Sau khi Phàm Gian trở về nhà, Vương Hi, Tôn Uy Phong, Tôn Tinh Tinh, Hàn Thiếu Kiệt và Lâm Hổ đang đợi cậu ta trong sân.
Cả đêm qua Vương Hi ngủ không ngon.
Anh sợ rằng chỉ có một mình Phàm Gian thì sẽ không phải là đối thủ của Tần Lôi.
Phàm Gian kiên quyết một mình giải quyết Tần Lôi, nên chỉ có thể để cậu ta đi.
“Không giải quyết được phải không?” Hàn Thiếu Kiệt nhìn cậu ta chăm chú.
Nhìn thấy trên người Phàm Gian không có vết thương mới, bộ quần áo
Tây bằng da cũng không bị một nếp nhăn nào, chỉ là sắc mặt cậu ta có
chút phờ phạc.
Hắn có mạng lưới tai mắt trong thành phố, nhưng ngày hôm qua tất cả
đám đàn em của hắn đã ngủ hết, nên muốn có được tin tức từ phía Tần Lôi
thì còn phải đợi một lúc nữa.
Hắn vốn tưởng rằng ngày hôm qua Phàm Gian chỉ là đến chỗ của Tần Lôi
xem xét, thấy khó giải quyết được Tần Lôi thì sẽ không ra tay nữa.
“Xong rồi.” Phàm Gian nói.
“Xử lý xong Tần Lôi rồi?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Xong hết cả rồi.” Phàm Gian nói.
“Đại ca Phàm Gian, anh đừng giỡn nha, dưới Tần Lôi có hàng trăm
người, anh đã xử lý hết cả rồi sao?” Lâm Hổ trợn to hai mắt nhìn cậu ta.
“Đúng vậy.” Phàm Gian nói.
Sau đó Lâm Hổ nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, là tất cả đám
đàn em của hắn ta đã tỉnh dậy và biết được sự việc của Tần Lôi.
Trong tay Tần Lôi có tổng cộng mười lăm địa bàn, đều đã bị Phàm Gian
đập nát chỉ trong một đêm. Mười lăm địa điểm này của Tần Lôi có hàng
trăm thủ hạ, tất cả đều bị Phàm Gian đánh kẻ thì bị thương, kẻ thì bị
tàn phế.
Mắt Lâm Hổ trợn mỗi lúc một to hơn khi nghe đám đàn em của mình báo cáo tin tức.
“Đại ca, Phàm Gian thật sự đã xử lý xong Tần Lôi rồi, toàn bộ bọn
chúng luôn.” Lâm Hổ nghe điện thoại xong liền nói với Hàn Thiếu Kiệt.
“Cậu đã quét sạch toàn bộ thế lực của Tần Lôi chỉ trong một đêm!?” Đôi mắt Hàn Thiếu Kiệt đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sau trận chiến này, Phàm Gian liền trở nên nổi tiếng!
Một số người được sinh ra với một số tài năng thiên bẩm mà những
người khác không thể học được. Lúc trước Phàm Gian đã từng thử giúp Long Minh xử lý gia chủ nhà họ Bạch và đã làm khá tốt. Chỉ là sự việc gây ra quá lớn khiến cho Long Minh không thể thu xếp được, đành bắt cậu ta
chịu hết mọi tội danh rồi từ bỏ cậu ta. Giờ Phàm Gian lại gia nhập dưới
trướng của Vương Hi, liền lập tức thể hiện tài năng của mình trong thế
lực ngầm.
Cậu ta chỉ mất một đêm đã có thể đánh cho toàn bộ lực lượng Tần Lôi
tổn thất nghiêm trọng. Lực lượng của Tần Lôi tổng cộng có mười lăm địa
điểm và một công ty cùng mấy trăm thủ hạ đều bị cậu ta nhổ sạch tận gốc. Tần Lôi gần như bị cậu ta làm cho kinh hồn bạt vía. Biết không phải đối thủ của cậu ta, sau khi Sở Kiếm Tâm giúp hắn rút con dao ra khỏi tay
mình thì liền vội vàng về nhà mang theo người nhà và bỏ trốn.
Kể từ đó hắn đã biến mất trên sân chơi của thế lực ngầm.
Và Phàm Gian cũng trở thành người đoạt huy chương vàng của Vương Hi.
Sau sự việc này, cậu ta đã tiếp quản các thuộc hạ của Vương Hi và Hàn
Thiếu Kiệt. Lâm Hổ trở thành trợ thủ của Phàm Gian, toàn bộ đám côn đồ
trong thành phố Minh Hải đều nằm dưới trướng của Phàm Gian.
“Đại ca Phàm Gian, sự việc hôm qua anh gây ra quá lớn rồi, tôi sẽ
nhanh chóng thu xếp cho anh trốn chạy, anh tìm chỗ để ẩn nấp đi.” Lâm Hổ bị Phàm Gian làm cho sợ hãi, nghĩ đến hậu quả sau chiến tích vinh quang của Phàm Gian, sắc mặt hắn trở nên khó coi, hắn nói với Phàm Gian.
“Tại sao lại phải chạy?” Phàm Gian với vẻ bình tĩnh, lấy trong người ra một điếu thuốc và châm lửa.
“Anh đã gây ra chuyện lớn như vậy, còn không chạy sao?” Lâm Hổ gần như thất thanh.
“Tần Lôi vốn dĩ không phải là kẻ sạch sẽ gì. Mạng lưới tai mắt của
chúng ta có toàn bộ dữ liệu đen của hắn, hắn biết điều đó. Chuyện này
hắn căn bản không dám báo cảnh sát, hắn sẽ mang theo gia đình chạy trốn
và từ đó rời khỏi chốn giang hồ. Trong tay hắn có chút tiền nên tương
lai của hắn và gia đình cũng sẽ được đảm bảo. Nếu hắn kiện cáo tôi với
chính quyền, bản thân hắn cũng sẽ rơi vào cảnh ngục tù.” Phàm Gian dửng
dưng nói.
“Còn về những gì tôi làm hôm qua, tôi chắc chắn sẽ bị cơ quan chức
năng điều tra, có điều tôi đã xử lý rất gọn gàng. Trước khi đập phá địa
bàn của chúng, tôi đã rút công tắc điện, đập phá các địa điểm khác cũng
không ghi lại được hình ảnh của tôi. Chính quyền sẽ ghi nhận hồ sơ của
tôi, nhưng vì không có chứng cứ nên sẽ không dám bắt tôi. Dân xã hội đen chém chém giết giết là chuyện rất bình thường, đám đàn em kia của Tần
Lôi cũng sẽ không dám tố cáo tôi đâu.”
“Tôi từng làm việc cho Long Minh nên hồ sơ cũng đã không sạch sẽ từ
lâu. Dù sao cũng đã bẩn rồi, sau này những chuyện vặt vãnh như thế này
để tôi xử lý là được, xảy ra chuyện gì một mình tôi gánh hết.” Phàm Gian hít một hơi thuốc thật sâu nói.
Phàm Gian rất thông minh, sự thông minh của cậu ta không hề kém Vương Hi.
Vương Hi biết tại sao hôm qua Phàm Gian phải tự mình làm mọi việc mà
không để anh cũng như Tôn Tinh Tinh tham gia vào. Cậu ta không muốn họ
cùng làm chuyện đó với mình, không muốn họ cũng bị vết nhơ như mình.
Cậu ta cũng không mang theo đàn em của Lâm Hổ đi làm việc, bởi vì cậu ta không tin tưởng cấp dưới của Lâm Hổ, sợ rằng cấp dưới của Lâm Hổ sẽ
bị bắt và sẽ khai ra chuyện này của mình.
Tôn Uy Phong cũng hơi ngạc nhiên khi thấy trí tuệ mà Phàm Gian đã thể hiện ra, không ngờ tâm tư của người thanh niên này lại cẩn thận như
vậy.
“Nếu đã không có chuyện gì thì mau ăn cơm rồi ngủ đi.” Tôn Uy Phong nói.
Thực ra ông không thích Vương Hi và Phàm Gian làm những chuyện như thế này, cả đời này của ông quá trong sạch rồi.
“Tôi ăn rồi, tôi đi tắm rồi đi ngủ.” Phàm Gian mặt không biểu cảm đi về phía phòng.
“…” Hàn Thiếu Kiệt nhìn theo bóng lưng của Phàm Gian …
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được Phàm Gian tiêu diệt lực lượng của
Tần Lôi chỉ trong một đêm. Chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy nhức đầu rồi,
Phàm Gian không những giải quyết một cách dễ dàng mà còn có thời gian
rảnh để ăn sáng.
“Ăn sáng là tốt, ăn sáng rất tốt cho sức khỏe.” Tôn Uy Phong càm ràm.
Tôn Uy Phong không chỉ dạy giỏi quyền anh mà còn biết y thuật. Ông còn biết nấu rất nhiều món ăn ngon.
Bữa sáng ngày hôm nay là do ông nấu. Cháo hấp nấu với bánh vòng hoa,
một đĩa đậu phộng và một đĩa đồ trộn do chính ông trộn, Vương Hi đã ăn
rất thoải mái.
Lúc ăn sáng, Tôn Uy Phong tự rót cho mình một ly rượu trắng bán lẻ,
ông vừa nhấp một ngụm ngon lành, vừa nhai đậu phộng: “Rượu là tinh hoa
của ngũ cốc, càng uống càng trẻ.”
“Ông già, sáng sớm ông đã uống rượu à?” Hàn Thiếu Kiệt phát hiện ra ông còn có cả sở thích uống rượu.
………………
Về phía Vương Vị Ương, cô ta đang ngồi trong biệt thự chờ Sở Kiếm Tâm đưa Tần Lôi đến.
“Nhị tiểu thư nhà họ Vương quả là có thực lực, Tần Lôi của thành phố
Minh Hải không phải là người mà chúng ta có thể với tới được. Nếu như
chúng ta có thể hợp tác với Tần Lôi thì Vương Hi sẽ chỉ như con châu
chấu trong tay chúng ta, mặc cho hắn có chạy nhảy như thế nào cũng không thể nào thoát khỏi đầu ngón tay của chúng ta.” Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư
Kỳ đang ngồi trong phòng khách, Diệp Thiên Tứ cười với điệu bộ thâm hiểm xấu xa.
“Tần Lôi là dân xã hội đen, thực lực của hắn rất lớn. Dùng hắn đối
phó với Vương Hi thì rất dễ. Nhưng nhị tiểu thư cô cũng phải cẩn thận
một chút, mãnh hổ thì cắn chủ đó.” Tạ Tư Kỳ có ý tốt nhắc nhở.
Rồi hai vợ chồng nhìn nhau, ánh mắt có chút căng thẳng xen lẫn sự mừng rỡ.
Nhị tiểu thư nhà họ Vương vừa ra tay thì đã thật khủng khiếp. Tần Lôi mà trước kia họ vốn khó có cơ hội để nói chuyện, nay lại phục vụ cho
Vương Vị Ương.
Suy cho cùng thì họ là người có tiền, người trong xã hội dù có quyền thế cỡ nào vẫn phải làm cấp dưới của họ mà thôi.
Lúc trước họ bị Vương Hi phát hiện ra sơ hở trong sổ sách của nhà họ
Diệp, đã bị Vương Hi làm cho sợ chết khiếp. Sau lần đó đã vô cùng hận
Vương Hi. Lúc này Vương Hi đã trở thành cái gai trong mắt họ, không nhổ
đi thì không thể yên được.
“Nhị tiểu thư, tôi về rồi đây.” Chu Kiếm Tâm từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt rất khó coi.
“Tần Lôi đồng ý hợp tác với chúng ta rồi, phải không?” Vương Vị Ương khẽ nhếch miệng.
“Đã bị loại bỏ rồi.” Sở Kiếm Tâm nói.
“Bị ai loại bỏ?” Vương Vị Ương kinh ngạc.
“Bị người của Vương Hi loại bỏ. Lúc sáng tôi đến công ty của Tần Lôi, đúng lúc đụng phải người của Tần Lôi đang đi ra. Tôi tưởng đó là nhân
viên công ty của Tần Lôi, còn đụng hắn ta một cái. Lúc vào phòng làm
việc của Tần Lôi, tôi mới phát hiện ra văn phòng của Tần Lôi thực không
thể chỉ dùng từ thê thảm là có thể hình dung được. Tôi đã cứu Tần Lôi,
hắn liền hoảng sợ bỏ chạy. Có lẽ hắn đã bị doạ cho thất kinh hồn vía
rồi, không có cách nào giúp chúng ta đối phó với Vương Hi được.” Sở Kiếm Tâm nói.
“Nhị tiểu thư, Tần Lôi bị Vương Hi xử lý rồi, chúng ta phải làm sao đây?” Sắc mặt của Diệp Thiên Tứ lập tức thay đổi.
Vương Vị Ương với vẻ mặt khó coi, cô ta không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT