Diệp
Lệ Hành ngồi vị trí cao nhất ở bàn dài, phòng hội nghị cực kỳ an tĩnh.
Phía thượng vị ở đầu bàn còn ba chỗ trống không, ba người này đều là
nguyên lão, những nhân vật cao cấp của Tần thị.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Diệp Lệ Hành hơi cong lại, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đánh ra tiếng vang lộc cộc.
Cổ đông ngồi ở phía dưới nhìn bộ dáng không nói một lời của hắn không hiểu sao trong lòng lại có chút sợ hãi.
Một lúc lâu, không ai mở miệng!
"Thư ký Nghiêm, bắt đầu hội nghị đi!"
"Vâng, Diệp tổng!"
Thư ký Nghiêm là người vẫn luôn đi theo Tần Vinh Hải, năng lực không tồi, hơn nữa rất trung thành.
Nghiêm Hoa mở máy tính trong tay ra, bắt đầu tiến hành một ngày công tác.
Kỳ thật đại hội cổ đông cũng không mở thường xuyên. Dưới tình huống bình
thường nếu như không có quyết định gì đặc biệt trọng đại, thông thường
tất cả các công việc có liên quan hay sự tình cốt yếu cơ bản đều do Tần
Vinh Hải quyết định, bởi vì cho dù người khác có nhiều cổ phiếu hơn,
cũng không bằng với số cổ phần Tần Vinh Hải có trong tay.
Hội nghị cổ đông công bố Diệp Lệ Hành là chủ tịch kiêm tổng giám đốc mới
lần này đa phần cổ đông đều xuất hiện. Thứ nhất để biểu đạt quan hệ hợp
tác lẫn nhau, thứ hai cũng cho thấy sự tán thành của mọi người đối với
vị tổng tài mới này.
Diệp Lệ Hành không để ý đến ba chỗ ngồi trống không kia, đại hội tiến hành bình thường.
Đang tiến hành nửa chừng, có tiếng gõ cửa phòng họp vang lên. Những cổ đông
vẫn chưa xuất hiện kia, ba người bọn họ tựa như có hẹn, không chút hoang mang nện bước muốn đi vào phòng hội nghị.
Diệp Lệ Hành buông tài liệu trong tay xuống.
"Nếu đã trễ rồi, vậy hội nghị lần này các vị không cần tham gia nữa." Thanh
âm bình tĩnh cũng không lớn, nhưng lại làm trái tim mọi người ở đây căng thẳng. Tổng giám đốc mới đến cũng không phải quả hồng mềm.
"Làm sao chứ, chẳng qua do trên đường kẹt xe, đại hội cổ đông chúng tôi không đến tham gia sao được?"
Chu Quốc Đàn nhìn Diệp Lệ Hành hôm nay đứng ở trước bàn hội nghị, gương mặt được bảo dưỡng thoả đáng treo lên một nụ cười giả dối, tựa như vừa nãy
đến trễ thật sự chỉ do kẹt xe mà thôi.
"Công ty có quy tắc của công ty, chẳng lẽ vì kẹt xe thì có thể làm trái với
quy định của công ty? Nếu như ai cũng gặp phải kẹt xe, quy định tập đoàn Tần thị chúng ta đều có thể vứt bỏ hết?"
Đây chính là công khai vả mặt đó. Người ở đây không ai không biết, Chu Quốc Đàn đơn giản chính là muốn ra oai phủ đầu với tổng giám đốc mới. Hắn ỷ
vào tư lịch thâm hậu của chính mình không đem cái tên mao đầu tiểu tử
Diệp Lệ Hành này để vào mắt.
Nhưng, hắn hẳn là đã quên, cho dù đem toàn bộ cổ phần sở hữu trong tay bọn họ gộp lại cũng không bằng Diệp Lệ Hành.
"Đúng là tân quan thượng nhậm tam bả hỏa*, cha của cậu lúc còn sống cũng
không nói chuyện với tôi như vậy?" Chu Quốc Đàn híp híp mắt, tên tiểu tử Diệp Lệ Hành thật không đem hắn để vào mắt.
*Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa: Ý chỉ quan viên mới nhận chức thường làm
ra mấy việc để biểu hiện năng lực tài cán của chính mình, có ích cho dân chúng. Tuy nhiên quyết tâm chỉ là nhất thời, sau khi mọi chuyện qua đi
thì tất cả đều như trước. Hay nói cách khác chính là ra oai phủ đầu làm
cho người khác phải chú ý, tâm phục khẩu phục.
Diệp Lệ Hành bỗng nhiên lộ ra một mạt kinh tâm tươi cười, như là đùa vui
nói: "Giám đốc Chu có phải đã quên thân phận của mình rồi không? Công tư phân minh!"
"Nghiêm Hoa, mời các giám đốc ở đây đến văn phòng, kết thúc hội nghị rồi tán gẫu việc nhà."
Chu Quốc Đàn sắc mặt không còn thản nhiên như lúc mới đến, hừ một tiếng,
không đợi Nghiêm Hoa lên tiếng liền xoay người rời đi. Hai cổ đông khác
do dự một chút rồi cũng đi theo.
Diệp Lệ Hành tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì tiếp tục mở cuộc họp.
Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người đều biết chắc một điều, vị Ảnh đế này không phải chỉ biết diễn kịch.
Các bộ phận, quản lý trong công ty đều trở nên cẩn thận hơn, ngay cả khi
Tần Vinh Hải còn sống bọn họ đều đã nơm nớp lo sợ. Bởi vì tất cả mọi
người đều không nhìn thấu được suy nghĩ của Diệp Lệ Hành đến tột cùng là gì, ít nhất sau khi kết thúc hội nghị, bọn họ cũng biết Diệp tổng rất
để ý đến điều lệ và quy định của công ty, không thể loạn phạm.
Trở lại văn phòng, Diệp Lệ Hành kéo cà vạt ra, ngồi ở trên ghế, thở hắt ra một hơi.
Chỉ một lát sau hắn điều chỉnh lại tâm tình và trang phục một chút liền
nhấn nút điện thoại nội tuyến: "Để cho mấy cổ đông vắng mặt trong hội
nghị tới văn phòng của tôi, nếu bọn họ không đến, thông báo với họ về
sau cũng không cần đến nữa."
Nói xong liền ngắt điện thoại, khẩu khí khiến người ta không thể nghi ngờ.
Không ai biết ngày đó ở trong văn phòng chủ tịch đã xảy ra chuyện gì, chỉ
biết là Chu Quốc Đàn sau khi trò chuyện với tổng giám đốc mới xong,
không còn làm chuyện gì ngu xuẩn nữa.
Về sau Tô Thanh Việt hỏi qua chuyện này, Diệp Lệ Hành chỉ cười cười:
"Những người này chắc chắn đều có một số bí mật không muốn người khác
biết tới."
"Vậy anh làm sao biết được?"
"Đây đều là di sản."
Tô Thanh Việt mỉm cười.
Tóm lại cho dù quá trình có bao nhiêu khó khăn đau khổ, hoặc xảy ra nhiều
chuyện ngoài ý muốn cỡ nào đi chăng nữa, kết cục vẫn luôn tốt đẹp, Diệp
Lệ Hành thuận lợi ở tập đoàn Tần thị ngồi ổn vị trí.
Mà lúc này Tô Thanh Việt cũng nhận được điện thoại của Vương đạo, cậu thử vai thành công.
Kỳ thật Tô Thanh Việt cũng không quá để ý đến kết quả thử vai lần này. Dù
sao cậu còn có rất nhiều cơ hội, nhưng lúc nhận được điện thoại vẫn cao
hứng một trận.
qingyufighting.wordpress.com
Tô Thanh Việt vừa vặn chụp xong một bộ ảnh tạp chí, lại quay xong một đoạn phim quảng cáo, vì thế quyết định mời Diệp Lệ Hành ăn cơm.
Nói thật từ sau khi Diệp Lệ Hành tiếp quản Tần thị, mỗi ngày đều đi sớm về
trễ, Tô Thanh Việt có đôi khi công tác ngày đêm điên đảo, cơ hội gặp mặt của hai người so với trước kia đều đi đóng phim có khi còn không bằng.
Song bọn họ đều hiểu, khởi đầu việc gì cũng luôn khó khăn như vậy.
Diệp Lệ Hành còn chưa hiểu biết triệt để mọi việc trong công ty. Mỗi ngày
lúc xử lý công vụ đều phải từ từ xem xét số liệu và tư liệu trước kia,
để cho chính mình có thể mau chóng nắm giữ tất cả sự vụ, không đến mức
bị người khác dắt mũi.
Cứ như vậy, không sai biệt lắm gần nửa tháng, Tô Thanh Việt chưa thể đàng hoàng nói chuyện cùng Diệp Lệ Hành!
Vợ chồng son yêu đương chưa được bao lâu.
Làm sao ngăn được Tô giáo chủ đang sốt ruột.
Lúc Diệp Lệ Hành nhận được điện thoại của Tô Thanh Việt, có chút ngẩn
người, hắn đang nhức đầu xem số liệu thống kê trung bình, cái chức vị
chủ tịch này thật sự không phải dành cho người làm, còn không bằng diễn
kịch lại vô cùng đơn giản.
"Anh làm việc xong chưa?"
"Còn chưa xong, nhớ tôi sao?" Diệp Lệ Hành nhéo nhéo mũi, nỗ lực giảm bớt thời gian dài xem máy tính mệt mỏi.
"Nói vậy nếu em muốn hẹn anh đi ăn cơm còn phải hẹn trước sao?"
"Đâu khó như vậy, Diệp phu nhân mời nào có đạo lý không nghe theo." Diệp Lệ
Hành đứng dậy đóng lại máy tính, cố gắng gạt bỏ mấy dãy số liệu đang
nhảy nhót trong đầu đi, quyết định an tâm hẹn hò.
"Khách sạn XX, em thuê một gian phòng, Diệp tổng, em chờ anh nha!" (づ ̄ ³ ̄)づ
Bước chân vững vàng của Diệp Lệ Hành không khỏi nhanh hơn, bởi vì lời nói
vừa rồi của Tô Thanh Việt nghe vào đặc biệt giống như là một loại lời
mời.
Điều này khiến cho
Diệp ảnh đế phải cấm dục nhiều ngày không tự chủ được mà bổ não một loạt tư thế không thể miêu tả. >\\\\ Diệp Lệ Hành tuy rằng rời khỏi giới nghệ sĩ, nửa đường đổi nghiệp, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn đó. Chỉ sợ hắn là lão tổng duy nhất mà nhân dân cả
nước đều nhận thức.
Cho
nên lúc Diệp Lệ Hành ăn mặc một thân tây trang xuất hiện ở cổng lớn của
khách sạn, liền nghe thấy mấy tiếng thét chói tai của một đám mê muội.
Nhưng mà, từ sau khi trở thành Diệp tổng, khí tức của Diệp Lệ Hành càng cường đại hơn, mặt vô biểu tình, dĩ nhiên không ai dám tới gần.
Thời điểm đi vào phòng, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, Diệp Lệ Hành
chỉ cảm thấy đột nhiên mình bị một thân ảnh đè lên trên vách tường, tựa
như rất nhiều lần hắn làm vậy với Tô Thanh Việt. Một đôi môi mềm ấm mang theo hương vị quen thuộc bao phủ lên.
Diệp Lệ Hành đương nhiên sẽ không bỏ qua chú cừu non chủ động nhào vào trong ngực này.
Sói xám cho dù khoác một thân da người, bản chất vẫn là cầm thú.
"Khoan đã, chúng ta không ăn cơm trước sao?"
Diệp Lệ Hành nhìn giường lớn trong phòng, động tác trên tay không ngừng,
miệng trêu đùa nói: "Việt Việt, em cảm thấy ngoại trừ em tôi còn nuốt
trôi cái gì?"
Tô Thanh
Việt đương nhiên sẽ không thừa nhận ngay từ đầu cũng ôm mục đích như
vậy, bằng không cậu cũng sẽ không hẹn ở căn phòng có giường lớn tình thú thế này.
Hai người tinh
bì lực tẫn (aka sức cùng lực kiệt) đánh nhau kịch liệt một phen. Dường
như muốn đem hàng vạn con cháu mấy ngày nay không có chỗ thi thố chạy
đua, phát tiết hầu như một đứa cũng không chừa. Mãi cho đến khi màn đêm
buông xuống mới khó khăn lắm dừng tay.
Hai người cùng nhau tắm rửa, thay đổi quần áo, mới gọi điện thoại bảo nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên.
Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt ngay cả quần áo đều đã chuẩn bị tốt, trong
mắt lộ rõ ý cười, Diệp phu nhân nhà hắn rất nhiều thời điểm chính là một đứa nhóc muộn tao.
Một bữa cơm ăn đến tận khuya.
Vì không muốn bị phát hiện, Tô Thanh Việt chuẩn bị cùng Diệp Lệ Hành một trước một sau rời khỏi khách sạn.
Nhưng, lúc cậu đội mũ đeo khẩu trang đứng ở trên hành lang chuẩn bị rời đi.
Cậu gặp hai người đàn ông đang vác một nữ sinh đi lướt qua. Mùi rượu
nồng đậm tản mát ở chóp mũi, còn trộn lẫn một tia mùi hương khác.
Tô Thanh Việt bước chân dừng lại một chút, cảm thấy thân ảnh lúc nãy có
chút quen mắt, cô gái kia hình như mình đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Đi đến cửa thang máy, Tô Thanh Việt lúc này mới chợt nhớ ra. Thân hình đó
rất giống với Tô Mỹ Lâm. Lại nói tiếp, lần đó từ sau khi rời khỏi Tô
gia, Tô giáo chủ chưa từng trở về. Tô Thế Quốc có vài lần gọi điện thoại cho cậu, chẳng qua bởi vì công tác bận rộn, hơn nữa Tô Thanh Việt cũng
không muốn nhận điện thoại liền bỏ qua.
Nhưng mà đêm hôm khuya khoắc như vậy, hai người đàn ông kia vừa nhìn thấy
liền biết không phải là dạng người tốt lành gì. Bộ dáng, trang phục như
vậy, nhìn rất giống mặt người dạ thú a!
Tô giáo chủ tại chỗ tự hỏi ba giây, liền lấy ra di động gọi điện thoại,
ngay sau đó xoay người hướng về phía hai người kia đi đến.
Cậu cảm thấy chính mình cũng không phải thánh mẫu, chẳng qua xuất phát từ
chủ nghĩa nhân đạo chỉ muốn giải quyết mấy tên rác rưởi mà thôi.
Lúc đập cửa mở Tô Thanh Việt còn đang suy nghĩ, hành lang này hình như có
camera theo dõi, nhưng mà cậu không làm chuyện gì thương thiên hại lí là được.
Lúc Tô Thế Quốc
tới khách sạn, Tô Thanh Việt đã rời đi. Hắn tìm được phòng của Tô Mỹ
Lâm, hơn nữa yêu cầu nhân viên công tác mở cửa, bởi vì gõ như thế nào
đều không có ai ra mở cửa.
Trong phòng tối đen, Tô Thế Quốc mở đèn lên, Tô Mỹ Lâm đang ngủ mê man ở trên giường lớn.
Mà ở dưới giường là hai gã đàn ông đang nằm ngang dọc, ngã trái ngã phải,
bên cạnh còn có một bình thuốc, chính là loại thuốc khiến Tô Mỹ Lâm ngất đi kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT