Giờ tuy đã vào cuối hè nhưng ban đêm vẫn còn nóng bức, thời tiết nóng bức khiến người khó chịu nên tôi chỉ mặc bộ y phục mỏng cho mát. Sau một hồi ta lôi ngươi kéo, áo trong của tôi đã tán loạn hết cả, tôi đỏ mặt thở phì phò, ánh mắt y nhìn tôi thì ngày càng không đúng lắm.
Y cúi người còn tôi thì co chân lại, đầu gối chặn lấy lồng ngực y. Tôi biết e là mình chả chống cự lại nổi, nhưng tôi tin y sẽ không bức mình, nhưng cũng sợ y sẽ làm tới thật lắm. Trong lòng cứ loạn cào cào như thế nhưng trên mặt phải giữ được sự tỉnh táo, tôi cố nghiêm giọng nói: “Trần Du, đừng làm đến mức đoạn tuyệt.”
Y từ từ nới lỏng sức mình nhưng vẫn ôm vòng lấy tôi, “Ta cũng chả phải người trong lòng đó của đệ.” Lúc nói đến ba chữ ‘người trong lòng’ nặng nề lắm, nghe đầy mùi trào phúng, “Có thể làm việc này với người mình không để trong lòng.”
Trái một câu người trong lòng, phải một câu lưỡng tình tương duyệt (tình yêu đôi bên), thỉnh thoảng lại còn ‘tiếp xúc da thịt’, có cái nào trong ba cái đó không phải là nỗi đau của tôi đâu.
Tôi buồn bực lắm: “Huynh đừng nhắc tới y được không?” Câu này còn tức giận hơn cả lúc tôi kêu y đừng mắng Khuất Nghiêu nữa.
Y sửng sốt một lúc, sau đó ‘ồ’ một tiếng, lại chậm rãi thủ thỉ: “Không nhắc tới cũng tốt, vậy cũng không cho phép sau này đệ nói về y nữa, cứ từ từ rồi sẽ quên thôi.”
Tôi nghe giọng y như đang an ủi mình thì trong lòng chua xót, nước mắt cũng bất ngờ trào ra. Y thích tôi đến mức này ư? Nguyện ý chờ tôi quên Khuất Nghiêu, y còn nói lòng chỉ có mình tôi…
Trần Du thấy tôi hơi hòa hoãn thì nắm chân tôi vòng qua thắt lưng mình. Lòng bàn chân tôi nóng rực, sau đó y lại nói ra câu của mấy hôm trước: “Giúp ta đi.”
Quả nhiên…lại chỉ nghĩ đến chuyện này thôi.
Tôi đạp y một cái nhưng không dám đạp mạnh. Y nhanh nhẹn tránh được, lại nhất quyết đè người lên, trong cổ thoát ra tiếng thở dốc.
“Tại sao huynh…sao huynh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này thế!”
Y nắm lấy cái chân còn lại của tôi để vào chỗ kia, sau đó đủn đủn vào người tôi. Đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm.
“Quá nhớ đệ, nên mới nghĩ.”
Nếu như hôm đó tôi còn có thể nói là do say rượu, nhưng hôm nay y tỉnh táo vô cùng, dáng vẻ hôm nay của y khác hoàn toàn hình ảnh những ngày ban sơ. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ bối rối sợ hãi của y khi đứng trước mặt mình.
“Giờ huynh khác trước quá…như là hai người.”
Tôi vừa nói vừa rút chân về, Trần Du lại bắt được mắt cá chân tôi, không cho tôi động đậy gì nữa. Còn y tự đung đưa hông, tôi cố né y y lại dựng thẳng người lên. Hai chân tôi bị giữ, nửa người nằm trên giường, thắt lưng thì chênh vênh, tay tôi không với tới được chỗ y, bất lực chả làm được gì.
Nhưng tư thế này thật sự quái dị, tôi không có chỗ để chống lực được chỉ có thể tức giận trừng y.
Y hỏi tôi: “Vậy đệ thích như nào hơn?”
Tôi không nói, y nhíu mày muốn hỏi gì đó rồi lại ngậm miệng lại, sau đó y thích ý cười: “Đều là ta giả bộ hết đấy.”
Tay y nắm lấy gót chân tôi, chậm rãi chuyển động. Chân tôi nóng rẫy, giờ đang ngày hè nên y ăn mặc cũng mỏng, thậm chí tôi cảm nhận được hình dạng của nơi đó, vừa lớn vừa nóng…
“Cái gì cơ?” Tôi đỏ mặt kinh ngạc.
Y thở hổn hển, nói với tôi: “Ta nói là, đều là ta diễn cả đó, không diễn sao đệ có thể mềm lòng với ta được. Sao có thể vào phủ đệ được. Còn, còn làm quân tử chi giao với đệ nữa chứ?”
Trần Du nhìn tôi từ trên cao, vừa nói vừa dùng chân của tôi…thủ dâm, tôi tức giận quát: “Thế này mà là quân tử chi giao à!”
