“Việc trái lễ chớ nhìn, Tinh Thành lúc này rồng rắn hỗn tạp, có rất nhiều người xa lạ, cũng khó hiểu rõ thực lực của nhau, tốt nhất đừng gây chuyện thị phi”, La Quyền là một người cẩn thận, không muốn gặp chuyện rắc rối.
“Sư phụ, có phải người cẩn thận quá rồi không?”
Chu Phong nhíu mày không cho là đúng: “Sư phụ, với thực lực của thầy dù là cả Nam Dương cũng không có bao nhiêu người thắng được, cả mấy đại trưởng lão của Thanh Môn cũng phải nể mặt thầy mấy phần, chỉ cần không đắc tội những cao thủ đứng đầu này, chúng ta ở Nam Dương phải sợ ai chứ?”
“Không biết mấy người kia thuộc thế lực nào, nếu có cơ hội có thể làm quen xem sao”.
Chu Phong nói một hồi đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bây giờ bóng dáng của mấy cô gái kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn không xua đi được.
“Nếu chỉ là làm quen thì cũng không sao cả”.
La Quyền chậm rãi nói: “Nhưng không phải bây giờ, khó khăn lắm thầy mới giành được cho con một cơ hội, chỉ cần con có thể vào top bốn trong lần tuyển chọn này, có thầy và trưởng lão Trần giúp đỡ, con có thể trực tiếp tiến vào cấp cao của Thanh Môn, đến lúc đó con muốn qua lại với ai cũng được”.
“Vâng…”
Chu Phong cũng biết chuyện quan trọng nhất là gì, lần này bố vợ hờ của hắn đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể đưa hắn vào, chỉ cần hắn không có sai sót gì, chắc chắn có thể tiến vào top bốn.
Hắn đành dời mắt đi.
Trong lòng vẫn nhớ về bóng dáng của ba cô gái, còn mấy người Lâm Ẩn thì đã bị hắn bỏ qua theo bản năng rồi.
…
Tuy Thanh Môn truyền thừa mấy trăm năm, nhưng trụ sở chính lại là một toà nhà vô cùng hiện đại.
Diện tích của toà nhà rất lớn, dù là trụ sở chính của tập đoàn quốc tế bình thường cũng không rộng như trụ sở chính của Thanh Môn, cao hơn cả trăm tầng.
Buổi tuyển chọn khách khanh lần này được tổ chức ở lầu ba.
Lúc này ngoài cửa trụ sở chính của Thanh Môn rất đông người, đều là người muốn tham gia tuyển chọn hoặc đến thử vận may.
Nhưng ngoài cửa có cao thủ của Thanh Môn canh gác, muốn đi vào cũng cần có tư cách, bình thường những người không đủ tư cách đều phải đến cuối mới được vào.
“Anh Ẩn, ở đây đông người quá, chúng ta có cần đợi lát nữa hẳn qua đó không?”, Liễu Thanh Ti nhìn đám người đông đúc trước mặt, không nhịn được nhíu mày nói.
Bình thường chị ta đều ở Trung Hải xử lý công việc của nhà họ Tiền, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều võ giả tập trung như vậy.
Chỉ thế thôi đã đủ thấy uy thế của Thanh Môn ở Nam Dương rồi.
“Cậu Ẩn, không bằng chúng ta cũng đi xem trò vui đi?”, Cổ Nguyên bên cạnh nhỏ giọng nói, khó khăn lắm anh ta mới rời khỏi Côn Luân được một lần, không ngờ bầu không khí võ đạo ở Nam Dương lại hưng thịnh như thế.
Tuy đa số đều là võ giả bình thường, nhưng trong đó cũng có một vài võ giả bảng Địa thậm chí là bảng Thiên, những võ giả này đều có chút tiếng tăm ở Nam Dương, được những người phụ trách sàng lọc của Thanh Môn cung kính đón vào.
Còn những võ giả không có tiếng tăm chỉ có thể xếp hàng đợi sàng lọc.
Lâm Ẩn thấy bọn họ đều muốn đến gần hóng chuyện thì cũng không nói gì, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, không cần quá nôn nóng.
Bọn họ chậm rãi tiến về phía trước theo đám người.
Chưa được bao lâu, bọn họ đã đến ngoài cửa lớn của trụ sở chính Thanh Môn.
Cửa lớn nằm trên mấy chục bậc thang.
Bên ngoài trông rất hiện đại hoá, còn bên trong lại trang trí như một cung điện cổ đại.
Mười mấy đệ tử của Thanh Môn canh giữ ngoài cửa lớn, đều có tu vi bảng Nhân.
Chỉ có võ giả đạt đến bảng Nhân mới có cơ hội tiến vào trong xem hoặc ứng tuyển.
Việc xếp hàng luôn rất trật tự, cũng không xảy ra chuyện chen ngang.
“Cút ra, đừng có chắn đường!”
Lúc đến lượt mấy người Lâm Ẩn, phía sau đột nhiên có tiếng la to.
Hai võ giả trung niên có cảnh giới bảng Địa đi trước mở đường, La Quyền và Chu Phong bước nhanh về phía cửa lớn.
Mọi người vốn tiến lên rất có trật tự, nhưng đám người này vừa xuất hiện đã không thèm quan tâm đến ai, trực tiếp đẩy mấy người đang xếp hàng chen ngang vào.
Mấy người đến đây đều là võ giả, trong lòng vốn có hơi tức giận.
Nhưng sau khi cảm nhận được khí thế trên người đám Chu Phong chỉ có thể im lặng, tức giận mà không dám nói gì.
Cũng có người nhận ra La Quyền, vội vàng nhường đường, sợ đắc tội ông ta.
La Quyền là cao thủ trên bảng Thiên, đương nhiên bọn họ không đắc tội nổi rồi.
Những người khác thấy thế cũng đều nhường đường.
Chỉ còn lại sáu người Lâm Ẩn không chịu nhường.
“Người đằng trước có mắt nhìn một chút, nhường đường ngay!”
Võ giả bảng Địa đang mở đường thấy còn có người vẫn không chịu nhường đường thì mất kiên nhẫn quát to.
“Không phát hiện chúng tôi đến rồi sao? Mù hết rồi hả?”
“Vì sao phải nhường? Chẳng lẽ không nên xem trọng thứ tự trước sau sao?”, Cổ Nguyên đứng cuối hơi không vui nói.
Anh ta là cậu chủ nhà họ Cổ, trong nhà có cụ ông nửa bước Nhân Tiên toạ trấn, bây giờ còn đang đi cùng cao thủ là cậu Ẩn, mấy võ giả bảng Địa lấy tư cách gì tác oai tác quái trước mặt anh ta chứ.
“Cậu là ai hả?”
Võ giả bảng Địa đang mở đường nổi giận.
Một vài thế lực hoặc tán tu xung quanh đều trốn ra xa, sợ rước hoạ vào thân.
“Mấy người này là ai mà dám cản đường của Hỗn Nguyên Thủ thế”.
“Khí chất của bọn họ cũng không tầm thường, chắc cũng xuất thân từ thế lực lớn, tiếc rằng gặp phải Hỗn Nguyên Thủ”.
“Có kịch hay để xem rồi”.
Không ít người đều dừng chân lại quan sát, Hỗn Nguyên Thủ La Quyền là cao thủ nổi tiếng ở Nam Dương, rất ít khi được thấy cao thủ như thế ra tay, cả đám người đều tỏ vẻ hóng hớt.
“Lùi xuống, sao lại nói chuyện với con gái như thế hả”.
Lúc này Chu Phong cũng chú ý tới động tĩnh xảy ra đằng trước, thấy đám người Lâm Ẩn thì sáng mắt lên, từ lúc ngồi trên xe hắn đã nhớ mãi không quên mấy người Kỷ Yên Nhiên, bây giờ chẳng phải cơ hội để làm quen với bọn họ sao.
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm ba người Kỷ Yên Nhiên.
Nhìn thấy Chu Phong ra mặt, võ giả bảng Địa kia cũng ngơ ngác, mặc dù trên danh nghĩa ông ta là trưởng bối của Chu Phong, nhưng Chu Phong chẳng những là đệ tử của La Quyền mà thực lực còn mạnh hơn ông ta nữa, đối mặt với hắn, ông ta cũng không dám làm càn.
Liễu Thanh Ti không thèm nhìn Chu Phong lấy một cái, chị ta quản lý thế lực ngầm của Trung Hải nhiều năm, trong lòng Chu Phong có ý định gì không ai hiểu rõ hơn chị ta, hoàn toàn lười để ý đến.
Còn Kỷ Yên Nhiên và Cổ Y Nhân thì tỏ vẻ chán ghét, bọn họ xuất thân cao quý, thực lực không biết mạnh hơn Chu Phong bao nhiêu lần, hơn nữa có viên ngọc sáng như Lâm Ẩn ở trước mặt, sao có thể xem trọng hắn được.
Cổ Nguyên khinh thường nhìn Chu Phong, lạnh nhạt nói: “Chỉ dựa vào anh cũng muốn làm quen với mấy chị tôi à? Sao không soi gương xem thử mình là giống cóc gì!”
“Chú em, ra ngoài nhiều bạn nhiều đường đi!”
Chu Phong cố nén sự bất mãn trong lòng, nói với Cổ Nguyên: “Hôm nay Chu Phong tôi mà muốn kết bạn với mọi người, có tôi ở đây, chắc chắn lát nữa mọi người đều sẽ có một ghế ngồi xem”.
“Ha hả”.
Cổ Nguyên bật cười: “Dẹp cái suy nghĩ kia của anh đi, muốn làm bạn với chúng tôi á? Anh không xứng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT