*Pháo hôi: Hay còn gọi là vật hy sinh. Là kẻ làm nền cho nhân vật chính.

Từ khi xuất đạo tới nay phương thức hồng của Tô Thanh Việt vẫn luôn rất kỳ lạ. Bởi vì không có một bài viết nào viết về cậu nội dung tích cực hướng về phía trước hay nói về mặt tốt của cậu cả. Hầu như các bài viết đều là quy tắc ngầm, bị bao dưỡng,...

Tô giáo chủ cảm thấy phương thức mình tiến đoàn phim tuy có chút đi cửa sau, nhưng cũng là do cậu thông qua việc thử vai, bằng thực lực của mình tự kiếm cơm. Tại sao ai cũng nghĩ cậu là người bị bao dưỡng chứ. Rất oan uổng biết không? (ノ_
Nhưng mà bất luận cậu oan uổng như thế nào, việc nên làm vẫn là phải làm.

Rạng sáng 5 giờ, vì ngăn cản sự tình tiếp tục phát triển, phòng làm việc Diệp Lệ Hành cũng đã phát ra một thông báo thanh minh, biểu thị Tô Thanh Việt chẳng qua là ăn cơm cùng bằng hữu, weibo truyền tin chỉ do bôi nhọ, đối với người tung tin đồn sẽ truy cứu pháp luật trách nhiệm.

Tuy rằng thông báo đã phát ra, nhưng là hoàn toàn không ngăn cản được quần chúng ăn dưa* nhiệt tình chắp vá chân tướng.

*Quần chúng ăn dưa: Chỉ những người đi đường,những người hay tò mò

Có người thậm chí còn làm ra biểu mẫu phân tích, nói có sách mách có chứng, phân tích đạo lý rõ ràng, tỉ mỉ liệt ra đủ loại sự tích từ khi Tô giáo chủ xuất đạo tới nay, biểu lộ sau lưng Tô Thanh Việt hẳn có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy bước tiến cua cậu.

Thời điểm Tô giáo chủ nhìn đến áng văn chương này quả thực cạn lời, không biết nói cái gì cho phải.

Nhưng mà, hiện tại nói nhiều sai nhiều, dù sao những chuyện này đó đều do quần chúng suy đoán, nghệ sĩ nào mà không có vài chuyện tai tiếng, bẵng qua một thời gian mọi người sẽ không thảo luận nữa.

Nhưng Tô giáo chủ không để bụng, cũng không có nghĩa là người khác không để bụng.

Lúc Diệp Lệ Hành nhìn thấy những tin tức này, hắn đang chuẩn bị kết thúc công việc.

Bởi vì lúc trước hắn đang cùng đạo diễn thảo luận tình tiết bộ phim, cho nên trợ lý không quấy rầy hắn, chỉ mới báo tin tức Tô Thanh Việt lên hot search.

Diệp Lệ Hành cau mày nhìn nam nhân trong ảnh chụp cùng Tô Thanh Việt đi vào đi ra, trong mắt nổi một trận lửa giận khó thấy.

"Đã báo cho bộ phận quan hệ xã hội bộ chưa?" Diệp Lệ Hành trầm giọng nói.

"Bộ phận quan hệ xã hội đã phát ra văn bản thông báo làm sáng tỏ rồi ạ." Trợ lý không hiểu tại sao Diệp Lệ Hành lại sinh khí, nghệ sĩ nào mà chẳng có vài chuyện tai tiếng, nói một cách khác, có thể thượng hot search chứng minh Tô Thanh Việt đã đủ điều kiện, sau này nhất định sẽ hồng.

"Tìm người tra địa chỉ IP người rải ra tin tức."

"Dạ" trợ lý có chút kinh ngạc, bởi vì ngày xưa lúc Diệp Lệ Hành bị tung tin đồn truyền tai tiếng chưa từng làm như vậy.

Nhìn Diệp Lệ Hành sắc mặt đen thui, vẻ mặt nghiêm túc, liền khuyên nhủ: "Diệp ca, loại này tin tức lâu lâu sẽ xuất hiện vài cái, người xem chẳng qua đều là nhiệt độ nhất thời, chờ qua một thời gian là được."

Diệp Lệ Hành đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng mà...

Hắn không vui.

Nam nhân trên ảnh chụp người khác không biết, Diệp Lệ Hành lại nhìn ra đó là đầu tóc của Hứa Liêm Khiết. Hắn cũng tin tưởng giữa bọn họ căn bản không có quan hệ gì. Thế nhưng, vì sao mỗi lần Tô Thanh Việt lên hot search đều không có bất luận quan hệ gì với hắn vậy.

Diệp Lệ Hành hắn đây mới là lão công chính quy có biết không?

Diệp Lệ Hành mấp máy môi mỏng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trợ lý.

"Việc này vì sao không nói sớm với tôi."

"Anh... Đây không là đang bận rộn sao?" Trợ lý rụt rụt đầu, không hiểu lửa giận từ đâu mà đến.

"Về sau, bất cứ tin tức nào có liên quan đến em ấy, trước tiên nói cho tôi biết." Diệp Lệ Hành lấy di động ra, mở danh bạ điện thoại, chuẩn bị gọi điện thoại cho cái tên đầu tóc ngốc nghếch không đáng tin cậy kia.

Trợ lý ngẩn người, có chút ngây ngốc hỏi: "Lúc nào cũng phải nói cho..." Anh ư? Hai chữ cuối cùng dưới ánh mắt của Diệp Lệ Hành liền nuốt đi xuống.

Rõ ràng là chính hắn nói thời điểm làm việc không cần quấy rầy hắn mà.

Trợ lý ủy khuất xoay người, nếp nhăn đầy trên khuôn mặt.

Ông chủ tư bản chủ nghĩa thật đáng giận.

Hứa Liêm Khiết bởi vì một đêm suy nghĩ làm thế nào một lần nữa theo đuổi được Dư Bân. Rạng sáng mới buông điện thoại ngủ, vừa mới vừa mơ mơ hồ hồ cúp điện thoại xong, tiếng chuông liền vang lên.

Hứa Liêm Khiết không để ý tới, tiếng chuông kia vẫn bám riết không tha, vang lên một lần lại một lần.

Hứa Liêm Khiết bực bội vò đầu, ngồi dậy: "Đ*m*! Tốt nhất là chuyện gì khẩn cấp, nếu không..."

Lời nói còn chưa nói xong liền bị ba chữ Diệp Lệ Hành trên màn hình di động làm cho hôn mê.

Sáng sớm hôm nay, luôn cảm thấy dự cảm xấu.

Hứa Liêm Khiết nhận điện thoại.

"Tối hôm qua ăn cơm ngon chứ?"

Hứa Liêm Khiết còn chưa thanh tỉnh, ngơ ngơ ngác ngác, lẩm bẩm nói: "Cũng được, khách sạn đó nấu cũng không tồi."

"À? Thật không! Người ăn cơm cùng cậu phục vụ có chu đáo không?" Diệp Lệ Hành thanh âm càng thêm bình tĩnh.

Hứa Liêm Khiết nghĩ đến tối hôm qua Tô Thanh Việt cùng hắn ăn cơm, đột nhiên giật mình tỉnh táo lại.

Tô Thanh Việt đã đáp ứng không nói ra ngoài, dù sao Hứa Liêm Khiết có chút chột dạ, vì hắn nói đến một chuyện mà Diệp Lệ Hành chỉ muốn quên mất.

"À... Cái đó, cậu nghe tôi giải thích." Hứa Liêm Khiết vô vị nói, tên gia hỏa Diệp Lệ Hành này mặt khác đều có thể, chính là có chút bao che, bá đạo đến không được. Hắn còn nhớ rõ năm đó đoạt một đồ vật của Diệp Lệ Hành, bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Không hiểu sao có chút hơi sợ.

"Tôi chỉ là có chuyện nhờ cậu ấy hỗ trợ mà thôi, không phải nên mời cậu ấy ăn một bữa cơm hay sao!"

"Cho nên, cậu còn không biết chuyện gì phát sinh đúng không?" Diệp Lệ Hành nhéo nhéo chóp mũi, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực.

"Phát sinh... Chuyện gì?"

"Xem weibo hot search, cho cậu thời gian hai ngày giải quyết chuyện này." Diệp Lệ Hành nói xong liền cúp điện thoại, chuẩn bị an ủi thiếu niên nhà hắn một chút.

Hứa Liêm Khiết mở ra weibo mới phát hiện mình lên hot search. Tuy rằng người sáng suốt vừa thấy liền biết là có ai đó muốn đối phó Tô Thanh Việt. Thế nhưng nếu hắn không lôi kéo Tô Thanh Việt ra ngoài cũng sẽ không bị người khác chụp lén mà không biết như vậy.

Hứa Liêm Khiết lẳng lặng ngồi, đầu óc vận hành một đêm như là một cái máy móc rỉ sắt lâu ngày, có chút kẹt cứng.

