẻ hoảng sợ, điên cuồng kêu gào.
“Chết đi!”
Lâm Ẩn không chút nương tay, kiếm Thu Thủy đã hóa thành kiếm quang di chuyển rất nhanh, rạch một đường trong không trung, trên cổ Trịnh La xuất hiện một đường máu, sau đó dần lan rộng ra, đầu hắn ta rơi từ trên cổ xuống, máu chảy như suối.
Xung quanh lặng như tờ.
Trịnh La là dòng chính đầu tiên của vương tộc hoàng tộc bỏ mình, hắn ta hùng hổ đến đây, quan sát chúng sinh, coi võ giả thế giới thường tựa như kiến, ai mà ngờ trong nháy mắt đã bị Lâm Ẩn chém chết.
Những người khác của Côn Luân cũng sợ đến mức hơi run rẩy, cái chết của Trịnh La cho bọn họ biết Lâm Ẩn thật sự dám ra tay với những dòng chính của vương tộc là bọn họ.
“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Hiên Viên Bằng đứng ở một bên thì thào lẩm bẩm.
Người của giới võ đạo cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, hoàn toàn không dám lên tiếng.
“Lâm Ẩn, anh chắc là muốn không chết không thôi với chúng tôi à?”
Thanh Hàn nghiến răng nói, sau khi Thanh Huyền chết hắn mới trở thành người chói mắt nhất của nhà họ Thanh, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, mười mấy năm sau, hắn sẽ thay thế Thanh Trích Tiên, trở thành chủ nhà tiếp theo của nhà họ Thanh, hắn không muốn chết ở đây.
“Ha!”
Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng, hờ hững nói: “Khi nãy anh còn muốn tôi tự phế tu vi, làm tôi tớ cho nhà họ Thanh của anh trăm năm, bây giờ anh lại nói tôi muốn không chết không thôi với các người?”
Thanh Hàn lập tức nghẹn họng: “Chuyện khi nãy là tôi không đúng, chúng tôi sẵn lòng bồi thường cho anh”.
“Đúng thế, chúng tôi sẵn lòng bồi thường”.
Kiền Húc cũng gật đầu nói, trên mặt hai người lộ vẻ nhục nhã, nhưng nghĩ đến Trịnh La bị chém chết, hai người cũng chỉ có thể nhịn.
“Không cần bồi thường đâu, các người vẫn nên chết thì tốt hơn!”
Nói xong, Lâm Ẩn lắc mình, lập tức xuất hiện bên cạnh Thanh Hàn, búng ngón tay về phía Thanh Hàn.
“Không!”
Thanh Hàn la lên một tiếng, ánh mặt trời sáng chói xuất hiện sau lưng, ánh nắng nóng rực ngưng tụ lại, biến thành kiếm quang muốn ngăn cản Lâm Ẩn.
Nhưng một đòn của Lâm Ẩn quá mạnh, một người mới thăng lên Nhân Tiên sơ kỳ như hắn sao có thể ngăn cản được chứ.
“Ầm!”
Bàn tay của Lâm Ẩn xuyên qua kiếm quang, chỉ lên trán Thanh Hàn, Thanh Hàn vô cùng không cam lòng, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn dần mất đi, người chậm rãi ngã xuống đất, tắt thở.
Lâm Ẩn cũng không thèm quan tâm đến thi thể của Thanh Hàn, xoay người tấn công Kiền Húc.
“Đi!”
Kiền Tam quát khẽ một tiếng, trong tay xuất hiện một lá bùa màu xanh lá, rót chân nguyên vào trong lá bùa khiến nó phát sáng, bóng dáng của Kiền Tam và Kiền Húc lập tức biến mất.
“Đây là bùa Đại Na Di, có lẽ lúc này bọn họ đã cách đây hơn nghìn dặm rồi, nhưng bùa Đại Na Di đã thất truyền nghìn năm trước, nhà họ Kiền không hổ là gia tộc lớn, ngay cả bùa giữ mạng thất truyền đã lâu cũng có”, Tửu Đạo Nhân lắc đầu nói.
“Bọn họ chỉ là chó nhà có tang thôi, còn những người này nên xử lý thế nào đây?”, Lâm Ẩn nhíu mày nói.
“Cậu không thể động vào những người này được, sau lưng bọn họ đều là thế lực lớn, nếu cậu đuổi cùng giết tuyệt bọn họ, có nghĩa cậu sẽ trở thành kẻ thù của cả Côn Luân”, Tửu Đạo Nhân đáp.
“Đương nhiên tôi vẫn chưa ngông cuồng đến mức đối đầu với cả Côn Luân, một khi đã thế, vậy khống chế bọn họ trước đi, đừng để bọn họ ở bên ngoài gây rối khi động phủ mở ra”, Lâm Ẩn nói.
“Cho bọn họ đi vào cùng đi, ở bên ngoài lại trở thành không tốt”, Tửu Đạo Nhân lạnh nhạt nói, dòng chính của mấy gia tộc lớn này đã bị Lâm Ẩn làm sợ vỡ mật rồi, bảo đảm sau khi vào động phủ Thiên Tiên cũng không dám đấu với Lâm Ẩn nữa.
“Hơn nữa tha cho bọn họ, người đứng sau bọn họ cũng sẽ không ra tay với cậu, đây là sự ăn ý giữa các thế lực lớn, nếu không thiên tài các nhà sẽ không thể trưởng thành được!”
“Ầm ầm!”
Vào lúc Tửu Đạo Nhân đang phân tích cho Lâm Ẩn hiểu, trong hư không đột nhiên vang lên âm thanh như một cái máy khổng lồ đang vận chuyển, phát ra tiếng nổ vang như cửa trời bị bổ đôi, sương mù trong thung lũng hoàn toàn biến mất, cửa của động phủ chậm rãi mở ra.
Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân liếc nhìn nhau, xuất hiện ở trước cửa động phủ.
Những người khác thấy vậy cũng đều đuổi theo, tuy bọn họ bị Lâm Ẩn dọa sợ vỡ mật, nhưng vẫn không thể chịu đựng được sức hấp dẫn của động phủ Thiên Tiên, hơn nữa cùng lắm thì bọn họ không giành tài nguyên với Lâm Ẩn, Lâm Ẩn ăn thịt, bọn họ uống chút canh là được.
“Cẩn thận một chút!”, Tửu Đạo Nhân nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn.
Đập vào mắt mọi người là một cái cầu thang dài làm từ ngọc trắng kéo dài thẳng xuống dưới, không nhìn tới điểm cuối, những ngọc thạch này đều là ngọc quý ở bên ngoài, ở trong thế giới thường, ngọc trên mỗi cái bậc thang ít nhất có giá trị mấy trăm nghìn, nhưng lại bị Sơn Hải Thiên Tiên làm thành bậc thang của động phủ.
“Phô trương ghê!”
Lâm Ẩn nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, không hổ là Sơn Hải Thiên Tiên”, Tửu Đạo Nhân cũng cảm thán.
“Cầu thang này sâu không thấy đáy, không biết thông đến đâu, nếu làm hết từ ngọc thạch thế này, dù là nhà họ Bạch tôi cũng không làm được”, lúc này Bạch Vũ cũng tiến tới bên cạnh hai người nói.
Không phải nhà họ Bạch của hắn ta không có tiền, mà dù là thế giới thường hay trong bí cảnh Côn Luân đều không thể tìm ra nhiều ngọc thạch chất lượng tốt như thế được.
“Đi thôi!”
Lâm Ẩn lắc đầu, dẫn đầu bước vào động phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT