Trước khi Trang Uẩn đi ngủ mới nhìn thấy QQ nhắc nhở có tin nhắn mới. Anh còn cảm thấy kỳ lạ,
tài khoản này không phải trong mục bạn tốt, hơn nữa anh đã đặt trạng
thái ẩn rồi, vậy thì tại sao lại có thể có tin nhắn mới chứ? Xem qua,
mới phát hiện là Công Tử Uy Dĩ gửi tới.
Công Tử Uy Dĩ: Bây giờ đang làm gì?
Trong lòng Trang Uẩn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Công Tử Uy Dĩ đột nhiên gửi tin
nhắn tới lại hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Thanh Thần: Mới vừa lên mạng một chút, bây giờ chuẩn bị đi ngủ.
Công Tử Uy Dĩ: Sao cậu ngủ sớm vậy? Là do trên YY quá nhàm chán sao?
Thanh Thần: Sao cậu biết tôi lên YY?
Công Tử Uy Dĩ: Đoán. . . . . Tôi tình cờ cũng sẽ lên xem một chút, có điều không thấy
tài khoản của cậu sáng lên, ẩn thân? Hoặc là tài khoản phụ? Chắc là tài
khoản phụ rồi.
Kỳ thật trong lời này của
Công Tử Uy Dĩ có lỗ hổng, chưa từng thấy tài khoản của Trang Uẩn sáng,
làm sao có thể một phát liền đoán ra anh chuyển hướng qua YY chứ? Chỉ là Trang Uẩn không ngẫm nghĩ lại những chuyện này.
Thanh Thần: Nhìn không ra cậu hiểu tôi như vậy đấy. . . . . Tôi quả thật có mở tài khoản phụ.
Công Tử Uy Dĩ: Gọi là gì?
Thanh Thần: →_→ Hỏi rõ vậy làm gì? Cậu cũng không lên YY.
Công Tử Uy Dĩ: →_→ Vậy cậu ở YY làm gì, ca hát à?
Thanh Thần: →_→ Tôi nghe người khác hát.
Công Tử Uy Dĩ: Ai?
Thanh Thần: Ừm, một nam ca sĩ.
Công Tử Uy Dĩ: Cậu. . . . .
Nhìn một hàng chấm im lặng tuyệt đối kia, có chút ý muốn nói lại thôi, Trang Uẩn đương nhiên biết Công Tử Uy Dĩ có ý nói chuyện kia, liền ngăn cản y chủ động suy nghĩ nhiều.
Thanh Thần: Chỉ đơn thuần là do thích giọng của người ấy mà thôi, yên tâm, không dụ dỗ, cũng không thêm nhóm gì đâu.
Quan hệ của Trang Uẩn cùng Công Tử Uy Dĩ rất tốt, đoạn tình cảm trên mạng
của anh lúc trước y trên cơ bản đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Thần: Tôi không ngốc đến nỗi, đã trải qua giáo huấn một lần còn muốn nhận lấy lần thứ hai. . . . . Chỉ đơn thuần là thưởng thức. Cậu cũng biết, tôi
không có sức chống cự lại với một loại thanh âm đặc biệt mà, hơn nữa, là một anh chàng đánh đàn dương cầm, trời sinh mang lại chút thiện cảm.
Không biết vì sao, lúc nói đến chuyện này, trong đầu Trang Uẩn liền xuất hiện cảnh lần đầu tiên gặp được Tùy Phong, hắn đưa lưng về phía mình đánh
bài Tiểu Hạnh Vận. Bởi vì khi đó Sở Điềm cố ý nhắc đến Tùy Phong thuộc
dạng người tùy thời tùy chỗ đều có thể mềm oặt ra, anh còn cố ý dừng hai mắt trên tấm lưng thẳng tắp của Tùy Phong, trong đầu bất giác não bổ ra tiếng đàn yếu dần, Tùy Phong chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hai người
đối diện nhau, Tùy Phong nhắn tin đến, vẻ mặt ôn nhu nhìn tình hình của
mình. . . . .
Trang Uẩn nhịn không được lắc lắc đầu, anh lại nghĩ lung tung gì vậy!
Lại đem lực chú ý nhìn về phía màn hình máy tính, chỉ thấy Công Tử Uy Dĩ gửi tin nhắn mới tới đã được một lúc.
Công Tử Uy Dĩ: . . . . . Bây giờ cậu thích ca sĩ đánh đàn dương cầm sao?
Thanh Thần: Ừm.
Công Tử Uy Dĩ: . . . . . Ừm.
Công Tử Uy Dĩ: Chẳng lẽ là Phong Khởi?
Trang Uẩn sững sờ, Phong Khởi? Cái người mà mọi người khi nhắc đến đều gọi là đại thần Cổ Phong? Hắn cũng biết đánh đàn dương cầm sao, anh thật sự
không biết đấy.
Thanh Thần: Không phải, có điều áo may ô của họ rất giống.
Tuy nói muốn lấy tên áo may ô là gì không quan trọng, nhưng trong giới Cổ
Phong đã có một đại thần Phong Khởi, người bên ngoài lại lấy một cái
tương tự, không khỏi sẽ nghĩ nhiều, tựa như chuyện đã xảy ra lần trước
khi Phượng Khởi tham gia ca hội, lúc Phượng Khởi đang biểu diễn, khung
bình luận đều đùa nghịch nói đến tên Phong Khởi, còn lấy hai người ra so sánh, Phượng Khởi không có danh tiếng gì tất nhiên chịu thiệt thòi, còn bị người mắng muốn nổi tiếng, có tâm cơ. . . . . Rõ ràng vô luận là
chất giọng, ca hát, hay đánh đàn đều rất êm tai, là người cũng có thực
lực.
Trang Uẩn không để ý lại xuất thần.
Công Tử Uy Dĩ: Tôi đi làm việc, cậu ngủ sớm một chút, ngủ ngon.
Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, mới vừa rồi còn đang nói chuyện tốt, đột
nhiên lại nói ngủ ngon. . . . . Hơn nữa còn chưa tới nửa giây, một năm
của cái tên này trải qua những chuyện gì, lại có thể chiến thắng kẻ thù
mà chính y đã từng nói qua không bao giờ có thể chiến thắng chứ —— Chứng kéo dài.
Trang Uẩn nghe bản ghi âm của Phượng Khởi một lát, cũng dần dần buồn ngủ.
Không dám nghe giọng Phượng Khởi trước khi ngủ, sợ rằng càng nghe thì
càng có tinh thần, vô luận là sinh lý hay là tâm lý.
. . . . .
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Trang Uẩn theo thói quen nhìn qua điện thoại một chút, phát hiện có tin nhắn Wechat.
Phong: Ngủ chưa?
Phong: Ngủ ngon.
Hai tin đầu được gửi lúc 12 giờ tối, khoảng cách chưa đến một phút, Trang
Uẩn không thể suy nghĩ được Tùy Phong gặp tình huống gì, đã trễ như vậy
rồi còn chưa ngủ.
Rạng sáng 2 giờ lại có một tin.
Phong: Biết một vài chuyện, kích động nên có chút không ngủ được.
Phong: Mặc dù có chút không nghĩ ra.
Phong: Có chút hưng phấn, tay mất khống chế nên gửi tin nhắn đến, hi vọng không đánh thức anh =3=
Muộn như vậy rồi mà Tùy Phong còn chưa ngủ, tất nhiên không có khả năng hắn
sẽ gửi Wechat tới ân cần thăm hỏi giống như hai ngày trước, cũng không
có khả năng giúp anh mua bữa sáng nữa rồi.
Trên đường đến quán trà sữa, ngẫu nhiên anh còn có thể nghe thấy có người
đang nói về chuyện hôm qua Tùy Phong nổi giận. Khiến Trang Uẩn không
khỏi suy đoán, Tùy Phong ngày hôm qua cứ mãi không ngủ, còn nói kích
động, chẳng lẽ là do kích động vì fan biến thành anti không ít, giúp hắn có thể yên bình một chút sao?
Quán trà
sữa không còn sức sống giống như trước kia, Trang Uẩn trông quán đến 9
giờ hơn mới thấy có vài em gái tới, Trang Uẩn nhìn các cô thấy quen,
không khỏi tán thưởng quả nhiên là fan đích thực của Tùy Phong, chứng
kiến một màn hiện trường như vậy, thế mà hôm nay còn có người đến, mặc
dù người tới ít hơn một chút so với hai ngày trước.
Thẩm Di Châu hơn 10 giờ mới vội vàng chạy đến, sáng sớm hôm nay cậu có một buổi phỏng vấn quảng cáo.
“Làm gì mà vội như vậy, buổi sáng không có chuyện gì quan trọng, không đến cũng không sao.” Trang Uẩn nói với cậu.
Thẩm Di Châu có vẻ hơi hưng phấn, khóe miệng ngăn không được nhếch lên.
Trang Uẩn liền hiểu ra một chút, “Được tuyển rồi?”
Thẩm Di Châu gật đầu thật mạnh, “Qua mấy ngày liền có tiền mời anh ăn cơm!” Dừng một chút lại bổ sung, “Không phải căn tin.”
“Được, anh chờ được thấy em trên TV.”
Thẩm Di Châu nghe như thế, ngược lại có chút ngượng ngùng. Vừa vặn có khách
đến, cậu rất nhiệt tình chủ động chào hỏi người bên phía Trang Uẩn.
Trang Uẩn nhìn Thẩm Di Châu không khỏi nghĩ đến hôm qua Trịnh Văn Hiên có tới gặp cậu, nói đến đây, Thẩm Di Châu vốn học chung trường với Trịnh Văn
Hiên, quen biết cũng không có gì kì lạ, nhưng điều khiến Trang Uẩn cảm
thấy kỳ quái đó chính là trước kia khi Thẩm Di Châu nnhắc đến Trịnh Văn
Hiên, cũng chỉ là do hâm mộ hắn đã thành danh từ thuở niên thiếu, ngữ
khí hoàn toàn không giống như quen biết hắn.
Trang Uẩn một bên suy tư có nên nói cho cậu biết chuyện ngày hôm qua Trịnh
Văn Hiên tới tìm cậu hay không, một bên ngón tay vô thức loay hoay cái
điện thoại, thẳng đến khi điện thoại rung lên hai lần trong lòng bàn
tay.
Nhìn thấy tin nhắn Wechat mới, Trang Uẩn liền biết Tùy Phong rốt cục cũng tỉnh ngủ, xem qua là tin nhắn âm
thanh, thời gian rất dài. Trang Uẩn còn tưởng rằng Tùy Phong lại bắt đầu chơi má Google, không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn mở.
Ngoài ý muốn chính là, trong điện thoại di động truyền ra tiếng đàn dương
cầm, đúng là bài Tiểu Hạnh Vận mà mấy ngày nay anh rất thích.
Trang Uẩn hoàn toàn ngây ngẩn cả người. . . . . Tùy Phong nghĩ thế nào lại
gửi cái này tới, còn lựa chọn hình thức ống nghe, không phải người trong quán đều sẽ cảm thấy kỳ lạ sao, chủ yếu nhất nơi này có fan hâm mộ của
Tùy Phong, có trời mới biết các cô có thể thần kỳ đến mức vừa nghe được
một đoạn liền có thể đoán được là tiếng đàn của Tùy Phong hay không.
Trang Uẩn: Bây giờ cậu đang ở Ban văn nghệ sao?
Phong: Không có (nhếch miệng cười)
Xem ra tâm tình Tùy Phong thật sự rất không tệ, vài ngày trước đằng sau tin nhắn gửi đi vẫn là mỉm cười, hôm nay lại là nhếch miệng cười. Có điều
không ở Ban văn nghệ. . . . . Vậy tiếng đàn này không phải hiện trường?
Phong: [ Giọng Nói ] 11 giờ em tới tìm anh ăn cơm.
Không có chút phòng bị nào, giọng Tùy Phong liền truyền vào trong tai Trang
Uẩn, Trang Uẩn thiếu chút nữa run chân đến mức ngồi bệt xuống dưới đất,
có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ, giọng của Tùy Phong còn gợi cảm hơn rất
nhiều so với bất cứ lần nào khác, vội vàng không kịp khiến Trang Uẩn bị
điện giật mãnh liệt một chút.
Loại cảm
giác này quá muốn lấy mạng. . . . . Trang Uẩn bắt đầu cân nhắc mình có
nên lưu lại giọng của Tùy Phong hay không, thừa dịp những ngày này ký
túc xá không có ai liền liều mạng nghe, tranh thủ nghe đến khi thân thể
của mình không còn phản ứng, phản ứng của mình khi Tùy Phong không dùng
điện thoại giao lưu với mình mà ngẫu nhiên mở miệng nói một hai câu cũng sẽ không còn quá rõ rệt. . . . .
Trang
Uẩn cảm thấy tính khả thi của ý nghĩ này tương đối cao, dù sao anh trước đây cũng không có sức chống cự gì với giọng của bạn trai cũ, nhưng bây
giờ nghe lại chẳng phải không còn cảm giác gì nữa rồi hay sao. . . . .
Ừm. . . . . Không biết trên BBS (1) có cho download bản ghi âm của Tùy
Phong hay không. Tối về xem qua một chút. Trang Uẩn chống cằm, hồn bay
về phương xa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) BBS: viết tắt của Bulletin Board System, một hệ thống máy tính cho phép người dùng trao đổi tin tức và thông tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT