Khi Tô Thanh Việt vẫn còn là Giáo chủ Ma giáo, kỳ thật cậu cũng không tin.
Từ trước đến nay Tô giáo chủ vẫn luôn cho rằng nhân định thắng thiên*,
những chuyện liên quan đến quỷ thần chẳng qua đều do con người tưởng
tượng ra từ truyền thuyết.
*Nhân định thắng thiên: Con người có thể chiến thắng thiên nhiên; hay con người có thể chế ngự thiên nhiên.
Nhưng mà, trên thế giới này luôn có một số chuyện vượt quá sự tưởng tượng của con người mà không cách nào dùng lẽ thường để giải thích.
Lúc Tô giáo chủ hỏi ra những lời này thật ra là nói lời thật tâm trong
lòng, bởi vì nếu không có một cô hồn như cậu, Tô Thanh Việt chắc chắn đã sớm không tồn tại.
Cậu muốn biết người trước mắt này có hay không, cho dù chỉ là một chút áy náy hoặc là bất an đối với Tô Thanh Việt.
Nhưng hiển nhiên, giáo chủ vẫn quá thiện lương, không xứng với thanh danh đại ma đầu, cậu lại làm ra chuyện không phù hợp với thân phận rồi.
Khuôn mặt Tô Tĩnh Tường tái nhợt, mồ hôi từ thái dương theo gò má từng giọt rơi xuống.
"Mày nói cái gì tao không biết, cái gì đánh cho đến chết, cái gì quỷ hồn, Tô Thanh Việt, mày... mày đừng ăn nói lung tung."
Tô Thanh Việt yên lặng nhìn hắn, có chút vì nguyên chủ tiếc hận, đến chết cậu ấy cũng không biết ai đang nhằm vào mình.
Tô Tĩnh Tường đã bị dọa đến khủng hoảng rồi, nói cái gì cũng đều dựa vào
cảm giác bản năng. Tô Mỹ Lâm tránh ở phía sau hắn căn bản không dám xuất hiện.
Nhưng mà lúc này,
hắn đột nhiên hoảng sợ phát hiện, Tô Thanh Việt vốn đang đứng cách hắn
vài bước đột nhiên trôi dạt đến trước xe của bọn họ.
Chân không chạm đất, nhẹ nhàng bay lên......
Một mùi vị nước tiểu khó ngửi tản ra ở trong xe, Tô Tĩnh Tường đôi chân mềm nhũn đột nhiên quỳ xuống.
"Tô Thanh Việt, Tô Thanh Việt anh buông tha em đi, em không phải cố ý, em
chưa từng nghĩ sẽ đánh chết anh, chuyện này... chuyện này là ngoài ý
muốn... ngoài ý muốn..." Tô Tĩnh Tường một phen nước mũi một phen nước
mắt, nói năng lộn xộn thốt lên.
Phía sau Tô Mỹ Lâm hết sức dứt khoát, sau khi nhìn thấy Tô Thanh Việt bay qua trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.
"Anh, anh anh đừng như vậy, dù sao em cũng là em trai của anh mà, anh thả em
đi, em trở về sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho anh." Tô Tĩnh Tường thật sự
sợ tới cực điểm rồi.
"Hừ, tôi nhưng không có em trai như cậu, lúc trước không phải là gửi ảnh chụp uy hiếp tôi sao? Sao không tiếp tục?"
"Anh, em trở về sẽ đem ảnh chụp xóa hết, một bức cũng không lưu, anh... Anh thả em đi đi. Tiền em không lấy."
Vốn Tô Thanh Việt định không trông cậy vào việc người uy hiếp cậu sẽ đem
theo ảnh chụp hay video ở trên người, vừa nghe như vậy lại càng hiểu rõ.
"Phim ảnh ở đâu?"
"Ở trong máy tính của em, tất cả đều ở trong máy tính, anh, anh thả em đi, em trở về liền xóa toàn bộ." Ý niệm rời đi khỏi nơi này như là một ma
chú quay quanh ở trong đầu Tô Tĩnh Tường, trừ điều đó ra, hắn không có ý tưởng nào khác.
"Ồ? Thật sao, vậy số tiền này?"
"Anh, em sai rồi, không cần tiền, không cần tiền, em chỉ muốn đùa anh một
chút, anh là người lớn, đại nhân đại lượng đừng cùng em trai so đo."
"Thái độ thật ra không tồi." Tô Thanh Việt gật gật đầu, khóe miệng hơi cong,
cười nói: "Tôi đây liền... Tiễn cậu một đoạn đường nha!"
Tô Tĩnh Tường nghe được lời này nhìn gương mặt đang dần dần tới gần kia
lập tức biến mất vào trong bóng đêm, không thấy bất cứ thứ gì.
qingyufighting.wordpress.com
Diệp Lệ Hành bởi vì cách quá xa, nhìn không thấy động tĩnh gì, liền lén lút xuống xe.
Chờ lúc hắn đến đó, hiện trường đã xử lý xong, mấy người côn đồ siêu siêu
vẹo vẹo ngã trên mặt đất, người trong xe cũng đều lâm vào ngủ say, Tô
Thanh Việt vỗ vỗ tay, từ dưới mặt đất xách túi lên.
"Chẳng thú vị gì cả, mấy tên này không chịu được dọa a."
Diệp Lệ Hành có chút vô ngữ, người bình thường ai có thể tiếp thu được loại hình ảnh này chứ. Ngay cả chính hắn còn không biết.
"Đi thôi, chúng ta còn phải đến Tô gia một chuyến." Tô Thanh Việt xách theo túi tiền, gọi Diệp Lệ Hành rời đi.
"Còn bọn họ thì sao? Em đây...." Diệp Lệ Hành nói.
"Nửa canh giờ sau bọn họ sẽ tỉnh lại, không cần lo lắng, chúng ta đến Tô gia lặng lẽ lấy máy tính của tiểu tử kia, vứt bỏ đi mấy kẻ ruồi bọ như hắn
càng sớm càng tốt."
Diệp
Lệ Hành nhìn động tác xe nhẹ đường quen của Tô Thanh Việt, trầm mặc một
hồi. Sau đó từ trong tay cậu tiếp nhận cái túi lớn chứa đầy tiền, vừa đi vừa nghĩ: Hắn rốt cuộc lấy cái lão bà gì vậy!
Lái xe ra khỏi khu nhà bỏ hoang, mưa to tầm tã bên ngoài đã dần dần thưa
bớt, chỉ còn lại tiếng hạt mưa tí tách tí tách đánh vào cửa sổ xe lưu
lại những vết tích nho nhỏ.
Tô Thanh Việt ngồi ở ghế phụ chỉ đường, xe một đường chạy thẳng đến biệt thự Tô gia.
Đã rạng sáng ba giờ, lúc này tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ say.
Tô Thanh Việt bảo Diệp Lệ Hành dừng xe ở ven đường, tự mình lặng lẽ xuống xe.
"Một mình em làm thế nào đi vào?" Diệp Lệ Hành có chút không yên tâm.
Vẻ mặt Tô Thanh Việt không mấy để bụng, tiến lại gần cho hắn một nụ hôn an tâm: "Không cần lo lắng, anh cứ chơi di động một lát, tối đa hai mươi
phút sau em sẽ trở lại."
Diệp Lệ Hành chỉ có thể ngơ ngác nhìn thân ảnh cậu rời đi. Hắn luôn có một loại cảm giác lão công này thật vô dụng.
Hẳn là ảo giác đi!
Tuy Tô Thanh Việt bảo hắn chờ hai mươi phút, thế nhưng Diệp Lệ Hành chỉ mới xuống xe hút một điếu thuốc, cậu liền đi ra, trên tay còn cầm theo một
cái bọc nhỏ màu đen.
"Anh hút thuốc? Đang lo lắng cho em sao?" Tô Thanh Việt đến gần liền ngửi
thấy hương vị của khói thuốc nhàn nhạt. Bình thường Diệp Lệ Hành không
hút thuốc, chỉ có những lúc hắn có tâm sự mới hút một điếu.
Diệp Lệ Hành rầu rĩ ừ một tiếng, cảm thấy Tô Thanh Việt quá hiểu hắn rồi.
Hai người ngồi vào bên trong xe, Diệp Lệ Hành vừa lái xe rời đi, vừa một lời khó nói hết nhìn cậu.
Nhìn bộ dáng quen cửa quen nẻo này, chỉ sợ không phải là lần đầu tiên.
Tô giáo chủ mở máy tính của Tô Tĩnh Tường lên, lá gan của tiểu gia hỏa này cũng lớn thật. Vậy mà không cài mật khẩu, bằng không... chỉ sợ cậu còn
phải tốn một phen tâm tư giải mật mã.
"Việt Việt, không phải em nói đợi hai mươi phút sao, tại sao lại ra nhanh như vậy?" Diệp Lệ Hành nỗ lực khơi mào đề tài, hắn thật sự muốn biết Tô
Thanh Việt làm như thế nào.
Tô Thanh Việt cúi đầu chọt chọt máy tính, thuận miệng đáp: "Em cho rằng Tô Thế Quốc có tiền như vậy, ít nhất sẽ bố trí hệ thống cảnh báo gì gì đó. Cũng không biết do hắn gan lớn, hay do quá tin tưởng vào trình độ bảo
an ở tiểu khu. Ngoại trừ mấy camera chung quanh sân, thế nhưng không có
hệ thống cảnh báo nào khác, đương nhiên liền tương đối dễ dàng."
Diệp Lệ Hành nghẹn một chút, như vậy là dễ dàng. Σ( ° △ °|||)
Tô Thanh Việt lật tới rồi một cái folder, tiếp tục nói: "Em đối căn biệt
thự này trước đây cũng có chút ấn tượng, cho nên rất dễ dàng từ bên
ngoài leo lên lầu hai, cửa ban công cũng không khóa, em không nghĩ sẽ dễ dàng như vậy."
Nói tới
đây, Tô Thanh Việt đột nhiên dừng một chút: "Chậc chậc chậc, không nghĩ
tới tiểu gia hỏa này tuổi không lớn, lại chơi đùa không ít tiểu cô nương a."
Diệp Lệ Hành đang lái xe, chỉ liếc mắt màn hình máy tính một cái, chợt cảm thấy cay mắt, cả giận nói: "Không được xem!"
Bên trong folder, một loạt hình ảnh khiêu dâm, đủ loại đủ kiểu, hoàn phì yến gầy, quả thực khó coi. (Trúc: Người đẹp trong mắt anh ngoại trừ Việt Việt còn lại toàn khó coi hết =]]]])
*Hoàn phì yến gầy*: Trong văn học, Triệu Phi Yến thường được so sánh với đại
mỹ nhân thời nhà Đường là Dương Ngọc Hoàn, với câu ví nổi tiếng Hoàn phì Yến sấu (環肥燕瘦). Câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc
Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng,
uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yến.
Tô giáo chủ cũng cảm thấy rất là cay mắt, đảo mắt quét nhanh qua một lần,
không thấy ảnh về chính mình, liền thuận tay đóng folder.
Tô Tĩnh Tường có lẽ không nghĩ tới sẽ có người động đến máy tính của hắn,
cho nên những hình ảnh chụp Tô Thanh Việt đều đặt ở trong một cái
folder, chỉ chốc lát liền tìm được.
Tô Thanh Việt một bên xem, một bên cảm thấy kinh hãi.
"Gia hỏa này nhìn chằm chằm em rất lâu rồi."
Từ thật lâu về trước, Tô Tĩnh Tường đã phái người âm thầm quay lén Tô
Thanh Việt, từ cấp ba đến đại học đều có. Nếu không phải xác định Tô
Tĩnh Tường hại chết nguyên chủ, cậu sắp hoài nghi người anh em này có
phải đang yêu thầm Tô Thanh Việt hay không.
Điều này khiến Tô giáo chủ biết nguyên chủ chết cũng không phải không có dấu hiệu nào.
Ảnh chụp mãi cho đến trước khi cậu xảy ra chuyện, sau đó không tiếp tục nữa.
Diệp Lệ Hành sắc mặt trầm xuống, hắn không cách nào tưởng tượng, nếu như
ngày nào đó toàn bộ những ảnh chụp này đều bị công khai ra ngoài, sẽ
mang đến ảnh hưởng như thế nào đối với Tô Thanh Việt.
Tô Thanh Việt cẩn thận phân tích một chút, những ảnh chụp này phần lớn đều là bị chụp lén ở trong trường học. Trường học vốn dĩ nhiều người, cho
dù có người cầm camera quay chụp cũng sẽ không khiến cho người khác chú
ý.
Nhưng thật may mắn, hiện tại toàn bộ những thứ này đều đang ở trên tay cậu.
"Xóa đi! Mấy thứ này đều là tai hoạ ngầm."
Tô Thanh Việt không đợi Diệp Lệ Hành nói cũng chuẩn bị làm như vậy. Những
hình ảnh chụp bản thân này không phải là cậu, có tồn tại hay không đã
không còn ý nghĩa, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Tô giáo chủ ở trên xe xử lý xong toàn bộ ảnh chụp, chờ đến khi bọn họ về đến nhà, trời đã sắp sáng rồi.
Hai người mệt mỏi, xong việc liền dứt khoát leo lên giường ngủ.
Tô Thanh Việt tùy tay đem cái laptop lấy từ Tô gia về nhét ở thư phòng, chẳng quan tâm nữa.
Vài ngày sau, Tô Thanh Việt theo đoàn phim đi đến thành phố S quay chụp bộ phim mới.
Về chuyện Tô Tĩnh Tường, Diệp Lệ Hành không cho Tô Thanh Việt nhúng tay,
nói để hắn giải quyết, Tô giáo chủ cũng liền buông tay mặc kệ, an tâm
đóng phim.
qingyufighting.wordpress.com
Nhưng mà, bên trong tập đoàn Tần thị lại là một trận bận rộn, bởi vì nghe nói lão tổng chuẩn bị tinh giảm biên chế.
Kỳ thật chuyện giảm biên chế này Diệp Lệ Hành chỉ nói sơ qua với thư ký,
không biết sao tin đồn liền truyền khắp toàn bộ tổng bộ của tập đoàn,
nhưng không có văn kiện cụ thể, ai cũng không biết tin tức chính xác là
gì.
Diệp Lệ Hành trong
lòng có quyết định này, không phải bởi vì công ty nuôi không nổi những
người này, mà là hắn phát hiện, có rất nhiều cương vị không cần thiết.
Một số đều do một ít cổ đông dùng quan hệ kéo vào, bản thân không có
thực lực nhất định, còn chiếm chức vị quan trọng ở công ty. Một số nhân
viên có thực lực đều bị minh châu phủ bụi trần*, vẫn luôn không có tiếng tăm gì.
*Minh châu phủ bụi trần: Ý chỉ người tài không được trọng dụng.
Diệp Lệ Hành có ý muốn thay đổi tình trạng này, nhưng hắn cũng biết này chuyện này cần phải làm từ từ.
Những cổ đông này mỗi người đều ở tập đoàn dốc sức làm ngần ấy năm, ai mà chẳng có mấy kẻ thân cận với mình chứ.
Thế nhưng không sớm thì muộn sẽ có một ngày, Diệp Lệ Hành sẽ đem từng người từng người trong bọn họ nhổ sạch.
"Diệp tổng, về hạng mục khai phá mở rộng du lịch này cần ngài xem qua một chút."
Diệp Lệ Hành buông công việc trong tay xuống, nhéo nhéo chóp mũi, tiếp nhận văn kiện.
Vội vàng đảo qua vài lần, Diệp Lệ Hành ánh mắt tối sầm lại: "Tại sao còn có một số chuyện chưa giải quyết được?"
Người phụ trách mở ra mở ra một số hình ảnh khô khan điều tra được.
"Đây đúng chính là chỗ tôi muốn báo cáo với ngài, hạng mục khai phá mở rộng
du lịch tiến hành rất thuận lợi, nhưng gặp phải một hộ không chịu rời
đi."
Diệp Lệ Hành nhìn
hình ảnh, một cái nhà lầu cũ kỹ bốn tầng dựng đứng ở trong một mảnh phế
tích, cao lớn sừng sững, muốn ngã không ngã.
Nhưng mà hắn chỉ tùy ý liếc vài lần, liền ngẩng đầu nhìn giám đốc phụ trách trước mặt.
"Anh cảm thấy đây là một vấn đề mà một tổng giám đốc như tôi phải ra tay giải quyết sao?"
Trên trán giám đốc bộ phận khai phá dự án hiện lên một tia mồ hôi lạnh, cảm
thấy tổng giám đốc trước mắt này tựa hồ biết chút chuyện gì.
"Nếu anh cho rằng công ty trả lương cho các anh cao như thế chỉ để cho các
anh đem một vấn đề đơn giản như vậy quăng lại cho tổng giám đốc tự giải
quyết, không bằng chuyện gì cũng để tôi làm thế các anh luôn. Vậy là
được rồi."
Diệp Lệ Hành bộp một tiếng đem văn kiện ném lên trên bàn.
Giám đốc bộ phận khai phá dự án lão Ngô là một người đàn ông chưa đến bốn
mươi tuổi. Hắn ngồi ở vị trí này đã hai năm, cho nên ngay từ đầu đối với vị tổng giám đốc mới tự dưng nhảy ra này, hắn cũng không đem Diệp Lệ
Hành để vào mắt, hoặc là nói, đa số người trong công ty đều nghĩ như
vậy.
Bởi vì, Diệp Lệ Hành chẳng qua chỉ là một diễn viên, cho dù khá nổi danh, làm sao hiểu được
sự phức tạp hay đạo lý trong thương nghiệp.
Nhưng lúc này đây, thanh âm Diệp Lệ Hành nói chuyện tuy không lớn, nhưng lại
khiến lão Ngô không tránh khỏi một trận hoảng hốt. Hắn đột nhiên ý thức
được, mặc kệ chính mình khinh thường hay không đem hắn để vào mắt. Diệp
Lệ Hành hiện tại vẫn là cấp trên của hắn, hắn có quyền quyết định mình
đi hay ở.
Hắn không tự chủ được nhớ tới lời đồn sau ngày đầu tiên đại hội cổ đông tổ chức truyền ra.
Vị tổng giám đốc mới tới cũng không phải người hiền lành gì, ngày đầu tiên đã làm cho một số giám đốc rớt đài.
"Chuyện này tôi cho anh thời gian ba ngày, giải quyết được, anh liền lưu lại,
giải quyết không được, tự mình đi đến bộ phận nhân sự viết đơn từ chức
đi!"
Lão Ngô xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương, cầm lấy văn kiện trên bàn, chuẩn bị ra khỏi cửa.
"Chờ đã."
Lão Ngô mới vừa đi tới cửa nghe được thanh âm này, lưng cứng đờ.
"Hạng mục du lịch này ở thành phố S?"
"Vâng, Diệp tổng."
"Tôi đi cùng với anh." Diệp Lệ Hành nghiêm túc nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT