Thành phố C có không ít địa điểm du lịch, cách đại học hai giờ đi xe, có một
nơi gọi là cốc Jacob, là một địa điểm du lịch thu hút nhiều khách tham
quan đến thành phố C nhất, nghe nói phong cảnh bên trong xinh đẹp tuyệt
trần, ẩm thực cũng mang đến dư vị vô tận, nơi này cũng trở thành địa
điểm du ngoạn của đám học sinh khi có ngày nghỉ ắt sẽ đến đây.
Bên trong có khu vui chơi, còn có hướng dẫn viên du lịch, trong cốc Jacob
có nhà nghỉ tư nhân, nhà ở tập thể cũng đầy đủ mọi thứ.
Kế hoạch du lịch ngày 1 tháng 10, Sở Điềm chọn ở trong cốc Jacob, thời
gian tạm định là 3 ngày. Sở Điềm chính là tiểu học muội trong ban văn
nghệ kia của Trang Uẩn, cô nàng cùng mấy bạn học đều không thể về nhà
trong ngày nghỉ nên hẹn nhau đi chơi, cũng đồng thời túm Trang Uẩn theo.
Lúc đầu Trang Uẩn quả thực đã cự tuyệt, bởi vì nghe Sở Điềm nói người đi
chơi cùng đều là con gái, một nam sinh như anh xen lẫn trong đám em gái
là muốn làm gì? Hơn nữa còn ở bên ngoài hai đêm, anh luôn cảm thấy rất
không ổn.
Sau đó Sở Điềm vẫn không từ bỏ
mọi cơ hội để thuyết phục anh, vào buổi sáng cùng ngày xuất phát đột
nhiên xông vào ký túc xá nam một mình, lôi Trang Uẩn dậy từ trên giường. Cô ấy kiên quyết như vậy, khiến Trang Uẩn không thể không phục.
Ký túc xá nam của C đại không cho phép nữ sinh ở lại quá lâu, trên lý
thuyết thì nữ sinh không được tiến vào ký túc xá nam, nhưng quản lý của
ký túc xá nam bình thường đều mở một mắt nhắm một mắt, mặc dù là thế,
nhưng không có mấy nữ sinh thực sự có can đảm nghênh ngang đi vào, nhưng Sở Điềm là một trong số ít những người có gan làm như vậy.
Thẳng đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên Trang Uẩn bị một đứa con gái lôi
đầu ra từ trong chăn, từ trước đến nay đều không có người nào. Lại nghe
Sở Điềm nói qua, trong đội ngũ đi du lịch có thêm một người, có một nam
sinh gia nhập, tốt lắm, Trang Uẩn đành thu dọn đồ đạc một chút liền đi
theo Sở Điềm.
Người đi du lịch lần này, bao gồm cả Trang Uẩn thì có tất cả 6 người, 4 nữ sinh, 2 nam sinh, Sở Điềm đã bao hết một xe.
Sau khi Trang Uẩn lên xe, mới biết được nam sinh gia nhập mà Sở Điềm nói,
chính là Tùy Phong. Hắn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lưng dựa vào ghế,
nhắm mắt lại, không biết đang nhắm mắt dưỡng thần hãy là đã ngủ rồi nữa.
Có hai học muội mà Trang Uẩn cảm thấy quen mắt, hẳn là người trong ban văn nghệ của hội học sinh, các cô cũng nhận ra Trang Uẩn, còn chủ động gọi
một tiếng “Học trưởng”.
“Học trưởng, anh ngồi bên cạnh Tùy Phong đi. Bởi vì người của chúng ta khá ít, bao xe cũng không lớn, có chút chật chội.”
Trang Uẩn không quan tâm, đi đến hàng ghế cuối cùng cạnh Tùy Phong rồi ngồi xuống.
Tựa hồ nghe thấy tiếng Sở Điềm, Tùy Phong nhanh chóng mở to mắt, nhìn Trang Uẩn.
Trang Uẩn có một loại ảo giác, đôi mắt kia không giống như của người thường,
yên lặng nhìn anh, giống như muốn hút cả người anh vào, anh có chút sửng sốt rồi mới kịp phản ứng, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên chào hỏi
một câu, “Học đệ sớm.”
Tùy Phong không
nói nhưng vẫn nhìn anh như cũ, không biết vì sao, ánh mắt này nhìn Trang Uẩn có chút hoảng loạn, ngay vào lúc anh bắt đầu hoài nghi trên mặt
mình có phải dính thứ gì đó không sạch sẽ hay không, Tùy Phong rốt cục
cũng nói chuyện, đây là lần đầu tiên Trang Uẩn nghe thấy Tùy Phong nói,
nhưng anh tình nguyện mình chưa bao giờ nghe qua.
Chỉ thấy vẻ mặt diện vô biểu tình của Tùy Phong trở nên nhu hòa, hắn chậm rãi cong môi nở một nụ cười, “Học trưởng sớm.”
Cả người Trang Uẩn đều mềm nhũn, là thật, trên mặt chữ chính là mềm nhũn,
nếu như không phải đã ngồi xuống trước rồi, anh đoán chừng ngay cả đứng
cũng không vững.
Thanh âm của Tùy Phong. . . . .
Trước đó có đề cập tới, Trang Uẩn là người mất khống chế với âm thanh, nhưng
khác với những người mất khống chế với âm thanh khác, anh đại khái chỉ
có cảm giác với một loại thanh tuyến nhất định, thế nên cho đến nay gặp
được người khiến anh có phản ứng mãnh liệt như thế thì chỉ có hai người, mà hai người kia đều là trong thế giới 2D.
Tùy Phong chính là người đầu tiên mà Trang Uẩn gặp trong cuộc sống hiện
thực, chỉ vừa mới mở miệng là đã có thể khiến cho toàn bộ thân thể anh
tê dại, hơn nữa thanh âm của Tùy Phong tựa như có chút giống với Phượng
Khởi, mà không trùng hợp như vậy chứ, nếu anh đã mẫn cảm đối với loại
thanh âm này, nói như vậy thì thanh âm của Tùy Phong với Phượng Khởi khá giống nhau cũng là chuyện rất bình thường, bằng không thì tại sao thân
thể anh lại có phản ứng như vậy chứ.
Trang Uẩn có chút hối hận vì đã đồng ý đi du lịch cùng Sở Điềm, phải ở bên
ngoài ngốc ba ngày, trừ phi ba ngày này Tùy Phong đều không nói gì như
trước, nếu không thì mình phải sống sao đây. Đi được nửa đường chân đột
nhiên phát run, chẳng lẽ là nói bụng đói quá nên không còn sức để đi bộ
à?
Trang Uẩn chậm một hồi, mới nói, “Ừm, tôi hơi buồn ngủ, tôi ngủ chút nhé.”
“Được.”
Thân thể nhỏ nhắn của Trang Uẩn giật bắn một cái, tôi giết, thật sự không có cách nào sống nổi mà. . . . .
“Học trưởng có muốn dựa vào người em một chút không, như vậy sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Nói một câu dài như vậy! Trang Uẩn cảm giác nhiệt độ trên mặt mình không
ngừng ấm lên, hiện tại khẳng định đã đỏ rực, cả người mềm nhũn đưa lưng
về phía Tùy Phong rúc vào một chỗ, trong lòng lại nghĩ, buổi tối hôm qua Tùy Phong không phải còn lãnh đạm ngay cả một chữ cũng không chịu nói
hay sao, tại sao mới qua một đêm, cậu ta đột nhiên lại nhiệt tình đáp
lời mình như vậy chứ. . . . .
Tốt lắm, là do anh chào hỏi trước. Nhưng anh trước đó đã làm xong công tác chuẩn bị đâu.
“Học trưởng?” Tùy Phong mang theo tia nghi hoặc gọi một tiếng.
Trang Uẩn cố gắng khống chế phản ứng thân thể có chút mãnh liệt của mình,
nhưng chuyện anh nghĩ khống chế nào có thể khống chế ngay được, anh thở
phào một hơi, chỉ có thể giả chết.
Quả nhiên không thấy anh đáp lại, Tùy Phong cũng không nói tiếp, Trang Uẩn lặng lẽ thở dài một hơi.
Hai giờ xe chạy, thoạt đầu mấy người vẫn còn nói chuyện rất náo nhiệt, về
sau bên trong xe liền yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngủ thiếp
đi.
Lúc đầu Trang Uẩn chỉ giả chết, bất
quá giả vờ trong thời gian dài, nên cũng chậm rãi ngủ thiếp đi, dạ tiệc
Trung Thu tối hôm qua, tất cả mọi người đều chơi rất nhiệt tình.
Đến hơn nửa đường, cả xe ngoại trừ tài xế, cũng chỉ có một người thanh
tỉnh. Tùy Phong miễn cưỡng ngồi dựa lưng, nhưng bên trong đôi mắt lại có tinh thần toả ra ánh sáng lấp lánh, hắn không che giấu ánh mắt mình
chút nào, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Trang Uẩn.
Đại khái là do tư thế ngủ không hề dễ chịu, không biết từ lúc nào, trong
lúc Trang Uẩn đang say trong giấc mộng đã vô tình xoay người, đổi tư
thế, lúc đầu đưa lưng về phía Tùy Phong, bây giờ lại quay mặt về phía
Tùy Phong, trên khuôn mặt vẫn phiếm hồng như cũ.
Tùy Phong nhìn qua Trang Uẩn, ánh mắt có chút tham lam, tựa hồ thấy thế nào cũng nhìn không đủ. Đường cong khuôn mặt từ từ nhu hòa nói rõ tâm tình
hắn vào giờ khắc này rất không tệ.
Đến
nửa đoạn đường sau, người trong xe lần lượt tỉnh lại. Có hai em gái lặng lẽ nhìn thoáng qua phía sau, nhìn thấy Tùy Phong chống một tay ở lan
can nâng huyệt Thái Dương, đã nhắm mắt lại, ánh mắt của các cô mới lớn
mật hơn một chút, dừng lại ở trên người hắn rất lâu, hai người nắm lấy
cánh tay của đối phương, có chút hưng phấn, liếc nhìn nhau, đều thấy
trong ánh mắt của đối phương viết hai chữ —— Đẹp trai.
Có em gái cảm thấy Tùy Phong chắc chắn sẽ không chú ý tới, nên vụng trộm
lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp lén một tấm. Ảnh chụp tư nhân của Tùy
Phong bán trên diễn đàn giá rất cao, đương nhiên các cô cũng không thiếu tiền, chẳng qua nếu như có thể có được một tấm ảnh chụp của Tùy Phong,
khi quay trở về khoe khoang với các nữ sinh khác cũng không tệ.
Các cô không phải người của hội học sinh, chỉ đi theo bạn cùng phòng ở
trong hội, ban đầu thực sự là muốn đi chơi, nhưng không nghĩ tới lại có
được niềm vui lớn đến như vậy, thế mà Tùy Phong cũng đi.
Kỳ thật bộ dáng của Trang Uẩn cũng không tệ, ban đầu ở trong hội học sinh
cũng rất tốt, còn được bình chọn là một trong mười nam thần của trường
đại học. Bất quá năm nay Tùy Phong đến, lập tức chèn ép danh tiếng của
các nam thần trước kia xuống, nhóm học muội cũng chỉ còn biết đến Tùy
Phong.
Em gái đưa tay di chuyển đến công
năng máy ảnh, vừa đưa di động lên, đã thấy Tùy Phong đột nhiên mở mắt,
tay em gái kia run rẩy một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất, cô nàng nhanh chóng ấn xuống nút tắt, vội vàng cất điện thoại di động
đi, không còn dám tiếp tục nhìn về phía sau nữa.
Một nữ sinh khác nói khẽ, “Chụp tới đâu, chụp tới đâu rồi?”
Mở những bức ảnh vừa mới chụp ra, ảnh chụp đều bị cháy, hơn nữa chỉ có nửa cái trán Tùy Phong là thấy rõ, còn khuôn mặt thì không sáng.
Hai em gái kia có chút thất vọng, nhưng không dám quay lại lần thứ hai, sợ bị Tùy Phong nắm được sự thật.
Trang Uẩn kỳ thật cũng đã sớm tỉnh lại, bất quá anh vẫn một mực nhắm mắt lại
giả vờ ngủ, sợ rằng mình vừa mở mắt ra thì Tùy Phong sẽ lập tức nói
chuyện với mình.
Thẳng đến khi xe chậm
rãi dừng lại, anh mới giả bộ như vừa mới tỉnh, mở mắt ra, khắp cơ thể
đều có chút tê, không hề dễ chịu, anh nhíu nhíu mày.
“Học trưởng, anh ngủ một giấc này sâu thật đó.” Sở Điềm ở phía trước nói.
“Đúng vậy, tối hôm qua ngủ không ngon.”
Trang Uẩn nhịn không được nhìn thoáng qua Tùy Phong một chút, thấy hắn không
có ý định nói chuyện, liền thở dài một hơi, xe dừng lại, mấy người chuẩn bị xuống xe.
Trang Uẩn vừa đứng lên, Tùy Phong bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng, “Học trưởng, lúc nãy anh nhìn lén em làm gì?”
Chân Trang Uẩn mềm nhũn, lại ngồi xuống trở lại.
“Chân học trưởng tê sao, để em xoa bóp giúp anh. . . . .”
Hô hấp của Trang Uẩn có chút gấp, anh sốt ruột lắc đầu, tuy không muốn trì hoãn lại, nhưng cũng không dám mở miệng, bởi vì anh biết lúc này thanh
âm của mình nhất định rất run.
Phản ứng
của Trang Uẩn bị Tùy Phong đặt vào trong mắt, nhưng hắn chắc chắn sẽ
không nghĩ đến là do giọng nói của mình, trong đầu hắn lúc này đang nghĩ Trang Uẩn có phải bị bệnh về đường hô hấp hay không, “Thân thể học
trưởng không thoải mái sao?”
Sở Điềm thấy hai người vẫn không xuống xe, cho nên đi qua nhìn một chút, “Sao vậy, sao vậy? Học trưởng, anh bị say xe à?”
Trang Uẩn cắn răng, rốt cục cũng phun ra được một câu, “Có lẽ vậy. . . . . Thực ra, có, có chút, say. . . . . Xe.”
“Vậy thì anh đi nghỉ ngơi một chút đi thì sẽ khoẻ lại thôi.” Sở Điềm thấy Trang Uẩn khó chịu đến mức nói không lưu loát.
“Học trưởng có cần em cõng anh đi không?” Tùy Phong đột nhiên nói.