Nhưng chỉ chốc lát sau, đột nhiên trước mắt hắn sáng ngời, trong lòng nảy lên một kế, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao.

Vội vàng đứng dậy mặc quần áo, Hứa Liêm Khiết gọi điện thoại cho Tô Thanh Việt, phát hiện điện thoại đang bận, hẳn là đang trò chuyện với Diệp Lệ Hành.

Sau đó liền gọi cho Dư Bân.

qingyufighting.wordpress.com

Tô Thanh Việt đang trốn ở trong WC cùng Diệp Lệ Hành trò chuyện, bởi vì Chu Thu Bân tới gõ cửa, Dư Bân cũng tỉnh, hắn đang xoát di động ở bên ngoài.

"Việt Việt, em đừng lo lắng!" Diệp Lệ Hành tuy rằng biết cá tính của Tô Thanh Việt, với tâm tính của cậu sẽ không vì loại chuyện này phiền não, nhưng mà vẫn không nhịn được lo lắng.

"Em không lo lắng, loại chuyện này mọi người cũng chỉ hứng thú nhất thời, qua mấy ngày liền quên." Tô giáo chủ thật sự không để ở trong lòng, bởi vì so với những lời đồn cậu ăn thịt uống máu người ở kiếp trước, quả thực chính là gặp sư phụ a.

"Em có thể nghĩ như vậy là thì tốt rồi."

Tô Thanh Việt ngồi ở trên bồn cầu, nhìn nhìn bức ảnh sáng sớm bị cho lên hot search kia, chần chờ một chút hỏi: "Anh không hoài nghi sao?"

"Hoài nghi cái gì? Em sao?" Diệp Lệ Hành vẫn luôn đều biết thiếu niên là dạng người gì, cho dù trước đây đã từng hoài nghi cậu có đối tượng muốn cùng chung sống, nhưng qua khoảng thời gian ở cùng cậu liền đánh mất loại ý tưởng này.

Tô Thanh Việt cũng giống như hắn, kiêu ngạo từ trong xương cốt, loại người như bọn họ khinh thường nhất đó là làm những chuyện lén lút như vậy.

"Em cũng quá coi thường mị lực của lão công rồi, tôi cảm thấy em hẳn là vì tôi thần hồn điên đảo mới đúng, dù sao tôi cũng xuất chúng như vậy." Diệp Lệ Hành nghiêm trang.

Tô Thanh Việt phụt một tiếng bật cười, "Mặt anh dày quá đi..."

"Nhưng mà, lần này hẳn là có người nhằm vào em, em phải cẩn thận một chút."

"Vâng, không cần lo lắng cho em, cố gắng nuôi sống gia đình."

Hai người lải nhải một trận, lại nói lời âu yếm, lúc này mới cúp điện thoại.

Lúc Tô Thanh Việt từ buồng vệ sinh bước ra, Dư Bân đã không còn ở trong phòng, không biết đi nơi nào.

Tô Thanh Việt nghĩ về quan hệ giữa Hứa Liêm Khiết cùng Dư Bân, còn có lời đồn vào buổi sáng hôm nay, nói không chừng Dư Bân đi tìm hắn ta.

Kỳ thật, Tô giáo chủ cũng không phải thích truy cứu người khác, nhưng người không phạm ta, ta không phạm người, không tức giận, không thèm để ý cũng không có nghĩa là có thể để cho người khác tùy ý làm bậy.

Cậu nói không thèm để ý với Diệp Lệ Hành chẳng qua chỉ là vì khiến hắn an tâm thôi.

Suy nghĩ một lát, Tô Thanh Việt liền gọi cho Chu Thu Bân.

"Chu ca, anh có thể tìm người giúp em tra địa chỉ IP nơi tin đồn phát ra được hay không?"

"Tra IP? Chuyện này có thể, trong công ty chúng ta có một nhân viên kỹ thuật tương đối tốt, nhưng mà tại sao lại làm như vậy?" Chu Thu Bân có chút khó hiểu, cho dù tra được IP địa chỉ, cũng chứng minh không được cái gì, nếu là tùy tiện phát ra tin tức ở trên mạng, điều tra ra cũng không có ý nghĩa gì.

"Anh biết không? Em chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ mới xuất đạo, người nào lại gióng trống khua chiêng đồn thổi tin xấu về em như vậy, anh có nghĩ tới hay không?"

Chu Thu Bân trầm tư một hồi.

Lấy danh khí (danh tiếng) của Tô Thanh Việt hiện tại căn bản không đủ để trong một thời gian ngắn leo lên hot search, rõ ràng có người mua thuỷ quân xoát lên, nhưng ai là người nhằm vào cậu chứ?

"Thật ra chuyện này rất dễ hiểu, hoặc là tôi đắc tội ai đó hoặc cản đường ai đó, hoặc là có người ở nhằm vào toàn bộ đoàn phim." Tô giáo chủ tự nhận là không có đắc tội người nào, đến bây giờ mà nói, chuyện có ích lợi xung đột duy nhất chỉ sợ là vị trí vai diễn nam thứ ba này.

Nhưng bản lĩnh của tên Tiễn Phàm kia hẳn là không lớn.

Như vậy người đứng đằng sau những chuyện này năng lực khá lớn.

"Tra IP chỉ để xác định một vị trí đại thể, thu nhỏ lại phạm vi thôi." Kỳ thật cũng không chỉ có vậy, Tô giáo chủ còn sẽ âm thầm đi điều tra một phen, chẳng qua chuyện này không thể nói với Chu Thu Bân được.

Ở một nơi khác, Dư Bân quả nhiên bị Hứa Liêm Khiết tìm đến, hai người ngồi ở trong một chiếc xe màu đen bình thường.

"Anh cảm thấy đề nghị vừa rồi của tôi thế nào?" Hứa Liêm Khiết vẻ mặt tham lam nhìn người trước mắt này.

Tuy rằng không quá đẹp trai, nhưng vô cớ hấp dẫn ánh mắt của hắn, làm thế nào cũng dời không được.

Hắn vẫn giống như trước kia, tùy ý ngồi như thế, lưng vẫn thẳng tắp, giơ tay nhấc chân đều mang theo một sự ràng buộc nói không nên lời.

Dư Bân có chút trầm mặc, sau một lúc lâu mới lấy thanh âm nói: "Cậu cần phải như vậy sao?"

"Tô Thanh Việt người này thế nào? Lấy năng lực của anh chẳng lẽ không nhìn ra, cậu ấy không đáng để chúng ta trợ giúp sao? Lại nói chuyện này vốn dĩ do chúng ta dựng lên." Hứa Liêm Khiết hiểu vừa lấy lý vừa lấy tình diễn giải.

Dư Bân nhấp nhấp môi, rầu rĩ nói: "Là do cậu dựng lên, không phải tôi."

Hứa Liêm Khiết đột nhiên xích lại gần, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt Dư Bân, bỗng nhiên dâng lên một cổ cảm giác khô nóng.

"Nếu không phải bởi vì anh, tại sao tôi lại chạy đi tìm cậu ấy, anh sao lại không có lương tâm như vậy?" Thanh âm của Hứa Liêm Khiết lộ ra một chút ủy khuất nói không nên lời.

"Cậu... Cậu thật sự chỉ là... Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là vì giúp cậu ấy mới làm như vậy?" Dư Bân nói xong quay đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ.

Hắn đã có một quyết định, từ lúc hắn thấy Tô Thanh Việt và Hứa Liêm Khiết cùng nhau rời đi vẫn luôn có loại xung động.

Hứa Liêm Khiết trước kia trong mắt trong lòng đều là hắn, hắn cảm thấy như vậy thực phiền, nhưng cho đến khi hắn phát hiện nếu Hứa Liêm Khiết thật sự cùng nam nhân khác chuyện trò vui vẻ, cái loại này xung động muốn đem hắn cầm tù này không thể tưởng tượng được lại nhảy vào trong đầu.

Hứa Liêm Khiết ngẩn người, nhìn một bên mặt Dư Bân, chậm rãi nghiền ngẫm ý tứ những lời này.

Sau một lúc lâu, một mạt tiếu ý liền treo trên khuôn mặt hắn.

Hứa Liêm Khiết đột nhiên từ ghế điều khiển bò dậy, lướt qua hộp số ở giữa, lập tức bổ nhào vào trên người Dư Bân, nam nhân đang thẳng lưng ngồi lập tức bị áp đảo ở trên ghế phụ.

Bởi vì hai người đều là đàn ông đã trưởng thành, chen chúc ở trên ghế phụ khó tránh khỏi sẽ rất khó chịu, nhưng mà Hứa Liêm Khiết lại không muốn rời đi.

Hắn hai mắt sáng long lanh nhìn ca ca đã xuất ngũ trước mắt, tiến tới, chóp mũi đối chóp mũi, chậm rãi nói: "Không, tôi là bởi vì anh mới muốn đưa ra quyết định này."

Nói xong đôi môi liền không dằn nổi mà bao phủ đi lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play