*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ai mà chẳng yêu đương lần đầu?

***

Lần ngồi máy bay này thuận lợi ngoài ý muốn, trừ lúc cất cánh Cố Nghi Lạc bị chuột rút một lúc, thời gian còn lại hít thở bình thường, nhịp tim ổn định, được nửa đường còn đeo tai nghe đánh một giấc.

Thậm chí còn nằm mơ.

Cậu mơ thấy mình đứng trong sân bay rộng lớn, bốn bề mờ mịt, người người nhốn nháo lọt vào tầm mắt không có một ai quen biết, tiếng nói chuyện xì xồ lọt vào tai không nghe hiểu câu nào, cậu xoay xoay vài vòng không thấy người mình muốn tìm, vừa vội vừa hoảng, đặt mông xuống đất khóc oa oa.

Khi tỉnh lại thì thấy người ngồi cạnh đang đẩy đẩy cậu: “Sắp đến nơi rồi, dậy đi.”

Cố Nghi Lạc lấy tai nghe xuống, tiện thể lau khóe mắt, phát hiện không có nước mắt, mới biết hóa ra lại là một giấc mơ vô nghĩa.

Lúc lấy hành lý, cô bạn đồng hành thấy cậu mất hồn mất vía, cười trêu: “Sắp nhìn thấy bạn trai rồi, có kích động không, có phấn chấn không?”

Cả hệ nhạc cụ dây chừng trăm người, đều biết chuyện bạn Cố Nghi Lạc học violin đến thành phố L thi đấu tiện thể gặp người yêu qua mạng.

Lúc này bị hỏi cũng không cần tị hiềm gì, cậu khoa trương nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Nói gì thì nói cũng là lần đầu tiên trong đời, căng thẳng một tẹo cũng đâu quá đáng?”

Cố Nghi Lạc đeo đàn lên lưng, đẩy va li hành lý đi ra ngoài.

Nghĩ mơ với thực luôn trái ngược nhau, nên thật sự cậu cũng không lo Liang không tới đón cậu.

Cậu chỉ lo đến lúc đó thì nên nói gì, “Anh đến rồi à”, “Chờ có lâu không”, “Ăn chưa ngài” hay là “Em nhớ anh chết đi được”?

Bất kể nói gì cũng thấy hơi ngu ngu, Liang cười cậu thì sao?

Cứ mất hồn mất vía như vậy mà đi, lúc gần tới cửa ra mới nhớ phải sửa sang lại kiểu tóc.

Lúc soi trong camera trước của điện thoại, Cố Nghi Lạc cảm thấy mình bắt đầu không quen khí hậu ở đây, mặt không đẹp như lúc ở trong nước, xoa bừa hai lần, ánh mắt vừa rời khỏi điện thoại, đúng lúc đụng phải một ánh mắt ngay phía trước.

Bỗng dưng nhịp tim của Cố Nghi Lạc đập loạn xạ, mũi chân quay ngoắt, quay phắt người đi.

Mãi cho đến khi liều mạng đánh vần ba lần chữ “Arrivals” trên tường để đảm bảo nhớ kỹ nó, cậu mới chậm rãi xoay cả người cả hành lý lại, rồi từ từ di chuyển theo đoàn người về phía trước.

Có lẽ đây tai hại của việc yêu qua mạng, Cố Nghi Lạc nghĩ, tất cả đều là ngoài dự kiến.

Gặp nhau ngoài dự kiến, nhìn thấy đối phương ngoài dự kiến, với cả… đẹp trai ngoài dự kiến.

Cố Nghi Lạc không xác định được là đối phương đã nhận ra mình hay chưa, cậu lắc lư như một con chim cánh cụt, mỗi một bước đều như thể sắp ngã sấp xuống, cách dãy lan can mà cũng chỉ dám ngẩng đầu lên nhìn thử, xác nhận mình không nhận lầm người.

Tất cả các lời thoại đã được mô phỏng trong đầu đều vô dụng, Cố Nghi Lạc như một người không giỏi bắt chuyện, nói với người con trai đối diện: “Có phải… chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?”



Khoảng 10 phút sau, Cố Nghi Lạc tạm biệt bạn đồng hành, đi theo người con trai lần đầu gặp mặt đến bãi đỗ xe.

Mở cốp sau ra, người đó dễ dàng nâng va li hành lý to tướng của Cố Nghi Lạc lên, bỏ vào cốp. Lúc thấy bàn tay thon dài từng thấy trong video đưa đến trước mặt, Cố Nghi Lạc vô thức vươn tay, phát hiện không hợp lý lại vội vã rụt lại bỏ ra sau lưng, áng chừng hộp đàn đang đeo: “Đàn để em tự đeo.”

Người con trai “ừ” một tiếng, đóng cốp sau lại.

Đến lúc ngồi vào trong xe, Cố Nghi Lạc mới nhớ ra, hỏi: “Anh mua xe rồi ạ?”

“Chưa mua.” Người con trai ngồi hàng ghế trước khởi động xe, “Mượn của bạn học.”

“Đổng Tuấn Triết?”

“Ừ.”

Lái xe khỏi sân bay, vững vàng chạy trên đường, Cố Nghi Lạc mới ý thức được việc cậu ngồi ở hàng ghế sau cứ như thể coi người ta là tài xế không bằng.

Nhưng ngồi thì cũng ngồi rồi, bây giờ muốn đổi chỗ thì không hay, Cố Nghi Lạc đành tự đấm bản thân như một bao cát nghìn cái trong lòng, đồng thời thề nhất định ngày mai phải ngồi ở ghế phụ lái.

Quãng đường khá xa, đường xá thành phố L trong đêm khuya yên tĩnh im ắng, mặt đất ướt át phản quang, có lẽ vừa mới mưa.

Ngồi nghiêm chỉnh được 10 phút, Cố Nghi Lạc không nhịn nổi nữa, nhìn thấy bên cạnh chỗ ngồi có để thứ gì đó, cầm lên xem thử, là một tấm xốp.

“Cái gì đây anh?”

Cậu nói rồi lật tấm xốp qua, chỉ thấy trên đó viết hai hàng chữ —— Nhiệt liệt hoan nghênh bậc thầy Cố Nghi Lạc đến thăm quan chỉ bảo, trong đó tên cậu được phóng to, và tô màu xanh lam bắt mắt.

Là một tấm biển để đón người.

Trả lời câu  hỏi trước đó của Cố Nghi Lạc, Lương Đống mở miệng đáp: “Đổng Tuấn Triết làm, không dùng đến.”

Nín cười là một việc có độ khó cao đối với Cố Nghi Lạc, cũng may ánh sáng trong xe mờ tối, cậu cúi đầu nuốt tiếng cười vào bụng, lúc ngẩng lên, mặt mũi nghiêm túc nói: “Ừm, nếu anh dùng nó, chắc em sẽ không bắt chuyện với anh đâu.”

Lương Đống không nói gì, vẫn lái xe, khoảng 3 phút sau, thình lình hỏi: “Vì sao?”

Đối với việc Lương Đống bị chậm nửa nhịp, Cố Nghi Lạc hoàn toàn không ngạc nhiên.

Lòng anh nghĩ gì em biết hết đấy, khóe môi lại có ý cười: “Bởi vì nom ngu lắm, bạn trai của em không ngốc nghếch như thế.”

Vì một tấm biển đón người không dùng đến, sự câu nệ vì mới gặp nhau biến mất gần hết, hành trình sau đó hai người hàn huyên thoải mái hơn.

Cố Nghi Lạc lại lôi lịch trình của cậu ra đọc lại, Lương Đống trầm ngâm một lát: “Nói cách khác, trước cuộc thi có 3 ngày nghỉ ngơi?”

“Đúng vậy.” Cố Nghi Lạc nói, “Có điều chỉ được chơi tối đa là một ngày rưỡi, phải luyện đàn, còn phải đến nơi thi đấu làm quen.”

“Ừ.” Lương Đống gật khẽ, “Thi đấu xong thì sao?”

“Phải xem có được giải thưởng không đã.  Những người top đầu sẽ được ở lại tham gia các hoạt động của liên hoan âm nhạc, còn nếu không lọt top thì có thể dọn dẹp đồ đạc cuốn gói luôn.”

Cố Nghi Lạc nói xong, chính mình cũng thấy hơi thảm, hỏi Lương Đống: “Anh hi vọng em đoạt giải, hay là…”

Gần như không cần suy nghĩ, Lương Đống đáp: “Đều được. Anh xin nghỉ mấy ngày, em ở lại bao lâu, anh sẽ bên em bấy lâu.”

Đêm đầu tiên đến thành phố L, Cố Nghi Lạc được đưa đến khách sạn nơi cậu sẽ ở.

Nhìn Lương Đống đẩy hành lí đi phía trước, đột nhiên Cố Nghi Lạc phát hiện ra anh thật sự rất rất cao, cậu đi bên cạnh cùng lắm chỉ đến chóp mũi anh.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đậm, càng nổi bật vẻ eo thon chân dài, tóc cắt ngắn gọn gàng, lúc đứng ở cửa khách sạn ngoái lại nhìn, Cố Nghi Lạc hoảng hốt tưởng rằng được thấy người mẫu nam trong tạp chí.

Còn là một người mẫu nam biết nói tiếng Anh.

Có bạn trai giỏi tiếng Anh thật tuyệt, tuyệt nhất là không cần mình phải lên tiếng.

Lương Đống đang giao lưu với nhân viên phục vụ, Cố Nghi Lạc dựa vào quầy lễ tân đổi sim, sau khi có tín hiệu, đầu tiên là gọi cho ba mẹ báo tin bình an, sau đó đăng nhập vào diễn đàn, báo cáo tình huống sơ bộ trước mắt cho cư dân mạng A Đông: Cực kỳ căng thẳng, thêm chút xấu hổ, lạnh lùng hơn trong tưởng tượng, đẹp trai hơn trong video [/tim]

Làm xong thủ tục checkin, Lương Đống đưa thẻ phòng cho Cố Nghi Lạc, tiện thể dặn dò vài chuyện, ví dụ như trong khách sạn không có dép lê, ví dụ như tiền phòng đã bao gồm bữa sáng.

Phần lớn những điều cần chú ý Cố Nghi Lạc đã biết từ trước, nhưng cậu không ngắt lời Lương Đống, mà kiên nhẫn nghe, trong đêm khuya nơi thành phố L không hề yên tĩnh này.

Lương Đống đưa Cố Nghi Lạc đến cửa thang máy, ấn nút xuống, lúc nghiêng đầu lại bỗng sửng sốt một chút.

“Đổi màu tóc rồi.” Anh nói.

Cố Nghi Lạc nghe vậy vò tóc: “Sao anh biết?”

Tóc được nhuộm trước khi đi, màu nâu nhạt, chỉ nhạt hơn ban đầu một chút, trong ấn tượng thì trước giờ cậu chưa từng nhắc đến chuyện này.

Lương Đống vươn tay chỉ chỉ đèn pha lê trên trần: “Chỗ này đủ ánh sáng.”

Trong quá trình đợi thang máy, Cố Nghi Lạc không tài nào hiểu được mối quan hệ giữa đủ ánh sáng và khả năng nhìn thấy sự thay đổi của màu tóc. Thang máy sắp xuống đến nơi, cậu dùng khóe mắt liếc thấy Lương Đống xỏ tay vào túi áo khoác, lại rút ra.

Trong lòng bàn tay có ba gói giấy nhỏ toàn tiếng Anh.

“Gói hút ẩm.” Lương Đống giải thích, “Gần đây mưa phùn nhiều, có thể đặt vào trong hộp đàn để giảm bớt độ ẩm.”

Cố Nghi Lạc gật gật đầu, nhận lấy, vừa hay thang máy đến, cậu kéo hành lý đi vào.

Cửa thang máy của khách sạn khép lại rất chậm, chậm đến nỗi Cố Nghi Lạc luôn có cảm giác mình đã quên nói gì đó.

Nhưng nhất thời cậu không nhớ ra nổi, đành phải vứt một câu không đầu không đuôi ra ngoài vào lúc cửa thang máy sắp đóng kín: “Sáng mai đến sớm chút.”

Đến khi thang máy đi lên tầng, lúc đi trong hành lang Cố Nghi Lạc nghe thấy điện thoại vang lên trong túi, lấy ra nhìn, là một tin nhắn.

Liang: 【 Được. 】

Đêm đầu tiên ở nơi đất khách quê người, Cố Nghi Lạc và cây đàn bảo bối của cậu đều ngủ rất ngon.

Khi tỉnh giấc là 7 giờ sáng theo giờ địa phương, cậu và bạn đồng hành đi tới phòng ăn dùng buffet, lúc đi thang máy vẫn đang tán gẫu món bánh Waffle vừa ăn rất ngon, lúc đến tầng 1 bước ra khỏi cabin, đã nhìn thấy Lương Đống đợi sẵn ở đại sảnh khách sạn.

(*) bánh Waffle: Bánh kẹp nướng có nguồn gốc từ Bỉ.



Cố Nghi Lạc bước nhanh về phía trước: “Sao anh tới sớm vậy, mới ngủ được mấy tiếng mà?”

Lương Đống nhận lấy hộp đàn trong tay cậu, đáp: “Không sao, vốn dĩ anh ngủ khá ít.”

Lúc ngồi lên xe, Cố Nghi Lạc lại nghĩ đến gì đó: “Anh vẫn chưa ăn sáng đúng không?”

“Ăn rồi.” Lương Đống đáp.

Cố Nghi Lạc không tin, từ chỗ Lương Đống ở lái xe đến đây ít nhất phải hết 40 phút, trời còn chưa sáng thì mua bữa sáng ở đâu?

Đáng tiếc lúc qua hải quan bị tịch thu hết đồ ăn vặt định mang lên máy bay, khiến cả đường Cố Nghi Lạc đều úp sấp trên cửa sổ xe nhìn chằm chằm bên ngoài xem có chỗ nào bán đồ ăn vặt không.

Vì thời gian có hạn, chuyến đi bảo tàng nghệ thuật bị tạm hoãn, trước tiên Lương Đống đưa Cố Nghi Lạc đến khu tự quản Westminster đi dạo.

Cung điện Westminster không mở cửa cho công chúng vào tháng 4, may mà Cố Nghi Lạc không có hứng thú với cung điện cho lắm, đi dạo quanh quảng trường một lát là ngáp ngủ nhìn trời, mệt chỉ muốn ngủ.

Lúc đi tham quan nhà thờ lớn cậu mới hào hứng hơn, chạy khắp nơi chụp ảnh các pho tượng tinh xảo, sau khi nghe nói những tấm bia đá được đặt dưới đất là bia mộ của những vĩ nhân có cống hiến to lớn cho nền văn minh nhân loại. Cố Nghi Lạc chắp hai tay trước ngực khẽ khấn “Xin an nghỉ”, sau đó cả thời gian dài không lên tiếng nói chuyện.

(*) Nhà thờ Westminster là nơi tiến hành lễ đăng quang của các vua và nữ hoàng Anh, đây cũng là nơi chôn cất của nhiều người trong Hoàng gia Anh và nhiều nhân vật nổi tiếng khác trong lịch sử (theo cafebiz.vn)

Lương Đống làm người dẫn đường, việc cần làm là thuyết minh cho người đồng hành, nhưng người đó lơ đễnh, anh cũng hết hứng, đành phải im lặng đi theo.

Bữa trưa ở nước Y khá đơn giản, Cố Nghi Lạc nhập gia tùy tục, tìm một quán ăn nhanh ven đường rồi kéo Lương Đống vào.

Sandwich có hương vị khá vừa miệng, Cố Nghi Lạc gọi ba cái, cậu ăn một cái, cho Lương Đống hai cái.

Quả nhiên Lương Đống rất đói, ăn hết tất cả.

Vào buổi chiều, đi phà trên sông Isis, Cố Nghi Lạc buồn bực ngán ngẩm đếm thiên nga trên sông, vừa đếm vừa lẩm bẩm.

Lương Đống ghé tai, nghe thấy, con này hấp lên con này nướng muối con này quết dầu đút lò, con này rắc thì là con này chua cay con này sốt tương ớt ngọt, con nào cũng được thu xếp ổn thỏa.

Sau khi nghe anh nói những con thiên nga này đều thuộc tài sản hoàng gia, Cố Nghi Lạc trợn tròn mắt: “Chú trọng đến vậy luôn?”

Lương Đống đáp: “Ừ, tháng 7 hàng năm sẽ có chuyên gia tổng kiểm tra đàn thiên nga.”

“Hớ.” Cố Nghi Lạc nuốt ngụm nước bọt, xoay mặt nhìn đàn thiên nga, thành kính nói, “Mạo phạm rồi.”

Ngồi phà xong, thì đi ngồi thử vòng đu quay Cố Nghi Lạc tâm tâm niệm niệm.

“Mắt thành phố L” ngay bên bờ sông Isis, mua vé xếp hàng 20 phút, hai người được xếp vào một cabin bốn phía là thủy tinh cường lực.

Chứng sợ máy bay của Cố Nghi Lạc bắt nguồn từ chứng sợ độ cao, bởi vậy hơi đứng ngồi không yên, lại không muốn bị Lương Đống phát hiện, đành lấy điện thoại ra giả vờ nghịch.

Cậu quen cửa quen nẻo lên diễn đàn, ấn mở trò chuyện riêng với Dong: Tui đang ngồi trên đu quay á!

Dong trả lời rất nhanh: Chơi vui không?

Today Nghi Happy: Cũng tạm được, chỉ là không giống tưởng tượng cho lắm [/thở dài]

Dong: Sao vậy?

Today Nghi Happy: Anh ấy ít nói, tui cứ cảm thấy không giống bạn trai cho lắm, như hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp vậy, hỏi một câu đáp một câu.

Dong: …

Today Nghi Happy: A Đông ơi bạn thấy, bao giờ thì anh ấy sẽ hôn tui?

Dong: Thời điểm thích hợp đi.

Today Nghi Happy: Bạn xem bạn trả lời không chắc chắn kìa… Đến lúc về nước mà tui vẫn là xử nam thì saoooo TAT

Một vòng quay của “mắt thành phố L” mất 30 phút, trong đó 20 phút dùng để nghịch điện thoại, 10 phút để ngắm phong cảnh.

Lúc xuống, Cố Nghi Lạc cảm thấy tay bị đụng vào một cái, nhưng Lương Đống chỉ vịn cho cậu đến trạm dừng an toàn rồi buông tay luôn, cũng không dừng thêm một giây nào nữa.

Cố Nghi Lạc bó tay triệt để, nghĩ bụng nếu không đêm nay em Bá Vương ngạnh thượng cung luôn, không hôn thì ít ra cũng phải nắm tay nhau chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, có khi nào anh ấy không thích nhan sắc này của cậu?

Lúc ăn tối, Cố Nghi Lạc đặt câu hỏi: “Có phải em chênh lệch rất nhiều với ảnh chụp không?”

Lương Đống nghĩ nghĩ: “Đúng vậy.”

Ngoài miệng Cố Nghi Lạc: “Dạo này em ở nhà chán, tranh thủ giảm cân.”

Trong lòng Cố Nghi Lạc: Hỏng rồi, quả nhiên anh ấy thích mấy ông cơ bắp da đen giả gái.

Lúc dạo phố ban đêm càng chán hơn, Cố Nghi Lạc phờ phạc đi bộ, ánh mắt phiêu du bốn phía không mục đích, mãi cho đến khi có tiếng nhạc rộn ràng chui vào tai.

Con đường này rất náo nhiệt, khắp nơi chung quanh có người với đủ loại màu da vừa múa vừa hát. Phía trước có một người đàn ông trung niên râu quai nón đứng ở ven đường kéo đàn, đang tấu vũ khúc Hungary, độ khó không quá cao, nhưng thắng ở chỗ rộn ràng vui tai.

(*) Vũ khúc Hungary (Tiếng Tây Ban Nha: Danzas húngaras): là một bộ gồm 21 giai điệu khiêu vũ sôi động chủ yếu dựa trên các chủ đề dân gian về đất nước Hungary, được Johannes Brahms hoàn thành vào năm 1879.

Cố Nghi Lạc bị tiếng nhạc chập trùng nhiệt liệt hấp dẫn, nghe một hồi, lại ngứa tay. Cậu quay đầu định về lấy đàn trên xe, thì nhìn thấy Lương Đống đứng sau lưng cách đó không xa, đưa hộp đàn cho cậu.

Cố Nghi Lạc không nhớ lúc xuống xe có phải Lương Đống mang đàn theo cùng không, nhưng thời gian không đợi người, cậu lấy đàn ra, hơi điều chỉnh âm điệu, sau khi hết một khúc nhạc nhỏ thì bắt đầu kéo cây vĩ, canh đúng lúc gia nhập cùng diễn tấu.

Hai tiếng đàn khiến làn điệu dân ca càng thêm dồi dào thuần hậu, càng thêm uyển chuyển dịu dàng. Chú râu quai nón cười rạng rỡ hoan nghênh người gia nhập, chú chủ động kéo phần bè hòa âm.

Buổi hòa nhạc ngẫu hứng, không cần nhiều lời cũng có thể phối hợp hài hòa, trầm bổng du dương, khởi thừa chuyển hợp (*), nốt nhạc nảy ra từ dây đàn, tuôn ào ạt.

Kết thúc một khúc nhạc, người qua đường dừng chân thưởng thức vỗ tay nhiệt liệt, người tấu nhạc cũng tràn trề sảng khoái.

(*) Khởi thừa chuyển hợp (起承转合): Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

Chú râu quai nón buông đàn xuống giơ ngón tay cái cho Cố Nghi Lạc, Cố Nghi Lạc cũng cười toe đáp lại một ngón tay cái. Lúc quay lại hơi thở gấp hơn ban đầu, người vừa đưa đàn cho cậu vẫn đứng nguyên bên ngoài đám đông, nhìn cậu không chớp mắt.

Ánh chiều tà le lói, đèn đường mờ ảo, Cố Nghi Lạc bắt được nụ cười yếu ớt nơi khóe môi Lương Đống, sự lạnh nhạt vì lần đầu gặp gỡ, nỗi lo sợ bất an, sự suy sụp tinh thần vì không đoán được tâm tư của đối phương, tất cả niềm hoang mang ấy dường như đã biến mất.

Cậu bay qua hơn 9000 km để tới nơi đây, chính là vì gương mặt từng xuất hiện vô số lần trong video, vì giọng nói bị đè nén thay đổi vì phần mềm, và vì nụ cười thuộc về anh, chúng dần khớp với thế giới hiện thực.

Đêm xuống lại mưa nhỏ tí ta tí tách.

Khi đi trên đường, Lương Đống muốn cởi áo khoác ra đưa cho Cố Nghi Lạc che mưa, Cố Nghi Lạc giữ tay anh lại nói là không cần. Có lẽ là sợ trượt ngã trên đường đi, hai người tự nhiên dắt lấy tay nhau, đi dọc theo con đường lát đá đi về phía trước.

Xe đã đỗ trước mặt, Cố Nghi Lạc đi tới lề đường, ngẩng đầu lên nhìn, Lương Đống cũng đang nhìn cậu.

Tiếng mưa rơi tịch mịch, nhịp tim dồn thình thịch.

Ma xui quỷ khiến, Cố Nghi Lạc rũ mắt xuống, mắt nhìn thấy cái bóng dưới mặt đất tiến lại gần, cậu hít một hơi, khi thấy bầu không khí vừa đúng, cậu ngẩng mạnh đầu lên.

Chuyện không ngờ xảy ra trong chớp mắt, hai người lại gần nhau nhưng không nắm rõ khoảng cách và sức lực, một người cúi xuống một người ngẩng lên, vội vàng hốt hoảng không nhắm trúng vị trí, răng đập vào môi, tiếng kêu đau và tiếng rên rỉ đồng thời tràn ra khỏi cổ họng.

Nụ hôn đầu đáng lẽ phải triền miên kiều diễm, chợt biến thành một sự kiện đẫm máu chấn động lòng người.

10 phút sau, Cố Nghi Lạc đợi ở ngoài quầy thuốc 24 giờ, vuốt ve vết thương mới ở khóe môi, rõ ràng độ đau đớn có thể so với bị dây đàn bật vào mặt, nhưng cậu không khó chịu chút nào, thậm chí suýt thì phì cười thành tiếng.

Trời chỉ mưa trong chốc lát là ngừng, gió mát phất phơ qua đường phố, hai người không quay lại xe, mà tìm một chiếc ghế dài ven đường, ngồi xuống bôi thuốc cho đối phương.

Vết thương của Lương Đống ở dưới khóe môi, nghĩ lại hình như lúc ấy đập răng cửa vào, Cố Nghi Lạc lại muốn cười phá lên, nhưng cong môi lại động đến khóe môi, đau đến nỗi nhăn tít mày.

“May mà em không học nhạc cụ hơi.” Cậu xuýt xoa, “Không thì chắc phải bỏ cuộc thi.”

Đổi lại Lương Đống bôi thuốc cho cậu, bông ngoáy tai thấm nước thuốc nhẹ nhàng chấm lên vết thương, Lương Đống thấp giọng nói: “Xin lỗi em.”

“Có gì đâu mà phải xin lỗi? Nếu không phải em…”

Nếu không phải em nổi sắc tâm, thì cũng không đến nông nỗi này…

Cố Nghi Lạc thẹn thùng không nói ra nổi, lại cảm thấy Lương Đống rất kỳ lạ, hôm nay có nhiều cơ hội như vậy mà anh không hôn, khăng khăng cùng lúc với mình, chẳng lẽ đây là sự ăn ý thần kỳ của những người yêu nhau?

Cậu đứng lên, xoa xoa gương mặt nóng rẫy, nói: “Muộn rồi, đi thôi.”

“Đi đâu?” Lương Đống hỏi.

Cố Nghi Lạc từng diễn tập đoạn đối thoại này trong đầu, dựa theo cốt truyện, hẳn là cậu nên nghiêm mặt dõng dạc “Về nhà cùng anh”, nhưng thực tiễn khó nhằn hơn lý thuyết, giờ phút này lời đến khóe miệng, nhưng mãi không thốt ra được.

Lương Đống cũng đứng lên. Vóc người của anh rất cao, bờ vai rộng và bằng phẳng, trên đỉnh đầu anh có một chiếc đèn đường, cái bóng rơi trên mặt đất vừa hay bao phủ lấy Cố Nghi Lạc.

Nó cho Cố Nghi Lạc cảm giác ấm áp và an toàn trước nay chưa từng có.

Thế là dũng khí bén lửa, Cố Nghi Lạc nhanh chóng xoay người lại, vươn tay vòng lấy cổ Lương Đống, kiễng gót chân khỏi mặt đất, lại lần nữa thử dùng đôi môi mình hôn anh.

Có lẽ trong mấy phút vừa rồi đã chuẩn bị kỹ càng hơn, lần này Lương Đống đáp lại vừa khớp. Anh hơi khom người, cúi đầu áp xuống, cánh tay giữ lấy eo Cố Nghi Lạc, dịu dàng đáp lại nụ hôn này.

Động tác của hai người rất nhẹ, rất chậm chạp, rất ngây ngô, thăm dò nhau, cuốn hơi thở của đối phương vào lãnh địa của mình.

Lúc tách ta, Cố Nghi Lạc duỗi đầu lưỡi liếm một cái, hai gò má ửng hồng vì thiếu oxi nhiễm một tia xấu hổ.

“Mùi thuốc.” Cậu nhăn mũi lại.

Lương Đống lại cười, có điều vẫn rất nhạt như cũ, không cẩn thận thì không nhận ra.

Anh không hề kiêng dè nhìn thẳng vào mắt Cố Nghi Lạc, nói: “Em không giống ảnh chụp.”

Cố Nghi Lạc giật mình, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy anh nói: “Lạc Lạc đẹp hơn.”

Sau đó, dưới ánh đèn đường mông lung sau cơn mưa, Cố Nghi Lạc trả lời vấn đề Lương Đống hỏi trước đó.

Cậu chìa tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới, bày ra tư thế chờ được nắm tay.

Đất khách quê người có là gì, không hiểu phong tình thì làm sao? Cậu nghĩ, ai mà chẳng yêu đương lần đầu?

Chỉ cần tình yêu tràn đầy không thể che giấu nữa, bạn sẽ luôn tìm được thời điểm thích hợp nhất dành riêng cho cả hai.

“Tay em đưa anh.” Cố Nghi Lạc hất cằm lên, cao giọng tuyên bố, “Dẫn em theo với.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play