Buổi chiều tranh tài tựa hồ càng thêm kịch liệt, nhất là khi tới gần giờ cơm, từ sân vận động truyền đến tiếng hò hét cực lớn, ký túc xá của Trang Uẩn chỉ cách sân vận động một toà nhà cùng một sân bóng rổ, nên mơ hồ có thể nghe thấy tiếng.

Trang Uẩn cầm điện thoại lên, nhìn ảnh đại diện của Tùy Phong, cuối cùng vẫn nhấn vào lần nữa.

Trang Uẩn: Bọn em khi nào tan? Buổi tối có muốn đi ăn cùng nhau không?

Giống như tin nhắn trước đó, vẫn như đá chìm đáy biển.

Trang Uẩn đợi hơn nửa giờ sau, liền trượt lên trên, tìm một dãy số điện thoại khác trong danh bạ, “Tiểu sư đệ có rảnh không, chúng ta cùng ăn cơm đi?”

Trước khi quen Tùy Phong, bởi vì hai người là đồng nghiệp trong cùng một quán trà sữa, nên anh ăn cơm chung với Thẩm Di Châu rất nhiều lần, khẩu vị hai người không khác nhau nhiều, lúc ở chung cũng cực kỳ hoà hợp.

Thẩm Di Châu không được người trong nhà ủng hộ nên bình thường có chút căng thẳng, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ tiếp nhận quay mấy cái quảng cáo cùng chụp ảnh tạp chí, được vài trăm ngàn nhưng đều phải tiêu tốn vào học phí một năm, bởi vì chi phí học biểu diễn so với học ngành phổ thông khác đắt hơn nhiều. Còn Trang Uẩn thật ra không thiếu tiền, mặc dù bố mẹ anh không cho anh thứ gì, nhưng mỗi tháng đều nhớ gửi tiền vào tài khoản của anh, gửi một số tiền cho một người, chỉ là ngoại trừ học phí ra, bình thường cũng không có chỗ để tiêu xài, còn hai phần tiền, Trang Uẩn không hề động đến.

Có điều mỗi lần được phát tiền lương, hai người bọn họ sẽ khó có được lúc ‘xa xỉ‘ một chút, thay phiên mời đối phương ăn lẩu hoặc thịt nướng, thức ăn ở quán ăn ngoài so với thức ăn mà bọn họ bình thường ăn đắt tiền hơn, quả thật xem như đã đổ máu quá nhiều rồi.

Điện thoại của Tùy Phong gọi đến là khi Trang Uẩn đang ăn lẩu đến hăng say, anh không hề nghĩ ngợi gì liền nhấn tắt.

Thẩm Di Châu ăn đến cay xè, một bên chậm rãi lè lưỡi, một bên mồm miệng không rõ hỏi, “Sao anh không nhận điện thoại?”

Trang Uẩn cũng ăn đến mức bờ môi vừa đỏ vừa sưng, “Tí nữa gọi lại, đang ăn hăng hái không muốn bị quấy rầy.”

Hai người ngồi ăn nồi lẩu hơn hai giờ, trong lúc đó điện thoại Trang Uẩn vang lên ba lần, rung lên vô số lần.

Lúc hai người cùng nhau đi ra khỏi quán lẩu, sắc trời đã sớm tối đen, ven đường đều đã bật đèn, lúc đầu hai người xác nhận tiện đường, nhưng Trang Uẩn nhớ tới lúc ban ngày đã đáp ứng Tùy Phong buổi tối sẽ đến chỗ kia, cho nên có chút do dự, bước chân cũng chậm lại một chút.

Thẩm Di Châu cũng thả chậm bước chân, “Sư huynh sao vậy?”

Trang Uẩn do dự một chút, “. . . . . Em về trước đi, anh muốn đi mua chút đồ.”

Thẩm Di Châu trừng mắt nhìn, “Sư huynh muốn đi đâu mua đồ, vừa vặn em cũng muốn đi mua chút đồ.”

“. . . . . Ừm, ” Trang Uẩn chỉ muốn tìm cái cớ mà thôi, có điều khi nhìn thấy ánh mắt đầy tín nhiệm như vậy của Thẩm Di Châu, anh vẫn không đành lòng cự tuyệt cậu, “Nửa đêm hai ngày này luôn bị đói tỉnh, muốn mua chút bánh mì.”

“Tốt tốt, em muốn đến tiệm trái cây mua chút hoa quả, vừa vặn gần đó có.” Thẩm Di Châu nói, “Chờ em mua hoa quả xong liền đến tiệm bánh mì tìm anh.”

Trang Uẩn đi vào tiệm bánh mì, lúc đầu nghĩ muốn tuỳ tiện mua cái bánh mì cho xong việc, không nghĩ tới lại phát hiện ra bánh mì dâu tây, nghĩ đến vẻ mặt hưởng thụ của Tùy Phong khi nhiều lần ăn bánh gatô dâu tây trước kia, lòng anh khẽ động, quyết định chọn mua thứ này.

Bên phía Thẩm Di Châu thì mua một giỏ táo cùng cam.

“Mua nhiều như vậy?”

Thẩm Di Châu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Chuyện đó. . . . . Em nghe nói bệnh nhân gãy xương cần bổ sung nhiều vitamin, em. . . . .”

Thẩm Di Châu càng nói đến phía sau, thanh âm càng nhỏ, không có ý nói tiếp, nhưng Trang Uẩn có thể hiểu rõ.

“Ách. . . . . Là mua cho Tịch Gia Trí sao?”

“Ừm. . . . .”

Trang Uẩn suy nghĩ một chút nhưng vẫn nói với Thẩm Di Châu, “Em cũng biết, Tịch Gia Trí không thiếu người giúp cậu ta mua hoa quả mà.”

Thẩm Di Châu buông thõng đầu xì một tiếng, “Ừm, sư huynh anh nói đúng.”

Nhìn cả người Thẩm Di Châu ỉu xìu, Trang Uẩn lại nhịn không được an ủi, “Có điều đây là tâm ý của em, cần anh giúp em đưa qua không?”

Thẩm Di Châu trầm mặc một chút, đột nhiên như nghĩ thông suốt cái gì, “Được rồi, em mang về tự mình ăn, đã lâu rồi không mua hoa quả cho chính mình rồi, nếu không nuông chiều bản thân một chút có khi người ta còn nghĩ em không phải là người đấy!”

Trang Uẩn đặt mọi sắc mặt của Thẩm Di Châu vào trong mắt, nhưng vẫn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thuận theo cậu nói, “Vậy ít nhất cũng cho anh một quả đi chứ, tốt xấu gì anh cũng vừa đãi em một nồi lẩu đấy.”

Thẩm Di Châu móc ra từ trong túi hai quả táo cùng hai quả cam, “Xem em tốt bụng không, đổi lại là người khác còn lâu mới cho anh!”

Trang Uẩn cười cười, kỳ thật anh cũng không biết mình đang cười cái gì, chẳng qua cảm thấy nếu như lúc này ngay cả cười cũng không có, sẽ khiến cho Thẩm Di Châu xấu hổ.

Trang Uẩn còn nghĩ, vậy thì cứ về trường cùng Thẩm Di Châu đi, cùng lắm thì tí nữa sẽ quay trở lại chỗ Tùy Phong, có điều lúc này Thẩm Di Châu lại chủ động nói ra, nói muốn đi làm sự kiện, tạm thời không trở về trường.

Trang Uẩn đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu đi về phía cổng tàu điện ngầm.

Trở lại chỗ của Tùy Phong, Trang Uẩn vừa mới mở cửa, trong nháy mắt khi quay người đóng cửa liền bị người ôm vào ngực, “Anh đã đi đâu?

Trong tay Trang Uẩn còn cầm đồ, “Em buông anh ra trước đi, để anh cất đồ kỹ rồi nói.”

Sau một khắc Tùy Phong liền cầm lấy đồ trong tay anh, rồi tiện tay ném một cái, vẫn ôm chặt người trong ngực như cũ.

Buổi chiều hôm nay em không gửi tin nhắn đáp lại, có phải anh giận rồi không?” Tùy Phong đem đầu chôn ở cổ Trang Uẩn, nói.

“Vậy em muốn giải thích sao đây? Cả chuyện về Thẩm Tư nữa, hả?” Trang Uẩn vỗ vỗ hắn, “Ra ghế sô pha ngồi, đứng đây mệt.”

Tùy Phong ôm người chuyển dời đến trên ghế số pha, tư thế vẫn thề sống thiếu chết cũng không buông, “Thật ra là do điện thoại của em hết pin, lần sau em nhất định sẽ luôn mang theo sạc dự phòng.”

Lý do này thật sự quá phổ thông, Tùy Phong liền sợ Trang Uẩn không tin, “Về phần Angelina. . . . .”

“Angelina?”

A, chính là Thẩm Tư, tên tiếng Anh của em ấy là Angelina,” Tùy Phong giải thích nói, “Lần trước anh có hỏi em vấn đề liên quan tới Angelina, lúc ấy em còn chưa kịp phản ứng, bởi vì từ nhỏ đã gọi tên tiếng Anh của em ấy, nên ngay lập tức không nhớ ra được tên tiếng Trung.”

“Thanh mai trúc mã?”

Em ấy là con gái của dì em.”

Trang Uẩn chuyển hóa quan hệ của nhân vật một chút, “Cho nên là em họ của em?”

Tùy Phong gật đầu, “Lúc trước mẹ em đi tìm bố em, bố em là người Trung Quốc, dì của em cảm thấy đàn ông Trung Quốc rất đẹp trai cũng rất quan tâm, nên cũng tìm một người. Từ nhỏ Angelina cũng có suy nghĩ muốn tìm một người đàn ông giống bố của em ấy, cho nên mới theo em đến Trung Quốc.”

Lúc trước em lừa em ấy nói em muốn vào C ảnh, nếu không phải em ấy không có việc gì liền đến tìm em, em sao có thể đơn độc ở chung với em ấy chứ.” Tùy Phong thuận thế hôn lên mặt Trang Uẩn một cái, “Em ấy còn muốn gặp anh, em còn lâu mới cho anh gặp em ấy, lỡ như em ấy coi trọng anh thì phải làm sao bây giờ.”

Phiền muộn trong lòng Trang Uẩn đều bị quét sạch, nhưng câu nói sau cùng của Tùy Phong lại khiến cho anh dở khóc dở cười, “Em ấy là em họ của em đó.”

Nhưng em ấy lại thích đàn ông Trung Quốc, nói không chừng lại thích kiểu giống anh.”

“Đừng làm rộn, nào có chuyện trùng hợp như vậy.” Trang Uẩn nói, “Em ăn cơm tối chưa?”

Tùy Phong đáng thương lắc đầu, “Em chờ anh cùng đi ăn, kết quả anh lại không nhận điện thoại, chắc lại cùng cái tên nào đó ăn uống sung sướng rồi, trên người anh còn có mùi này.”

“Chuyện này cũng không thể trách anh, ai bảo điện thoại của em vừa vặn không còn pin lại trùng hợp không thể thấy được tin nhắn của anh như vậy làm gì, anh cũng không thể làm gì khác ngoài việc tìm tiểu sư đệ đi ăn cơm chung nha.”

Tùy Phong liều mạng cọ cọ hai lần, “Lại là tiểu sư đệ, anh cũng chưa từng đi ăn lẩu cùng em.”

Trang Uẩn trấn an hắn một chút, “Lần sau đi. Hiện tại chắc đã bán hết sạch rồi, đã trễ vậy rồi mà em còn chưa ăn cơm.”

Tùy Phong nhẹ nhàng cắn anh một cái, “Em muốn ăn anh, không muốn ăn cơm, phải làm sao bây giờ?

Lúc đang nói chuyện, hô hấp đã trầm xuống.

Câu nói này bao hàm ý sâu xa, khiến Trang Uẩn lập tức nghĩ tới cú điện thoại xế chiều hôm nay của hai người, lại thêm Tùy Phong vừa mới cắn nhẹ trên cổ anh, tựa như điện giật, khiến anh lập tức có cảm giác.

Anh nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt Tùy Phong, chủ động tiến tới hôn môi hắn.

Bình thường đều là Tùy Phong chủ động trêu chọc, hôm nay Trang Uẩn khó có được lúc chủ động một lần, lập tức kích thích đến Tùy Phong.

Ánh mắt Tùy Phong nóng rực chăm chú nhìn anh, thanh âm trầm thấp mất tiếng, “Đến sao?”

Chỉ có hai chữ nhưng vẫn khiến Trang Uẩn như quân lính tan rã, anh run rẩy ôm sát Tùy Phong, cố nén phản ứng thân thể, nhưng anh lại không biết bộ dạng này của anh ở trong mắt Tùy Phong càng thêm mê người, “Đến, đến cái gì?”

Trang Uẩn kỳ thật hiểu rõ ý tứ của Tùy Phong, nhưng anh khẩn trương, tiếng tim đập trong lồng ngực như trống đánh.

Tùy Phong tiến đến bên tai Trang Uẩn, nhẹ giọng, “Làm —– Tình.”

Trang Uẩn nghe vậy, liền kiềm chế không nổi xuất ra một tiếng ngâm – nhẹ.

Tùy Phong nhẹ nhàng nâng người lên, đi vào phòng ngủ, động tác vội vã bức bách. Hắn đem Trang Uẩn thả trên giường, bản thân cũng đè xuống.

“Anh nhìn xem, em có thể ôm anh đi.” Tùy Phong miêu tả khuôn mặt của Trang Uẩn, “Loại thời điểm này, chuyện gì đàn ông cũng có thể làm.”

Giờ phút này mặc dù Tùy Phong cũng cố nén ý muốn, nhưng còn lâu mới khó chịu bằng Trang Uẩn, anh nằm dưới thân Tùy Phong, nghe được giọng nói muốn lấy mạng kia của Tùy Phong, thân thể càng ngày càng có cảm giác, ngay tại biên giới —- bắn, nhưng vẫn chênh lệch một chút, không có cách nào đạt tới cao —– trào.

Nhìn bộ dạng của Trang Uẩn vào giờ khắc này, hoàn toàn là đang mời gọi hắn đến chà —— đạp, Tùy Phong thấy được liền đỏ mắt, rốt cục không thể nhịn được nữa, cởi quần áo của anh ra.

. . . . .

Trang Uẩn cảm thấy mình chưa bao giờ mệt mỏi như bây giờ, đánh một giấc hận không thể ngủ đến khi trời đất sụp đổ, chỉ là luôn có cái ánh mắt, một mực quấy rầy giấc ngủ của anh, trải khắp khuôn mặt anh.

Trang Uẩn trực tiếp vung một tay lên, “Bốp” một tiếng, thứ quấy rầy giấc ngủ của anh cuối cùng cũng biến mất. Anh quá mệt mỏi rồi, anh chỉ muốn ngủ.

Tùy Phong vuốt vuốt khuôn mặt bị đánh trúng, cười cười, sao lại quên mất tính khó chịu khi đang ngủ của anh chứ, bất kỳ hành vi gì quấy rầy đến giấc ngủ của anh đều sẽ bị đánh.

Hắn ngồi dựa vào giường bên kia, cắn bánh mì dâu tây, nhìn bộ dạng khi ngủ của Trang Uẩn, trong lòng phá lệ thỏa mãn. Thuận tay còn kéo cái chăn qua, che khuất da thịt lõa — lộ bên ngoài của Trang Uẩn, trên người đều là ấn ký mà hắn vừa rồi đã lưu lại.

Hai ba miếng liền ăn hết cái bánh mì, Tùy Phong giật chăn mền ra, lăn vào bên trong một lần nữa, ôm lấy người, thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.

Trong giấc mộng Trang Uẩn tưởng một cái chân giò liền cắn lấy, Tùy Phong kêu lên một tiếng đau đớn, xong vẫn ôm người chặt hơn nữa, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play