Trần Lan là một người đàn bà chanh chua, một khi nổi trận tam bành
thì ngay cả lão gia và lão phu nhân nhà họ Diệp cũng phải sợ. Vương Hi
tin rằng, chỉ cần đưa Trần Lan đến nhà họ Vương, bà ta chắc chắn sẽ làm
nhà họ Vương long trời lở đất.
Trong vòng chưa đầy hai tháng, lão gia nhà họ Vương có thể đưa cho Vương Hi mười tỷ cầu xin anh đưa bà ta về.
Đêm đó, Trần Lan gọi cho bố mẹ Vương Hi ở thủ đô, bà ta còn gọi cho
Diệp Khinh Tuyết và tất cả họ hàng của nhà họ Diệp đến, tổ chức một cuộc họp phê bình đối với Vương Hi ở nhà họ Diệp.
“Tôi và bạn mình đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại, tình cờ nhìn thấy tên nhóc này đang tán tỉnh và xin wechat của một cô gái. Cảnh
tượng lúc đó thật quá xấu hổ, cô gái kia bực mình nên lập tức bỏ về, nó
còn không biết xấu hổ ngăn người ta lại, muốn nói chuyện với người ta
trên wechat”.
“Thật là mất mặt!”, Trần Lan miêu tả sinh động cảnh tượng lúc trưa
trước mặt Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết, Vương Hoài Phong, Từ Đệ và đám họ
hàng nhà họ Diệp.
“Thằng bé này, nói gì thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng không cần nó
nữa. Nó có làm loạn cũng phải nghĩ đến hoàn cảnh chứ? Diệp Khinh Tuyết
đang mang thai, sao nó có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy? Nó không
tôn trọng người mẹ vợ như tôi cũng thôi đi, Diệp Khinh Tuyết đối xử với
nó tốt như vậy, vậy mà nó có thể làm ra việc điên rồ này”.
“Đúng là không bằng loài cầm thú!”
“Vương Hoài Phong, Từ Đệ, hai người là cha mẹ của nó, cần làm gì với
thằng bé này, hai người tự quyết định”, Trần Lan hai tay ôm ngực.
“Vương Hi, sao con có thể làm như vậy?”, Vương Hoài Phong cau mày nhìn về phía Vương Hi.
“Việc này thật sự là hiểu lầm. Là một quyền thủ mới tăng cấp trong
quyền quán của con, chúng con có quan hệ khá tốt, cậu ấy tưởng rằng con
không có người yêu, không được sự cho phép đã giới thiệu một cô gái cho
con. Mọi người có thể kiểm tra wechat, con và cô ta còn chưa nói với
nhau câu nào. Lý do con ăn cơm với cô ta là cố ý giả vờ nhà quê để chọc
tức khiến cô ta bỏ đi. Ai ngờ bị mẹ vợ nhìn thấy bộ dạng dung tục của
con”.
Vẻ mặt Vương Hi bất lực, đưa điện thoại cho Diệp Khinh Tuyết và bố mẹ anh kiểm tra.
“Con dám thề, con tuyệt đối chung tình với Diệp Khinh Tuyết. Cô ấy
còn đang mang thai, sao con có thể lăng nhăng sau lưng cô ấy chứ?”
“Xem ra trong lòng cậu vẫn không có Diệp Khinh Tuyết nhà chúng tôi,
bạn bè đấm bốc trong cùng một quyền quán còn không biết cậu có vợ hay
không. Cậu như vậy là cố ý chọc giận người ta sao? Tôi nghĩ cậu có tình ý với cô gái đó, chỉ là người ta không thích cậu mà thôi?”, Trần Lan cười lạnh.
“Thôi đi, mẹ muốn nắm quyền của công ty con thì cứ nói thẳng ra”, Vương Hi lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, tôi có hơn một tỷ trong tay, lại thèm chút tiền của công ty đó sao?”, Trần Lan chửi tục một câu.
“Khinh Tuyết, trong chuyện này có thể có chút hiểu lầm, mẹ chăm sóc
Vương Hi từ nhỏ tới lớn, nó là một đứa trẻ ngay thẳng, nhất định là hiểu lầm. Con đang mang thai, đừng vì chuyện này mà tức giận, không đáng
đâu”, Từ Đệ nhìn vào wechat trống rỗng của Vương Hi, giải thích với Diệp Khinh Tuyết.
“Đúng vậy, giám đốc Vương không phải là loại người như vậy”, Tạ Tư Kỳ cũng giúp Vương Hi giải thích.
“Cậu ta muốn người như thế nào mà chẳng có? Cũng chưa đến mức phải đi tìm một học sinh chứ?”, Diệp Dục Hàn dùng thái độ hóng chuyện, ngồi một bên cười hi hi nói.
“Tôi thấy chuyện này có lẽ là hiểu lầm”, lão phu nhân mỉm cười nói.
“Các người im miệng hết cho tôi, tôi là gia chủ của nhà họ Diệp hay
là các người? Còn dám nói giúp Vương Hi, cẩn thận tôi đuổi hết các người ra ngoài!”, Trần Lan hét lên.
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”, Diệp Khinh Tuyết vẫn còn đang mơ hồ không hiểu gì.
“Là một cậu bạn giới thiệu bạn gái cho anh, anh nói anh có gia đình
rồi, cậu ta không biết giải thích như thế nào, đúng lúc cô gái đó lại để ý đến anh. Anh không muốn liên quan gì đến cô ta, nên cố tình giả vờ
dung tục để chọc tức, khiến cô ta bỏ đi, ai ngờ bị mẹ vợ nhìn thấy”,
Vương Hi tức giận giải thích.
“Nếu em không tin anh, anh có thể yêu cầu cậu ta đến đối chất. Cậu ta là quyền thủ ở quyền quán của anh, tên là Vân Tiếu. Tôn Uy Phong, Phàm
Gian, Kim Phong bọn họ đều có thể làm chứng, anh không có chút liên quan nào đến cô gái đó cả!”
“Có thể thật sự là hiểu lầm”, Diệp Khinh Tuyết gật đầu nói.
“Được rồi, không nói đến chuyện có hiểu lầm hay không, chúng ta cũng
không bắt được tại trận, bởi vì chuyện này mà tôi cảm thấy không an
toàn, các người phải cho tôi một chút cảm giác an toàn”, Trần Lan nói.
“Bà thông gia, bà muốn cảm giác an toàn nào?”, Vương Hoài Phong hỏi.
“Diệp Khinh Tuyết mang thai con cháu của nhà họ Vương, các người có vui không?”, Trần Lan hỏi.
“Chúng tôi đương nhiên rất vui mừng, đến nằm mơ cũng bật cười”, Vương Hoài Phong nói.
“Đúng vậy, mấy ngày hôm nay tôi đang may quần áo cho đứa bé, mong muốn nó ra đời sẽ mặc quần áo do tôi may”, Từ Đệ nói.
“Vậy bây giờ nó có thai rồi, các người có nên thể hiện chút gì đó không?”, Trần Lan hỏi.
“Thể hiện nhất định sẽ có, trong nhà họ Vương chúng tôi có một câu
nói, bất kể Vương Hi có phải là gia chủ của nhà họ Vương hay không, chỉ
cần là con của Vương Hi, nhà họ Vương sẽ thưởng một khoản tiền cho Diệp
Khinh Tuyết”, Vương Hoài Phong nói.
“Có thể thưởng bao nhiêu?”, Trần Lan hỏi.
“Một trăm triệu”, Vương Hoài Phong nói.
Họ hàng nhà họ Diệp nhìn nhau, trong lòng thầm ngưỡng mộ tài lực của nhà họ Vương.
“Chúng tôi không cần tiền”, Trần Lan nói.
“Hả?”, Vương Hoài Phong kinh ngạc.
“Tôi chỉ có thể nói như thế này, Vương Hi bây giờ đã là ông chủ lớn,
có trong tay hàng chục tỷ tiền nhàn rỗi, chúng tôi không yên tâm”, Trần
Lan nói.
“Bà muốn thế nào?”, Vương Hoài Phong hỏi.
“Các người nghe đây, người miền Bắc chúng tôi có một câu nói, khi hai người kết hôn, thẻ tiền lương bắt buộc phải để phụ nữ giữ. Tôi thừa
nhận trước đây mình có phần quá đáng, là mẹ vợ không nên đòi tiền con
rể. Nhưng tôi cũng là vì muốn tốt cho nó, muốn giúp nó tiết kiệm tiền.
Bây giờ xảy ra sự việc như vậy, không cần biết là thật hay giả, người mẹ vợ này cũng không động đến tiền của nó nữa, không các người lại nói tôi xấu”.
“Tôi muốn nó để tiền cho Diệp Khinh Tuyết quản, để Diệp Khinh Tuyết giữ tiền, việc này có vấn đề gì không?”, Trần Lan hỏi.
“Việc này có lẽ không được”, Vương Hoài Phong và Từ Đệ khó xử nhìn Vương Hi.
“Chuyện này dĩ nhiên là không được, công ty vốn đầu tư Quang Phục
không phải do một mình con sở hữu, con chỉ nắm giữ 27% cổ phần trong
công ty, Phùng Uyển, Long Minh và một nhóm cổ đông đang theo dõi con,
con để tiền trong tay Diệp Khinh Tuyết, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng
ý”, Vương Hi nói.
“Vậy thì thôi đi, cậu và bố mẹ cậu quay về thủ đô, tôi để Diệp Khinh
Tuyết li hôn với cậu, mầm mống của nhà họ Vương các người, chúng tôi
cũng không cần nữa”, Trần Lan lạnh lùng nói.
“Mẹ!”, Diệp Khinh Tuyết trừng to mắt nhìn Trần Lan.
“Bà thông gia, bà độc ác quá rồi đấy”, Vương Hoài Phong và Từ Đệ cũng nhìn chằm chằm vào Trần Lan.
“Đã ngoại tình rồi, còn cần đứa trẻ này làm gì nữa? Các người tưởng
rằng tôi không muốn đứa trẻ này hay sao? Tôi không yên tâm về Diệp Khinh Tuyết, không muốn sau này Diệp Khinh Tuyết sinh đứa trẻ ra phải chịu
khổ. Đứa trẻ sinh ra đã không có bố, bị người khác coi thường, tốt hơn
là không cần nữa”, Trần Lan lau nước mắt đột nhiên khóc lớn.
“Không tàn nhẫn không được, cậu đã nhẫn tâm vậy rồi, dám làm chuyện
như vậy sau lưng Diệp Khinh Tuyết, chúng tôi có gì mà không dám chứ?”,
Trần Lan vừa khóc vừa nói.
“Vương Hi có như thế nào, dù nó không có một xu, huyết mạch của nhà
họ Vương chúng tôi, chúng tôi cũng nhất quyết không từ bỏ. Cho dù lão
gia và lão phu nhân ruồng bỏ Vương Hi, bọn họ cũng nhất định không đồng ý chuyện này”, Vương Hoài Phong cau mày nói.
“Vương Hi, thật ra ai làm giám đốc của công ty vốn đầu tư Quang Phục
đều như nhau, không bằng con lùi một bước. Tiền không còn vẫn có thể
kiếm, nhưng con cái thì chỉ có một. Con sắp 27 tuổi rồi, cũng không còn
nhỏ nữa”, Từ Đệ khuyên Vương Hi.
“Con cháu nhà họ Vương chúng ta nhất định không được mất”, Vương Hoài Phong nói.
Trần Lan lần này trực tiếp nắm được điểm yếu của Vương Hi, bà ta biết cách khiến anh mềm lòng.
Vương Hi cũng rất yêu con của anh và Diệp Khinh Tuyết, cho dù anh có
nhẫn tâm như thế nào, dám lấy chuyện bỏ rơi Diệp Khinh Tuyết để uy hiếp
Trần Lan, anh cũng không dám lấy đứa trẻ ra để đánh cược với bà ta.
Vương Hoài Phong và Từ Đệ không ngừng thuyết phục Vương Hi, còn Trần Lan vừa khóc vừa uy hiếp, Vương Hi đành nghiến răng đồng ý.
Anh quyết định chuyển nhượng toàn bộ 27% cổ phần của công ty cho Diệp Khinh Tuyết, đồng thời giao toàn bộ số tiền mặt hàng trăm tỷ trên sổ
đầu tư của công ty cho cô giữ.
Từ giờ trở đi, mỗi ngày anh chỉ nhận được khoản trợ cấp một trăm tệ từ nhà họ Diệp.
Chỉ vì việc nhỏ nhặt này, anh bị Trần Lan nắm thóp, trong một đêm từ
một tổng giám đốc có trong tay hàng trăm tỷ biến thành một người đàn ông phụ thuộc vào gia đình.
Điều này khiến anh rất khó chịu.
Nhưng khó chịu nhất không phải là anh, mà là Phùng Uyển và Long Minh, bọn họ sau khi biết chuyện công ty thay đổi vốn chủ sở hữu, lập tức
chạy từ thành phố Minh Châu đến thành phố Minh Hải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT