Cuối cùng Phùng Uyển đáng yêu lạnh lùng đã thổ lộ với Vương Hi, trong lòng anh không khỏi xúc động.
Vương Hi rất thích Phùng Uyển, bây giờ ba người phụ nữ anh yêu nhất
là Diệp Khinh Tuyết, Đồng Thiến và Phùng Uyển, ngoài ra còn có con gái
anh – Vương Lưu Ly.
Vương Hi lén lút ngó xem Đồng Thiến bên cạnh đã ngủ chưa, lúc này
Đồng Thiến đang say giấc nồng, khuôn mặt ngọt ngào, gối đầu lên cánh tay của anh.
Anh khẽ hôn Đồng Thiến một cái, để cô nằm xuống gối rồi từ từ ngồi dậy, đi ra ngoài phòng khách gọi điện cho Phùng Uyển.
“Em đang làm gì vậy?”, lúc gọi điện Vương Hi cảm thấy hơi căng thẳng.
“Đang nghỉ ngơi”, Phùng Uyển nói.
“Chuẩn bị đi ngủ rồi à?”, Vương Hi hỏi.
“Đang chuẩn bị tài liệu cho hội nghị thượng đỉnh kinh tế đa quốc gia, hơi mệt nên nằm trên giường nghỉ một lát”, Phùng Uyển nói.
“Sau đó em nhớ đến anh à?”, Vương Hi hỏi.
“Ừ”, Phùng Uyển do dự một lúc rồi đáp.
Phùng Uyển có tính cách rất lạnh lùng, có lẽ cô là cô gái tính cách
mạnh mẽ nhất bên cạnh Vương Hi. Cô không giỏi nói chuyện, cũng chưa từng thổ lộ tình cảm với ai, nói nhớ Vương Hi là một việc chưa từng có tiền
lệ.
Trong lòng anh rất xúc động và vui mừng.
Vì Phùng Uyển không giỏi nói chuyện tình cảm nên Vương Hi quyết định chủ động khơi mào.
“Em nhớ anh bao nhiêu?”, Vương Hi hỏi.
“…”, Phùng Uyển đơ ra.
“Nhớ anh bao nhiêu? Anh cực kỳ nhớ em, em nhớ anh thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Chắc là rất nhớ”, Phùng Uyển nói.
“Rất nhớ là thế nào?”, Vương Hi hỏi vặn lại.
“Cực kỳ nhớ anh”, Phùng Uyển đáp.
Nghe Phùng Uyển nói, trong lòng Vương Hi bỗng cảm thấy ngọt ngào, tựa như tình yêu vậy. Anh thực sự rất thích Phùng Uyển, muốn che chở cho cô ấy.
“Anh rất yêu em”, Vương Hi nói.
“Anh yêu em?”, Phùng Uyển kinh ngạc.
“Ừ, yêu em vô cùng, em có yêu anh không?”, Vương Hi hỏi.
“Em cũng rất yêu anh”, Phùng Uyển nói.
Hai người chỉ nói lời yêu thương với nhau nhưng cũng đủ khiến họ ngọt đến tận xương tủy. Tối hôm đó, cả hai đã trò chuyện rất lâu.
Anh cảm giác bản thân giống như đang yêu qua mạng vậy.
Anh từng độc thân hơn 20 năm, chưa từng nghi sẽ có ngày bản thân trở
nên như vậy, yêu qua mạng với một cô gái nhỏ bé đáng yêu lạnh lùng, hai
người lại còn yêu xa xuyên quốc gia nữa chứ.
Giữa Vương Hi và Phùng Uyển là cách biệt về mặt thời gian, thoáng cái anh đã nói chuyện đến sáng, chỗ Phùng Uyển cũng đã tới nửa đêm.
Hai người bắt đầu hơi mệt, nói một câu yêu thương rồi đi ngủ.
“Đại tiểu thư, nhà họ Diệp ở thủ đô gặp chuyện rồi”, Đột nhiên có
người vội vã chạy vào phòng sách của Phùng Uyển, là thủ hạ của cô – Chu
Dương.
“Có chuyện gì?”, Phùng Uyển hỏi.
“Nhân dịp hội nghị thượng đỉnh kinh tế đa quốc gia sắp được tổ chức ở thành phố Giang Nam, Tần Thiếu Du đã cài cắm thế lực vào trong thủ đô.
Mỗi ngày, các lãnh đạo lớn phải đón tiếp rất nhiều khách nước ngoài,
không rảnh quản lý nội bộ, Long Minh đã sai Tần Thiếu Du xử lý nhà họ
Diệp trước!”, Chu Dương nói.
Vương Hi và Long Minh lưỡng bại câu thương sau trận chiến và phải
chạy sang nước ngoài, Hàn Thiếu Kiệt bị tàn tật, Tần Thiếu Du một mình
thâu tóm toàn bộ thế lực ngầm ở Hoa Hạ. Hắn cài hàng nghìn thủ hạ trong
thủ đô và dẫn theo mấy trăm tên kéo đến nhà họ Diệp.
Vương Hi và Phùng Uyển gọi điện cho nhau vào đúng lúc nửa đêm, Tần Thiếu Du cũng nhân lúc nửa đêm đến nhà họ Diệp.
Tại nhà họ Diệp.
“Chị dâu à, Vương Hi chết rồi, Hàn Thiếu Kiệt, Phàm Gian và các thủ
hạ khác cũng không rõ tung tích. Phía Bắc Hoa Hạ giờ chỉ còn lại một
mình Lâm Hổ, nhưng hắn chỉ là một tên tép riu, tôi có thể tiêu diệt lúc
nào cũng được”, Tần Thiếu Du dẫn theo mấy trăm thủ hạ bao vây nhà họ
Diệp, hắn ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp cười ngạo nghễ châm một
điếu thuốc lá.
“Sao vậy? Chị vẫn còn mấy trăm tỷ cổ phần ở công ty của Phùng Uyển
đúng không? Bán cổ phần cho tôi đi. Chị dâu, trong nhà chị không có đàn
ông chèo chống, nên tôi muốn chèn ép chị hay lấy tiền của chị đều rất
đơn giản. Nhà chị có nhiều người thân như thế, tôi tiện tay bắt cóc một
người rồi tống tiền chị mấy tỷ, chị dám không đưa xem?”.
Tần Thiếu Du cười hút thuốc rồi nhả ra làn khói dày đặc.
“Để tôi đếm xem nào, một, hai, ba, bốn…”, Tần Thiếu Du cười nhìn mấy
người Thẩm Giai Dao, Diệp Sơn, Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ và Diệp Dục Hàn
đang đứng tụm lại bên cạnh Diệp Khinh Tuyết.
Thẩm Giai Dao ôm Lưu Ly thật chặt, ánh mắt sợ hãi nhìn Tần Thiếu Du.
“Tôi có thể bắt cóc mấy người, hoặc là mỗi ngày đến nhà họ Diệp các
người dọa nạt. Nhưng mà suốt ngày dọa mấy người như vậy cũng phiền, nhà
mấy người có trẻ nhỏ, phụ nữ mang thai và người già, dọa sợ quá không
hay cho lắm. Đành phải trực tiếp nuốt trọn gia sản của nhà họ Diệp
thôi”, Tần Thiếu Du đập một khẩu súng lên bàn trà.
“Nguyên tắc cũ, hoặc là ăn đạn hoặc là đưa tiền. Chỉ là một gia tộc
tép riu mà thôi, chẳng có quyền thế, mấy người có tư cách gì để thành
lập tập đoàn tài chính trong thủ đô chứ? Nếu không có Vương Hi thì bây
giờ mấy người chỉ là đồ bỏ đi thôi, lại còn bày vẽ kinh doanh cửa chống
trộm ở thành phố Minh Hải nữa, làm ăn thua lỗ, sắp phá sản rồi cũng
nên”.
“Vương Hi chưa chết”, Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nhìn Tần Thiếu Du.
Người nhà họ Diệp đang đứng co rúm sau lưng Diệp Khinh Tuyết, không dám đối đầu với thành phần xã hội đen như Tần Thiếu Du.
“Tôi biết anh ta chưa chết, nhưng còn sống hay đã chết thì cũng đâu
khác gì chứ? Anh ta là tội phạm truy nã của Hoa Hạ, toàn bộ cơ nghiệp đã bị Phùng Uyển thâu tóm. Anh ta quay lại Hoa Hạ thì còn có thể làm gì
chứ? Đến mạng của mình còn không giữ nổi, huống chi là đấu với chúng
tôi. Chị dâu, tôi chỉ cần mấy trăm tỷ của chị thôi, chị đưa tiền xong
tôi đảm bảo gia đình chị an toàn, điều kiện này không quá đáng chứ?”,
Tần Thiếu Du cười.
“Tần Thiếu Du, nhà họ Triệu ở thủ đô là chỗ dựa của chúng tôi, Triệu
Tuyết Kỳ là bạn thân của chị tôi, anh thử động vào chúng tôi xem, Triệu
Tuyết Kỳ sẽ không bỏ qua cho anh!”, Thẩm Giai Dao ôm chặt Lưu Ly nói.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Nhà họ Diệp các người chẳng có
bản lĩnh hay tài cán gì hết, nhưng lại sở hữu mấy trăm tỷ trong tay nên
bị người khác ngứa mắt. Chỉ cần lấy được mấy trăm tỷ đó, tôi đắc tội với Triệu đại tiểu thư thì có làm sao? Với lại, Triệu đại tiểu thư và các
nhân vật lớn đi Giang Nam rồi, không có thời gian quan tâm đến mấy người đâu. Nước từ xa không cứu được lửa gần, mấy người không qua được đêm
nay đâu”, Tần Thiếu Du nói.
“Tần Thiếu Du, mày ngông cuồng thật đấy, từ khi nào lại đến lượt loại côn đồ như mày giở thói ngang ngược ở thủ đô vậy?”, Tôn Uy Phong đột
nhiên xuất hiện cười khẩy một tiếng.
“Lão già thối tha, ông thích xen vào chuyện của nhà họ Diệp?”, Tần Thiếu Du mặt biến sắc.
“Đúng, tao thích xen vào đấy”, Tôn Uy Phong nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT