Trần Lan đến Anh Quốc gặp Diệp Khinh Tuyết. Hai mẹ con hẹn nhau ở một quán cà phê.
Vương Hi âm thầm theo dõi Trần Lan và Diệp Khinh Tuyết. Vương Hi muốn xem vì lý do gì mà Diệp Khinh Tuyết không tha thứ cho mình, nhưng thật
không ngờ Trần Lan lại cho anh một cơ hội để hiểu Diệp Khinh Tuyết hơn
nên anh không thể bỏ lỡ nó.
“Vương Hi là một người đàn ông tài giỏi, trăm công nhìn việc nên
không thể lúc nào cũng ở bên con, con cũng nên hiểu cho cậu ta. Hơn nữa, sau khi ly hôn với Vương Hi, ngày nào con cũng buồn bực ủ rũ, mẹ thấy
mà xót con”, Trần Lan nói.
“Mẹ, mẹ tìm con chỉ để nói cái này?”, Diệp Khinh Tuyết nhíu mày.
“Con nên quay lại với Vương Hi, dù gì hai đứa cũng đã có con rồi và
mẹ có thể nhìn ra con vẫn yêu cậu ta, vậy sao phải khổ sở ôm hận giày vò bản thân như thế? Nếu con xác định không yêu Vương Hi nữa thì ít nhất
hãy vui vẻ lên và bắt đầu cuộc sống mới đi”, Trần Lan tiếp tục khuyên
nhủ.
Vương Hi ngồi ở góc khuất ngó trộm biểu cảm trên mặt của Diệp Khinh Tuyết, trong lòng không khỏi rét run.
“Mẹ đừng xen vào chuyện giữa con và Vương Hi”, Diệp Khinh Tuyết nói.
Buổi chiều mưa đó, Vương Hi đã quỳ xuống trước mặt Diệp Khinh Tuyết,
trái tim cô cũng hơi rung động, nhưng cô đã quyết định từ bỏ anh. Cô
muốn chứng minh không có Vương Hi ở bên cạnh, cô cũng có thể sống tốt
như bình thường.
“Mẹ là mẹ của con, con vì chuyện này mà đau khổ như thế, sao mẹ có thể không lo lắng chứ?”.
“Vương Hi là tổng thống Alok, giàu có và quyền lực, có thể nói đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời. Một người đàn ông thành đạt và lẫy lừng như
thế, bao nhiêu người trong xã hội này đều ngưỡng mộ và ao ước chạm đến.
Nhưng sau khi đạt được những thành tựu này, Vương Hi vẫn luôn dồn hết
tâm trí vì con, muốn con quay lại với cậu ta. Điều này chứng tỏ trong
lòng Vương Hi vẫn còn có con, cậu ta cũng đã rất hổ thẹn vì hành vi sai
trái của mình. Con nên bao dung và thông cảm cho cậu ta một chút”, Trần
Lan nói.
“Mẹ, Vương Hi bảo mẹ đến nói với con những điều này à? Vương Hi hao
tổn tâm huyết chắc là muốn chơi đùa cảm xúc của con một lần nữa”. Diệp
Khinh Tuyết lạnh lùng nói.
Vết thương mà Vương Hi để lại vẫn găm sâu trong trái tim. Thời gian
trôi qua, vết thương đó đã dần dần hết đau, nhưng Diệp Khinh Tuyết vẫn
không thể nào quên được. Đỉnh điểm cơn đau là khi Vương Hi mặc kệ nhà họ Vương kiện ra tòa để giành lại quyền nuôi Lưu Ly của cô.
“Vương Hi không bảo mẹ đến, là mẹ tự mình muốn đến gặp con nói chuyện”, Trần Lan thở dài.
“Con và Vương Hi cứ tiếp tục giày vò nhau thế này cũng không phải là
cách hay. Chuyện xảy ra trong buổi chiều mưa mẹ đều biết hết. Nhưng con
thử nghĩ mà xem, Vương Hi nắm trong tay quyền cao chức trọng, công danh
hiển hách nhưng cậu ta có thể vì muốn quay lại với con mà không tiếc vứt bỏ tự tôn, quỳ xuống trước mặt con. Điều này cũng đủ chứng minh sự
quyết tâm của cậu ta, dù thế nào cả đời này mẹ cũng chỉ nhận một con rể
như cậu ta”.
Diệp Khinh Tuyết bắt đầu hơi lung lay, nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ: “Trong lúc con đau khổ nhất, Vương Hi không ở bên
con, bây giờ con đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi, con không cần anh ta”.
“Nhưng cậu ta đến gặp con là vì muốn ở bên con. Vương Hi còn yêu con, hơn nữa con cũng phải suy nghĩ vì con cái chứ? Đứa trẻ sống thiếu mẹ
thì làm sao hạnh phúc được?”, Trần Lan nói.
Lưu Ly chính là một nửa sinh mạng của Diệp Khinh Tuyết. Tuy bây giờ
cô không đồng ý quay lại với Vương Hi, nhưng được biết anh chăm sóc cho
Lưu Ly rất tốt nên cũng đỡ lo phần nào.
“Mẹ, anh ta có mấy người vợ, mẹ bảo con phải ở bên anh ta như thế
nào? Chẳng lẽ mẹ đã quên anh ta từng làm tổn thương con sao?”, Diệp
Khinh Tuyết đau khổ nói.
“Là vì nguyên nhân này sao?”, Vương lẩm bẩm nói.
Diệp Khinh Tuyết không chịu chấp nhận Vương Hi là vì anh có nhiều vợ
sao? Diệp Khinh Tuyết là một người phụ nữ kiên cường và cương nghị, cô
không muốn chia sẻ Vương Hi với bất cứ ai khác, cũng có thể là do tính
cách mà nên.
“Vương Hi là tổng thống Alok, luật pháp đất nước đó cho phép cưới
nhiều vợ nên đây cũng là điều dễ hiểu. Người đàn ông xuất chúng như cậu
ta có nhiều phụ nữ bên cạnh rất đỗi bình thường. Sao con cứ phải cố chấp thế?”.
“Sinh ra là phụ nữ thì hãy khoan dung hơn, cũng phải nhìn từ góc độ của Vương Hi mà nghĩ chứ?”, Trần Lan nói.
“Mẹ bảo con nghĩ cho anh ta? Vậy sao anh ta không nghĩ cho con? Anh
ta trăng hoa như thế, sao con chấp nhận được chứ?”, Diệp Khinh Tuyết
lạnh lùng nói.
Trong lòng Vương Hi chấn động, thì ra Diệp Khinh Tuyết rất coi trọng
điều này, đây chính là trở ngại lớn nhất giữa anh và cô. Nhưng Vương Hi
biết, nếu chỉ dựa vào bản thân anh và Diệp Khinh Tuyết thì không thể
vượt qua chướng ngại này.
“Quan tâm cậu ta lăng nhăng làm gì, chỉ cần cậu ta đối xử tốt với con và yêu thương con thôi không được sao?”, Trần Lan cười nói.
“Yêu con?”, Diệp Khinh Tuyết cười lạnh, nụ cười khiến Vương Hi đau nhói trong lòng.
“Chuyện yêu hay không sao mà nói rõ được? Có thể ngày hôm nay anh ta
yêu con, nhưng ngày hôm sau, anh ta chán con rồi thì sẽ vứt bỏ con ngay, đến lúc đó sẽ chỉ càng làm tổn thương nhau hơn thôi. Vương Hi không
nhận thấy, nhưng con lại rất rõ!”.
“Vương Hi sẽ không vứt bỏ con, có thể cậu ta đã từng làm tổn thương
con nhưng chưa bao giờ có ý định rời xa con. Sau khi con bỏ Vương Hi,
không phải cậu ta cũng khổ sở níu kéo con sao? Chẳng lẽ đến bây giờ con
còn chưa rõ vị trí của mình trong lòng cậu ta? Con xem, đúng là Vương Hi trăng hoa nhưng cậu ta rất có trách nhiệm. Vương Hi sẽ không vứt bỏ bất kỳ người phụ nữ của mình, hơn nữa con luôn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng cậu ta”, Trần Lan ra sức thuyết phục.
Diệp Khinh Tuyết ngây ra một lúc, nhớ lại lúc cô đòi ly hôn với Vương Hi, rồi nhớ lại Vương Hi vì muốn níu kéo cô mà quỳ xuống đất trong buổi chiều mưa ngày hôm ấy. Bao nhiêu năm trôi qua, Vương Hi đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều, nhưng chỉ có tình yêu với Diệp Khinh Tuyết là không
đổi.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Hai chúng con không quay lại được đâu, sau này
con sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa”, Diệp Khinh Tuyết kìm nén cảm
xúc trào dâng trong lòng.
“Khinh Tuyết, con trưởng thành rồi, con có quyền làm chủ mọi chuyện, mẹ cũng không thể can thiệp vào được”.
“Nhưng nếu con cứ cố chấp không quay lại với Vương Hi, tiếp tục chịu
khổ chịu nhục trong cái xã hội này thì mẹ thà chết đi còn hơn! Mẹ không
đành lòng nhìn con sống khổ sở như vậy!”, Trần Lan bỗng bật khóc.
“Con xem bây giờ mẹ đã già rồi, không có con rể, không có cháu gái,
con gái thì cả ngày ủ rũ buồn bã! Mẹ nuôi con khôn lớn nhưng chẳng nhận
được gì xứng đáng. Mẹ sống còn có ý nghĩa gì nữa?”, Trần Lan sụt sùi
khóc.
“Mẹ, con…”
“Khinh Tuyết, mẹ không xen vào quyết định của con, con cũng không
được phản đối quyết định của mẹ. Nếu con không đồng ý quay lại với Vương Hi, mẹ sẽ chết ngay trước mặt con!”, Trần Lan nói.
Chưa bao giờ Diệp Khinh Tuyết cảm thấy mệt mỏi như lúc này, cô nắm
chặt tay, nhẫn nhịn nói: “Được, con đồng ý với mẹ, con sẽ quay lại với
Vương Hi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT