Ông Lôi không thèm nhìn mấy người đang quỳ xuống với Lâm Ẩn lấy một cái, trong mắt lão ta, những người của thế giới thường này không khác gì mấy con kiến cả, nếu nó dám phản kháng thì cứ tiện tay bóp chết thôi.

Khi nãy lúc nhìn thấy Lâm Ẩn, lão ta cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ vì một người trong thế giới thường có thể tu thành Nhân Tiên ở độ tuổi này, lão ta cũng đã ra tay thăm dò, không ngờ chàng trai trước mặt lại có sức mạnh ngang ngửa mình.

Chẳng trách thống lĩnh hộ vệ lão ta tiện tay chỉ bảo không tiếp nổi dù là một chưởng của Lâm Ẩn.

“Cậu thật to gan, dám giết chết người của nhà họ Thanh tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, những ai không tôn trọng nhà họ Thanh, đều phải chết!”

Ông Lôi lắc đầu, một đôi cánh sấm sét mọc lên ở sau lưng, bay thẳng về phía Lâm Ẩn từ trên không trung.

“Tôi có bao giờ coi nhà họ Thanh ra gì đâu?”, đối mặt với ông Lôi hùng hổ xông đến, Lâm Ẩn vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Giỏi giỏi giỏi, ông Lôi, giết chết cả đám người đó cho tôi, để bọn họ biết người trong tiên cảnh không thể đắc tội đến mức nào!”, trong trạch viện vang lên giọng nói lạnh lùng của Thanh Hàn, rõ ràng hắn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

“Cậu chủ cứ yên tâm, hôm nay tôi sẽ lấy máu mấy con kiến của thế giới thường này để tế cho hộ vệ của nhà họ Thanh ta!”

Ánh mắt ông Lôi càng trở nên sắc bén hơn, trên người mơ hồ có rồng gió gào thế, tiếng sấm ầm vang.

Lâm Ẩn đứng yên tại chỗ, hờ hững nói với ông Lôi: “Ông coi người của thế giới thường tôi là kiến, nhưng ông trong mắt tôi còn không bằng một con kiến nữa kìa”.

“Ha hả!”

Ông Lôi cười nhạt, cũng không tranh cãi với Lâm Ẩn, cánh sấm sét sau lưng ông ta chợt vung ra, dài đến mấy trượng, bên trên dày đặc các tia chớp, một bên cánh của lão ta còn có tiếng sấm nổ vang.

Sau đó, ông Lôi biến thành tia chớp màu tím bay nhanh tới chỗ Lâm Ẩn.

“Ầm ầm!”

Rõ ràng hai người cách nhau cả trăm trượng.

Nhưng trong mắt ông Lôi, trăm trượng này như không hề tồn tại, tàn ảnh của lão ta còn đứng ngoài trăm trượng nhưng người thật đã xông tới trước mặt Lâm Ẩn, tốc độ rất nhanh, khiến Lâm Ẩn cũng phải đưa mắt nhìn thoáng qua.

“Người thế giới thường sao có thể hiểu sự mạnh mẽ của người trong tiên cảnh được!”

Ông Lôi cười ha ha, tia chớp màu tím quấn quanh trên trường đao, muốn chém về phía Lâm Ẩn, lão ta không sử dụng “đao Diệt Tình Tử Lôi”, chuẩn bị lấy thế đè người, đường đường chính chính áp đảo Lâm Ẩn bằng lợi thế cảnh giới.

“Ầm!”

Nhưng không ngờ một đao này trực tiếp nổ tung trong hư không, còn Lâm Ẩn không biết đã biến mất từ bao giờ.

Ông Lôi trợn tròn mắt, trong lòng hoảng sợ khó hiểu, đây là lần đầu tiên lão ta gặp một hậu bối có thể đuổi kịp tốc độ của mình, phải biết rằng người trong bí cảnh Côn Luân đều tưởng thế mạnh của lão ta là đao pháp, nhưng ít ai biết sau khi lão ta bước vào nhà họ Thanh đã luyện tập cánh Phong Lôi bí truyền của nhà họ Thanh, bây giờ thứ lão ta kiêu ngạo nhất chính là tốc độ.

Với tốc độ của lão ta lại kết hợp với đao pháp, rất ít có người cùng cảnh giới đấu lại lão ta.

Ông Lôi đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Lâm Ẩn đã xuất hiện ở chỗ cách lão ta mười trượng, tay chắp sau lưng, hờ hững nói với lão ta: “Tôi còn cho rằng ông mạnh đến mức nào, thì ra chỉ ỷ vào cánh Phong Lôi, muốn thắng bằng tốc độ”.

Lâm Ẩn lắc đầu, với tốc độ của ông lão trước mắt lại phối hợp với một chiêu có uy lực thật mạnh khi nãy thật sự có thể dễ dàng giết chết đối thủ, nhưng lão ta không nên để lộ cánh Phong Lôi ra trước mặt anh.

Cánh Phong Lôi vốn là kỹ năng bí truyền của Long Phủ, sau khi Long Phủ bị tiêu diệt mới trở thành kỹ năng bí truyền của nhà họ Thanh. Tuy anh chưa từng luyện cánh Phong Lôi, nhưng trong tàng thư các của Long Phủ có miêu tả của nó, anh có đề phòng trước, sao ông Lôi có thể đả thương anh được.

“Ranh con, đừng tưởng cậu tránh được một chiêu là có thể đứng đó dạy dỗ tôi!”, ông Lôi sa sầm mặt, lão ta vốn muốn giải quyết Lâm Ẩn chỉ trong một chiêu, để đám kiến của thế giới thường này hiểu rõ sức mạnh của người trong tiên cảnh, nhưng bây giờ suy nghĩ đó đã tan biến, chỉ có thể trấn áp bằng thủ đoạn tàn nhẫn thôi.

“Ầm!”

Ông Lôi xoay mình trong hư không, mang theo tia chớp đánh về phía Lâm Ẩn, đôi cánh Phong Lôi ở sau lưng như hai lưỡi dao sắc bén vung lên cao muốn chém Lâm Ẩn, trường đao trong tay lão ta cũng hóa thành Lôi Long rít gào tấn công anh.

Hai lưỡi dao sắc bén vô cùng mạnh mẽ, dù là một ngọn núi nhỏ cũng có thể bị nó chém ra làm đôi, Lôi Long đang rít gào cũng khiến hư không chấn động như mặt hồ yên tĩnh bị ném vào một tảng đá to vậy.

“Ông Lôi tức giận rồi!”

Một thiên tài thân thiết với nhà họ Thanh đứng trong trạch viện nhỏ giọng nói.

“Thanh Hàn, anh nói xem ông Lôi có thể xử lý Lâm Ẩn này không”, Bạch Vũ phe phẩy cây quạt trong tay ung dung nói: “Thanh Huyền chết trong tay Lâm Ẩn trong Thiên Vực, nếu hôm nay anh lại chết trong tay ‘Lâm Ẩn’ của thế giới thường, vậy tất cả thiên tài của nhà họ Thanh anh đều chết hết trong tay Lâm Ẩn rồi”.

Giọng điệu của Bạch Vũ không dễ nghe lắm, trong bí cảnh Côn Luân nhà họ Bạch và nhà họ Thanh đã đại chiến vô số lần, hai cao thủ Địa Tiên của nhà họ Bạch đã thua trong tay nhà họ Thanh. Tuy Địa Tiên của nhà họ Thanh cũng có ngã xuống, nhưng bọn họ thật sự nằm ở thế yếu, ở thời đại cao thủ Thiên Tiên không ra tay, không có ai là đối thủ của Thanh Trích Tiên cả.

“Hừ!”

Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, hờ hững nói: “Thực lực của ông Lôi đã là Nhân Tiên hậu kỳ, chỉ cách một bước là tới Nhân Tiên đỉnh cao, dù cao thủ Nhân Tiên đỉnh cao có đến đây, ông Lôi vẫn có thể đấu lại, chẳng lẽ anh cho rằng trong thế giới thường sẽ có cao thủ Nhân Tiên đỉnh cao ư?”

Thanh Hàn vô cùng tự tin, sau khi ông Lôi được bố thu phục vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, không ai hiểu rõ thực lực của ông Lôi hơn hắn cả.

“Vậy hay là chúng ta đánh cược đi?”, Bạch Vũ cười nói: “Tôi cược Lâm Ẩn thắng!”

“Được! Nếu tôi thắng, anh phải đưa đan Đại La cho tôi!”, Thanh Hàn lạnh lùng nói với Bạch Vũ.

Nghe thấy Thanh Hàn nhắc tới đan Đại La, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Bạch Vũ, đan Đại La là đan dược có thể giúp cao thủ Nhân Tiên đột phá, nguyên liệu cực kỳ quý giá, dù bọn họ là dòng chính của các gia tộc, ở Nhân Tiên cảnh cũng chưa chắc có thể có được đan Đại La, bọn họ không ngờ Bạch Vũ sẽ mang theo nó ra ngoài.

Sắc mặt Bạch Vũ trở nên nặng nề, tin tức hắn ta có đan Đại La cũng không có bao nhiêu người biết, không ngờ bây giờ lại bị Thanh Hàn biết.

“Được!”

Bạch Vũ cắn răng nói: “Nếu Lâm Ẩn thắng, tôi muốn kiếm Thanh Nguyệt của anh!”

“Hừ!”

Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám nói: “Một viên đan Đại La mà đổi lấy kiếm Thanh Nguyệt của tôi ư?”

“Anh không tin tưởng ông Lôi à?”, thấy Thanh Hàn không đồng ý, Bạch Vũ cũng chẳng quan tâm lắm.

“Được, tôi cược với anh!”

Thanh Hàn la lên với bên ngoài: “Ông Lôi, giải quyết cậu ta trong mười chiêu đi!”

Người trong trạch viện đều ngạc nhiên nhìn Thanh Hàn, bọn họ biết kiếm Thanh Nguyệt chính là tín vật cho gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Thanh, Thanh Hàn cũng vừa mới có được nó từ trong tay Thanh Trích Tiên.

Bây giờ rất nhiều người bắt đầu thấy chờ mong, lỡ như người của thế giới thường kia đánh bại ông Lôi, Thanh Hàn phải xử lý thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play