Y vừa đẩy vừa cọ, lại cúi người nói: “Quân là giai nhân xinh xắn, tử là tử tôn dưới thân ta, ta với đệ tương giao (quen biết), thế còn không phải là quân tử chi giao à?”
Thật đúng là…nói bậy nói bạ!
Tôi đường đường là nam nhi, lấy đâu ra xinh xắn.
Tôi bị mấy lời lả lơi này của Trần Du làm cho nóng mặt, lại ở trong cái tình huống khó xử chả biết làm sao này.
Thật sự là khuất nhục quá!
Y gạt tôi! Lại còn áp chế tôi! Bắt tôi làm mấy chuyện tôi không thích! Khuất Nghiêu nhận nhầm tôi là nữ tử, y lại so sánh tôi với nữ tử tiếp, đây có khác gì rạch thêm một đao vào vết thương lòng của tôi cơ chứ.
Tôi thừa dịp y buông tay, tức giận hung lên đá y không chút lưu tình. Y sức lớn phản ứng nhanh, cánh tay cản tôi một chút nên gót chân tôi chỉ đá vào xương hông bên phải của y. Y hít sâu một hơi, buông tôi ra.
Cánh tay của y đỏ ửng một mảng, chắc khu gần xương hông kia cũng chả dễ chịu gì.
Tôi xuống giường, trong lòng có đôi chút bất an, và cả áy náy.
Có phải đạp mạnh quá rồi à.
Trần Du ngồi quỳ trên giường đau đến cuộn mình, một tay để ở chỗ tôi vừa đạp, một tay chống đỡ lấy thân mình, cúi đầu thở hổn hển.
Tôi sợ mình đá người ta ra bệnh thật nên vội vào phòng tìm thuốc để tự y bôi. Lúc tôi đưa thuốc vào trong giường y vẫn bất động, tôi có gọi mà y vẫn không để ý tới tôi.
Áy náy qua đi tôi lại cảm thấy y bị thế là đáng tội. Nhưng thấy y lâu rồi vẫn bất động thì cũng dần lo lắng. Nếu tôi thật sự chơi quả này để lại mầm bệnh cho y, quả thật tôi thành tội nhân mất thôi.
Tôi nghĩ chẳn hẳn y chả còn bản lĩnh chèn ép tôi nữa đâu, thế nên tiến về phía đó, ai ngờ tôi vừa tới gần y lại tóm lấy tôi khiến tôi giật này mình.
Lại bị lừa á á á!!!
Nhưng y cũng chỉ nắm lấy tay tôi chứ không làm gì khác nữa.
Đột nhiên gió bên ngoài nổi lên, cánh cửa sổ đập phành phạch, sau đó lào xào nghe thấy tiếng mưa rơi.
Trần Du không động đậy, tất nhiên tôi cũng chả nhúc nhích. Y bỗng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nom phức tạp lắm: “Có phải đệ không thích ta đụng vào người đúng không?”
Tôi nhìn mồ hôi lạnh toát trên vầng trán y: “Trước tiên huynh bôi thuốc đi đã.”
Y vẫn chả buồn để ý, tiếp tục hỏi lại: “Có phải đệ không thích đúng không!”
Ai mà thích kẻ mình không yêu sờ mó mình cơ chứ, mặc dù tôi cũng chả ghét gì Trần Du nhưng nếu y làm ra chuyện như vầy, vừa là vũ nhục y vừa là vũ nhục tôi nữa.
“Ta không thích.”
Trong mắt y hiện ra vẻ oan ức với cả không cam lòng lẫn chút hối hận. Trong tích tắc y chớp mắt, từng ấy cảm xúc hiện lên, cuối cùng y buông tay ra.
Hối hận ư? Sao y lại hối hận? Cũng đúng, có lẽ cũng thấy hối hận khi dây dưa với tôi rồi.
Tôi nhặt hộp thuốc lên, đưa cho y rồi bảo: “Huynh bôi thuốc cho cẩn thận đi.”
Y đứng dậy rời giường trong tư thế quái dị, cầm lấy hộp thuốc rồi khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Tôi ngăn y lại, “Bên ngoài trời hẵng còn mưa.” Y hất tay tôi ra.
“Giờ huynh thế này không nhảy được tường đâu!” Y dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.
“Huynh cứ ngủ ở đây đi, ta sang gian bên ngủ.”
May mà căn phòng này có một gian phụ bên hông, trong đó cũng có giường. Tôi đi vòng ra phía sau tấm bình phong, đột nhiên Trần Du gọi tôi lại: “Sau này ta sẽ không tới tìm đệ nữa.”
Nghe thấy lời này tôi cũng chả vui vẻ hơn tẹo nào, lại còn thấy hơi buồn. Dù sao tôi cũng quen y hơn một năm rưỡi rồi, dù vốn ban đầu tôi quen y là do y nhìn giống Khuất Nghiêu, nhưng sau đó tôi cũng thật lòng thật dạ muốn làm bạn với y mà. Nhưng sau này nghĩ lại, tôi thật lòng muốn tương giao với người ta, nhưng tại sao chả thể bỏ ra một chút tình cảm?
Tôi thở dài: “Huynh sẽ buông xuống được thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT