Nhìn thấy người tới, sắc mặt Tạ Toàn cũng trở nên nặng nề.
Suranki là đại đệ tử của cao thủ Thần cảnh Lãnh Phong, thực lực không chênh lệch mấy với ông ta, lại thêm một Bành Trình chỉ yếu hơn ông ta một chút, trận chiến này hơi khó rồi đây.
“Anh Tạ, anh vốn không nên giết chết Lãnh Mâu, bây giờ ngay cả cơ hội để quay đầu cũng không có rồi”, Suranki thở dài một tiếng.
Lúc mới đến Nam Dương, ông ta thường xuyên uống rượu truyện trò với Tạ Toàn, hai người cũng coi như bạn bè, nhưng bây giờ mỗi người một hướng, không thể không chém giết nhau.
“Yoga các người đã muốn ra tay với nhà họ Tạ của tôi rồi, còn không cho chúng tôi phản kháng sao?”, Tạ Toàn hờ hững đáp.
“Haiz!”
Suranki thở dài một tiếng: “Anh Tạ, hai chúng ta cũng đã mười mấy năm không đánh nhau rồi, hôm nay để tôi lĩnh giáo thủ đoạn của anh đi!”
…
Bên ngoài ầm ĩ như vậy, đương nhên cũng thu hút sự chú ý của hai người trong từ đường.
Hơi thở trên người Tạ Viễn trở nên rối loạn.
“Vận chyển công pháp, tịnh tâm, đừng nghĩ lung tung!”
Lâm Ẩn quát to một tiếng.
Chuyện bên ngoài chỉ là chuyện cỏn con, nhưng lần này nếu còn đột phá thất bại nữa, cả đời này Tạ Viễn cũng sẽ không còn hy vọng đột phá, còn lãng phí một dị quả của anh nữa.
Tạ Viễn cũng không hổ là cao thủ Thần cảnh lão luyện, tuy lúc đầu không thể nhịn xuống cơn giận trong lòng, nhưng nghe thấy tiếng quát to của Lâm Ẩn thì nhanh chóng tập trung, khiến tâm trạng bình tĩnh lại như lúc trước, sau đó bắt đầu vận chuyển tâm pháp tổ truyền của nhà họ Tạ.
Tạ Viễn vốn đã sắp đột phá rồi, lại thêm sự giúp đỡ của Lâm Ẩn, mười lăm phút sau, Tạ Viễn chỉ cảm thấy như có một điểm then chốt gì đó bị đánh vỡ.
Chân nguyên trong người trở nên sống động, mơ hồ nhảy lên, chân nguyên vốn như khe suối nhỏ trong người biến thành một con sông nhỏ dồi dào.
“Mở!”
Tạ Viễn mở mắt ra, dập đầu với Lâm Ẩn: “Ơn tình của cậu Ẩn, Tạ Viễn tôi suốt đời khó quên, sau này có gì dặn dò, dù Tạ Viễn tôi có liều mạng cũng nhất định sẽ hoàn thành”.
Lâm Ẩn gật đầu, hài lòng nói: “Được, ông đi xử lý chuyện của Thanh Môn trước đi!”
“Vâng!”
Nói xong, Tạ Viễn đứng dậy đi ra ngoài từ đường.
‘Chỉ một Thần cảnh sơ kỳ và trung kỳ mà thôi, hy vọng Tạ Viễn ông đừng khiến tôi thất vọng!’
Với thần giác của Lâm Ẩn, đương nhiên đã sớm phát hiện ra hai Thần cảnh trốn trong chỗ tối, có lẽ là đại trưởng lão của Thanh Môn và Lãnh Phong của Yoga cổ, hai người trốn ở một nơi bí mật gần đó vẫn luôn không ra tay.
Anh tùy tiện ra tay cũng có thể giải quyết bọn họ, nhưng Lâm Ẩn không định ra tay, lần này đến Nam Dương, chưa tới lúc động phủ mở ra, anh cũng không định ra tay.
Anh giúp Tạ Viễn đột phá cũng vì có mục đích này, chuyện anh không tiện ra tay cứ giao cho Tạ Viễn xử lý là được.
…
Lúc này tình hình chiến đấu bên ngoài đã cực kỳ quyết liệt, Tạ Toàn và Suranki có thực lực ngang nhau, nhưng có Bành Trình ở một bên, Tạ Toàn còn phải phân tâm đề phòng Bành Trình, hoàn toàn không thể tập trung đối phó, cho nên vẫn luôn nằm ở thế yếu, trên người đã trúng mấy chưởng, khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra.
“Anh Tạ, anh đừng chống cự nữa, tôi sẽ giúp cả nhà anh bình an!”
Suranki thở dài một tiếng.
“Người nhà họ Tạ tôi không sợ chết!”
Sắc mặt Tạ Toàn tái nhợt, lạnh lùng nói.
Ông ta biết Suranki không ra tay bằng hết khả năng, thực lực hai người tương đương nhau, nếu Suranki dốc hết sức ra tay, ông ta đã bị thương nặng từ lâu rồi.
“Suranki, nếu ông không tập trung ra tay thì đừng trách tôi báo cáo với ông Lãnh!”, sắc mặt Bành Trình trở nên khó coi, với thực lực của lão ta đương nhiên có thể nhìn ra Suranki không tập trung ra tay, hai người đánh tới đánh lui một lúc lâu, kết quả Tạ Toàn chỉ bị thương nhẹ, tưởng lão ta là kẻ ngốc sao.
“Nếu anh Tạ không muốn ép dạ cầu toàn, vậy thì đừng trách tôi, sau khi anh Tạ chết, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ nhà họ Tạ của anh hương khói bất diệt”.
Nói xong, khí thế trên người Suranki đột nhiên bùng phát, đánh một chưởng về phía Tạ Toàn.
‘Không xong rồi!’
Suranki đột nhiên ra tay, Tạ Toàn chỉ có thể vội vàng đánh hai quyền tới chặn lại.
“Ầm!”
Quyền chưởng chạm vào nhau, Tạ Toàn bay người ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Suranki cũng lùi về phía sau ba bước mới có thể đứng vững.
“Suranki, chuyện tiếp theo giao cho tôi đi!”
Bành Trình thấy thế thì vui vẻ chạy về phía Tạ Toàn.
Suranki thở dài một tiếng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ông ta biết sư tôn có đến đây, nếu không, ông ta cũng muốn thả Tạ Toàn rời đi, nhưng ông ta biết tính cách của sư tôn, nếu ông ta dám không nghe lời, người chết tiếp theo nhất định sẽ là mình. Tuy quan hệ của ông ta và Tạ Toàn không tệ, nhưng vẫn chưa tới mức độ tự tìm đường chết vì Tạ Toàn, điều ông ta có thể làm cũng chỉ là giữ lại dòng máu cho nhà họ Tạ thôi.
“Tạ Toàn, cuối cùng ông cũng có ngày hôm nay rồi!”
Bành Trình quan sát khuôn mặt trắng bệch của Tạ Toàn, đắc ý nói: “Tạ Toàn, nếu hôm nay ông quỳ xuống đất dập đầu ba cái với tôi, tôi sẽ tha cho ông một mạng nhé, thấy sao?
Lão ta và Tạ Toàn là người cùng thế hệ, từ nhỏ đến lớn đều ở trong Thanh Môn, làm chuyện gì Tạ Toàn cũng là thứ nhất, lão ta thứ hai, đa số trưởng bối đều chỉ khen Tạ Toàn.
Sau khi lớn lên, lão ta là trưởng lão của Thanh Môn, Tạ Toàn thì trở thành Môn chủ của Thanh Môn, người đời chỉ biết đến Môn chủ Tạ Toàn, nào ai biết một trưởng lão như lão ta chứ.
Nhưng sau hôm nay, Môn chủ của Thanh Môn chính là lão ta.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Cậu mà cũng xứng kêu Môn chủ của Thanh Môn quỳ xuống sao?”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt nhìn qua, lập tức nhìn thấy một võ giả trung niên mặc đồ trắng chậm rãi bước ra từ bên trong từ đường.
“Khốn kiếp, ông là ai mà dám nói chuyện với ông nội tôi như thế hả”.
Chu Phong đứng ra quát to.
Lúc này hắn đã gọi thẳng Bành Trình là ông nội rồi, rõ ràng là muốn ôm chặt lấy đùi của lão ta.
Một cấp cao bên nhánh của Bành Trình cũng cười lạnh một tiếng: “Tạ Toàn, người của nhà họ Tạ các ông đúng là không có mắt nhìn, dám nói chuyện với Môn chủ tương lai của Thanh Môn như thế, hôm nay nhà họ Tạ các người sẽ trở thành quá khứ thôi, có thần tiên đến cũng không có cách nào cứu được các người đâu”.
Ầm!
Cấp cao kia vừa nói xong đã bay thẳng ra ngoài, sau đó ngã mạnh xuống đấy.
Mọi người đều giật mình.
Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ là ai ra tay thì một cao thủ bảng Thiên cứ thế bỏ mạng rồi.
Chu Phong cũng sợ tới mức run rẩy, khi nãy hắn cũng có nói chuyện, có khi nãy người chết tiếp theo chính là hắn không.
Từ mười mấy năm trước Tạ Viễn đã không quản lý Thanh Môn, ngoài một vài thành viên cốt cán của nhà họ Tạ, ngay cả Bành Trình cũng chưa từng nhìn thấy Tạ Viễn.
“Cậu nhìn xem tôi là ai?”
Tạ Viễn lạnh lùng hỏi.
“Là cụ ông!”
Một ông lão còn lớn tuổi hơn đám người Bành Trình đứng ở phía xa đột nhiên quỳ xuống đất hô to:
“Tội nhân Quách Uy bái kiến cụ ông”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT