Bách Yêu Phổ
...
Chòi tranh của Không Minh chân nhân luôn tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Hôm nay là ngày ước hẹn lập đàn làm phép, ngày quan trọng thế này
nhưng ông không hề chuẩn bị pháp khí, cũng không nghỉ ngơi dưỡng sức mà
chạy tới trấn ở bên ngoài núi mua một bọc mứt hoa quả và một con gà
quay.
Lúc trở lại chòi tranh, ông giật mình khi thấy Đào Yêu đứng trước chòi.
“Hây da, chân nhân về rồi đấy à, ta chờ ngài lâu quá!” Đào Yêu vui vẻ đứng lên, hít hà: “Thơm quá, là gà quay à?”
Ông đánh giá Đào Yêu: “Tiểu cô nương, nếu cô muốn nhờ ta chẩn bệnh thì mấy ngày nữa lại đến.”
“Hôm nay không được sao?” Đào Yêu tỏ ra sốt sắng.
Ông nhìn nàng: “Tiểu cô nương, ta thấy cô da dẻ hồng hào, không giống bị bệnh.”
Đào Yêu vội vã xua tay: “Không phải ta bị bệnh mà là con ngỗng của ta bị bệnh.”
Ông nhíu mày: “Nha đầu cô càn rỡ quá, ta không biết xem bệnh cho ngỗng, mau về đi, chớ quấy rầy ta.”
Đào Yêu mếu máo, túm lấy ống tay áo của ông, làm như sắp khóc: “Chân
nhân cứu Đại Bạch của ta với, từ nhỏ ta đã không có nơi nương tựa, bị
người ta xem thường, không có lấy một người bạn, chỉ có con ngỗng này là đi theo ta thôi. Tuy nó là ngỗng nhưng thông minh lắm, nó như hiểu lời
ta nói vậy đó, ta bảo nó làm gì nó cũng làm theo.”
Ông ngẩn người.
Đào Yêu nói tiếp: “Đối với ta, nó không phải là con vật có thể để mặc người ta chém giết, nó là bạn của ta, trong lúc ta khổ sở nhất, chỉ có
nó luôn bầu bạn cùng ta. Hôm nay nó bị bệnh, không ăn không uống, chân
nhân mau khám bệnh cho nó giúp ta với! Ta biết ngài là thần tiên sống
mà! Nhà ta ở trấn Trường Hà gần đây lắm, ngài xem bệnh cho nó sẽ không
tốn nhiều thời gian đâu, nhiều nhất là ngày mai có thể quay về đây rồi.”
“Ngày mai…” Ông do dự.
Đào Yêu ra sức lắc tay áo ông: “Chân nhân, chân nhân, xin ngài hãy giúp ta! Trên đời này không có Đại Bạch thứ hai đâu!”
Ông nhíu chặt mày. Nhưng sau cùng, ông vẫn hất tay Đào Yêu ra, kiên
quyết nói: “Tiểu cô nương, hôm nay ta có việc quan trọng phải làm, cô về đi, tìm đại phu chuyên khám cho động vật ấy.”
Đào Yêu thở dài, nhìn thẳng vào mắt ông, như cười như không: “Được rồi, đã như vậy, ngươi làm chuyện quan trọng của ngươi đi.”
Ông nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cảm thấy có thứ gì đó khóa chặt tầm mắt mình…
***
Núi Lộc Môn rốt cuộc cũng ngừng mưa.
Các tăng nhân trong chùa Lộc Môn vui mừng khôn xiết, hớn hở chạy đi thông báo cho nhau nghe.
Không Minh chân nhân không nói suông, ông chỉ dùng một thanh kiếm
cũng đủ giết chết xà yêu trong giếng. Nhưng ông ấy cũng đánh đổi rất
nhiều: bị đứt một cánh tay.
Tin tức Không Minh chân nhân chuẩn bị trừ yêu ở giếng bát giác nhanh
chóng truyền đi khắp nơi, nhưng phương trượng ra lệnh trừ phương trượng
ra, không ai được tới gần giếng bát giác, tiều phu gan dạ tới hóng hớt
cũng bị chặn ở đằng xa.
Quá trình trừ yêu chỉ có một mình phương trượng chứng kiến.
Ông ngồi ở cách Không Minh chân nhân hơn mười thước, liên tục tụng Kinh Địa Tàng như phân phó trước đó.
Hiện trường không kịch liệt như phương trượng dự đoán, Không Minh
chân nhân dùng rất nhiều bột lưu huỳnh để ép bạch xà ra khỏi giếng, nó
vừa lao ra liền cắn cánh tay trái của ông ấy, ông ấy nhân cơ hội vung
kiếm bên tay phải ra, một kiếm đâm xuyên qua con rắn dài bảy tấc.
Bạch xà co quắp đổ sụp xuống, hóa thành một con thú hình người, bị
cụt đuôi, trên lưng có đôi cánh màu đen rậm lông, to cỡ con chó, không
có sự sống, thần thái không hề dữ tợn mà an nhàn hệt như chỉ ngủ thiếp
đi. Càng kỳ lạ hơn là một cái đuôi rắn không biết từ đâu chui ra, nhanh
chóng hóa thành một vũng tro tàn.
Phương trượng cả kinh, chỉ vào con quái vật: “Đây… đây không phải là xà yêu…”
“Là Hóa Xà, là một con Hóa Xà bị chặt đuôi.” Không Minh chân nhân
nhìn con quái vật đã chết đi, phần cánh tay bị đứt rời chảy máu xối xả
nhưng dường như ông lại chẳng thấy đau, “Thời xưa có yêu vật thân người
đuôi rắn, có cánh, biết tạo lũ lụt.”
“Hồi nhỏ ta từng đọc về loài này trong sách cổ, không ngờ sinh thời
lại có thể gặp Hóa Xà.” Phương trượng niệm mấy tiếng a di đà Phật rồi
vội vàng tiến lên đỡ ông ấy, “Chân nhân, tay của ngài…”
“Không sao, không chết được.” Không Minh chân nhân trấn an phương
trượng, “Hóa Xà bản tính ác độc, thường biến thành rắn để che giấu loài
người, đi khắp mọi nơi, một khi nổi yêu tính, tất sẽ tạo ra thiên tai lũ lụt. Con Hóa Xà này vẫn chưa tu hành đủ, trước mắt chỉ có thể gây tai
họa cho núi Lộc Môn, gặp ta, coi như số nó đã tận.”
Phương trượng thở dài nặng nề, sau đó chắp tay với ông: “Chân nhân
không tiếc tính mệnh mà trừ hại cho dân, quả là đại đức, lão nạp thay
mặt chùa Lộc Môn và dân chúng bị Hóa Xà làm hại đa tạ ngài!”
“Thật sự không cầm cảm tạ ta.” Ông lắc đầu, chợt nói: “Nhưng có một việc muốn nhờ, kính xin phương trượng cho phép.”
“Việc gì? Chân nhân cứ nói, chớ ngại.”
“Phương trượng có thể tặng ta chiếc áo cà sa đang mặc trên người ngài không?”
“Áo cà sa? Cần nó làm chi?”
“Ắt có ích.”
“Vậy… cũng được, nếu chân nhân nói có ích thì lão nạp không hỏi nữa.”
“Tàn thi của Hóa Xà để ta xử lý, đừng cho người khác thấy, kẻo làm họ sợ. Phương trượng hãy chỉ nói cho họ biết từ nay về sau, núi Lộc Môn
sau cơn mưa trời lại sáng, bình an vô sự.”
Khi Không Minh chân nhân mang thi thể của hóa xà đi, ở chân trời nhô lên vầng lửa.
Giếng bát giác vẫn như bình thường, hoàn toàn không nhìn ra nơi đây vừa diễn ra cuộc chiến sinh tử.
***
Dưới gốc cây cổ thụ được đào một cái hố to, Hóa Xà nằm dưới hố, người được bọc áo cà sa của phương trượng.
Không Minh chân nhân chầm chậm lấp đất, xuyên qua cây cổ thụ có thể nhìn thấy ngôi chùa trên sườn núi Lộc Môn.
“Cho mi nằm ở đây nhé, như vậy mi có thể nhìn thấy ngôi chùa của mình.” Không Minh chân nhân vừa lấp hố vừa thì thầm.
Trong bụi cỏ đằng sau ông có tiếng sột soạt, một con bạch xà to đang cuộn tròn, cái đầu ngẩng cao nhìn xung quanh.
Cái hố nhanh chóng được lấp xong. Ông nhặt mấy hòn đá đẹp đẽ đặt lên phía trên rồi lại hái mấy nhánh hoa dại cắm vào.
Sau đó, ông ngồi xếp bằng, lẳng lặng nhìn phần mộ chẳng giống phần mộ này.
“Ui da… Đau quá! Tay? Tay ta đâu?” Ông ấy không mở miệng nhưng tiếng nói lại phát ra từ trong người ông.
“Tỉnh rồi?” Trong người lại truyền ra giọng nữ trong trẻo.
“Ngươi là ai? Vì sao ở trong thân xác ta?” Ông ta không cử động được, sốt sắng hét to.
Một cơn ớn lạnh bò qua mỗi tấc da ông ta, thân thể tê dại như bị sét bổ trúng, sau đó như có thứ gì chui ra ngoài.
Bóng dáng màu đỏ hiện lên như gió, rơi xuống trước mặt ông, hóa thành Đào Yêu cười hì hì.
“Ngươi…” Thân thể tê dại của ông ta dần hồi phục, nhưng vẫn chỉ có
thể trợn to mắt, “Ngươi là người phương nào? Yêu nghiệt hay quỷ hồn?”
“Đừng có trưng ra biểu cảm chê ghét đó.” Đào Yêu hoạt động giãn gân
cốt, “Ngươi tưởng ta muốn bò lên người ngươi để bị hun thối chắc.”
Ông ta nhìn nàng trân trân: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Ta không hề biết ngươi!”
“Nhưng ta biết ngươi.” Đào Yêu cười, “Trương Nhị Cẩu, người Tương
Dương, cha mẹ chết sớm, từ nhỏ sống cô độc bần hàn, xiếc rắn mưu sinh.
Thủa thiếu niên, ngươi cứu một con bạch xà còn nhỏ từ miệng thú dữ, con
rắn này rất thông minh, lại tình cảm, được ngươi cưng như bảo bối, đặt
tên là Tiểu Bạch. Trái chung phải đụng, sớm chiều bầu bạn mấy chục năm,
ngươi phát hiện con rắn này chẳng những thông minh mà còn có khả năng
tạo mưa, mà năng lực này càng mạnh khi nó càng trưởng thành. Hai mươi
năm trước, ngươi bảo Tiểu Bạch tạo mưa ở núi Lộc Môn, sau đó lấy thân
phận Không Minh chân nhân vào núi giả làm cao nhân, tiếp tục lợi dụng
Tiểu Bạch tạo mưa giải hạn cho dân, lừa đời lấy tiếng.”
Ông ta trố mắt rất lâu, chợt bật cười: “Lừa đời lấy tiếng? Hai mươi
năm nay, ta không lấy bất cứ tài sản nào của người dân, thỉnh thoảng giữ lại một ít chỉ để làm chi phí sinh hoạt thường ngày, ta đã thực sự giúp đỡ họ. Ngươi biết Tiểu Bạch có thể tạo mưa, vậy có biết nó còn có thể
chữa bệnh? Không lâu sau khi ta đến núi Lộc Môn thì bị nhiễm lạnh, sốt
cao không dứt, gần như sắp chết, Tiểu Bạch cắn ta một cái, ta cứ nghĩ đó là vì không thể thuần hóa dã tính của nó, cuối cùng nó vẫn là con rắn
hoang dã. Nào ngờ sau khi bị nó cắn, ta ngủ mê man hai ngày, đến lúc
tỉnh lại thì đã hạ sốt, cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn bị
bệnh nữa. Lúc ấy ta mới biết khả năng đó của Tiểu Bạch. Sau đó, ta thử
lấy nước bọt của nó làm thuốc để chữa bệnh, tuy không chữa được những
bệnh hiểm nghèo nhưng rất hiệu quả với bệnh thương hàn hay trúng độc.
Mấy năm qua, ta cứu rất nhiều người, vậy mà ngươi nói ta lừa đời lấy
tiếng?”
Đào Yêu cười lạnh lẽo: “Tiểu Bạch tốt như thế mà ngươi lại đưa nó vào chỗ chết.”
“Ha ha, ngươi đã từng trải qua cuộc sống đó chưa? Bất cứ ai cũng có
thể tùy tiện giẫm đạp ngươi, mắng ngươi là con xiếc thấp hèn, mặc kệ
ngươi đối đãi với thế giới nồng ấm bao nhiêu thì cũng chẳng nhận lại bất cứ tôn trọng nào. Thậm chí ngay cả những tên thầy bói vớ vẩn cũng được
tin tưởng và sùng bái, còn ta thì không. Ta chỉ có thể đi sớm về tối,
dẫn Tiểu Bạch bôn ba khắp nơi để diễn xiếc, dùng sự vất vả cùng cực để
đổi lại vài đồng tiền lẻ, vật vã sống dưới đáy xã hội.” Ông ta nhìn
thẳng vào mắt Đào Yêu, “Ta không cần tiền, ta đã gặp rất nhiều người có
tiền, bề ngoài thì đĩnh đạc nhưng sau lưng lại không tiếc lời mắng mỏ
người khác. Ta muốn được tôn trọng, kể cả trước mặt hay sau lưng.”
Đào Yêu nhướn mày: “Nghĩa là Không Minh chân nhân cho ngươi sự tôn
trọng mà ngươi muốn, còn Trương Nhị Cẩu là nỗi sỉ nhục đáng bị chôn
sâu?”
“Ta luôn hướng tới cuộc sống không màng thế sự, ở nơi núi sâu, có
người cung kính bội phục, tôn sùng ngưỡng mộ. Lúc ta phát hiện Tiểu Bạch biết tạo mưa, ta cảm thấy giấc mộng của mình có thể thành hiện thực.”
Ông ta cười, “Hai mươi năm nay, ta đã thực hiện được nó. Ai có thể nghĩ
một “kẻ hèn” lại trở thành Không Minh chân nhân được người người ngưỡng
mộ chứ.”
“Nhưng ngươi không xứng với thân phận và năng lực ấy, tuy ngươi chọn
núi Lộc Môn làm nơi thực hiện giấc mơ nhưng ngươi sẽ không bao giờ ngang hàng với các hiền sĩ lưu danh sử sách.” Đào Yêu ngẩng đầu nhìn trời,
trên ngọn cây có áng mây trắng bay ngang qua, “Có lẽ tới bây giờ ngươi
vẫn không hiểu vì sao bắt đầu từ hai năm trước, thời tiết ở núi Lộc Môn
biến chuyển, dần dần nghiêm trọng đến mức không thể khống chế. Thậm chí
ngươi còn suy đón Tiểu Bạch đã trở thành yêu quái thực sự.”
Ông ta nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: “Ngay ngày đầu tiên đến núi Lộc Môn, Tiểu Bạch đã mò tới cái giếng bát giác. Giếng đó sâu không thấy
đáy, không biết bên trong giếng rộng bao nhiêu, lần nào nó cũng ở dưới
đó rất lâu. Dần dần, ta phát hiện nó tới giếng bát giác càng nhiều thì
năng lực tạo mưa càng mạnh, lúc mạnh nhất, nó còn có thể tạo ra mưa gió
sấm sét trong suốt sáu ngày liên tục, giải quyết triệt để tình hình hạn
hán cho một thôn. Hai năm trước, ta phát hiện thời tiết ở núi Lộc Môn
càng lúc càng kỳ lạ, nhưng đó không phải do Tiểu Bạch làm, ít nhất trong hai mươi năm qua, trừ khi có người cầu xin làm mưa giải hạn hán, ta
không bao giờ sai bảo Tiểu Bạch làm nhiễu loạn thời tiết, Tiểu Bạch cũng chưa bao giờ làm trái lệnh của ta. Nhưng khi mọi chuyện phát triển càng lúc càng tệ, có người dần chất vấn ta, nói ta tuổi già sức yếu, không
còn mạnh như năm xưa nữa, thậm chí còn nói ta là kẻ lừa bịp.” Ông ta
ngẩng đầu, trong mắt chỉ có nỗi căm tức và không cam lòng, “Ta không
muốn quay lại làm Trương Nhị Cẩu, ta muốn là Không Minh chân nhân cả
đời, ta muốn bịt miệng họ lại! Ta muốn chứng minh cho họ thấy ta không
già, cũng không phải tên lừa đảo, ta nói có yêu quái thì chắc chắn là có yêu quái, hơn nữa ta còn có năng lực giết yêu quái! Nếu ta giết Tiểu
Bạch ở giếng bát giác, chẳng những chứng minh được ta có thể trừ yêu
diệt ma mà còn giải trừ hiện trạng của núi Lộc Môn, dẫu sao sức mạnh của Tiểu Bạch cũng liên quan tới giếng bát giác.”
Ông ta nói rõ từng chữ, biểu cảm chân thành, thật tình đến mức khiến
người ta sợ hãi. Nỗi sợ hãi cái tên “Trương Nhị Cẩu” chiến thắng tất cả
những gì thuộc về ông ta, để phủi bỏ nó, ông ta có thể làm bất cứ việc
gì.
Đào Yêu nhìn người đàn ông già nói năng hùng hồn trước mắt rồi lại
nhìn bạch xà ở phía sau, nói: “Nhưng trên đời này sẽ không còn Tiểu Bạch thứ hai nữa. Trương Nhị Cẩu bị tất cả mọi người giẫm đạp dưới chân vẫn
luôn có nó bầu bạn.”
Ông ta ngớ người, nói: “Ta không già, cũng không lừa gạt.”
“Hôm qua ta đi tìm ngươi, nếu ngươi chịu theo ta chữa trị cho “Đại
Bạch” của ta, có lẽ ngươi sẽ giữ được cánh tay.” Đào Yêu nhìn cánh tay
đứt lời của ông ta, “Ngươi mua mứt hoa quả và gà quay, toàn là những món Tiểu Bạch thích, là để tiễn nó lên đường? Ngươi bảo phương trượng ngồi ở đằng sau ngươi tụng Kinh Địa Tạng là để Tiểu Bạch được vãng sinh hay để ngươi bớt cảm giác tội lỗi? Con rắn này chưa thông minh đến mức nhìn
thấu ý đồ của ngươi, hoặc nói đúng hơn là nó chưa bao giờ nghi ngờ
ngươi, ngươi bảo nó quậy nước, nó quậy nước, ngươi bảo nó trốn trong
giếng diễn trò, nó trốn trong giếng diễn trò. Nó không làm sai bất cứ
điều gì cả, nhưng nó vẫn phải chết để thành toàn cho sự “tôn trọng” mà
ngươi mong muốn.”
Ông ta cắn chặt răng, không nói gì.
“Nhưng ngươi an tâm, “Tiểu Bạch” của ngươi đã chết, núi Lộc Môn đã
bình thường trở lại, sau này ngươi có thể làm Không Minh chân nhân của
ngươi, ta sẽ không vạch trần lai lịch của ngươi đâu. Nhưng ta không chắc ngươi còn nhận được sự tôn trọng trong bao lâu nữa.” Đào Yêu phủi bùn
trên người, xoay người bỏ đi.
“Tiểu Bạch chết rồi? Nó đâu có chết?” Đã có thể gắng gượng cử động, ông ta nhìn về phía Tiểu Bạch, gọi to tên nó.
Bạch xà vẫn nằm im, lẳng lặng nghe tiếng gọi của ông ta nhưng không có bất cứ phản xạ nào.
“Lại đây Tiểu Bạch! Mi không nghe thấy ta gọi ư?!” Ông ta vỗ mạnh xuống đất.
Bạch xà vẫn không nhúc nhích.
“Đừng gọi nữa, giữ sức dưỡng thương đi.” Đào Yêu đứng lại, không
ngoái đầu, “Ngươi may mắn mới gặp được tiểu xà yêu vừa bắt đầu tu luyện
mà giúp đỡ loài người, nhưng duyên phận của các ngươi đến đây là hết. Ta đã xóa ký ức của xà yêu, nó không còn nhớ ngươi nữa, cũng sẽ không đi
theo ngươi nữa, sau này nó sẽ tự dựa theo suy nghĩ của mình mà lựa chọn
nơi nó muốn đến.”
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn bạch xà, nói: “Còn ở đây làm chi, đi đi,
trời cao đất rộng, mi có tiền đồ vô lượng. Nhưng phải nhớ kỹ, nếu không
phải vạn bất đắc dĩ, chớ dễ dàng sử dụng khả năng quậy nước, nếu khiến
người vô tội chết đuối thì ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.”
Bạch xà lè lưỡi, nằm thêm chốc lát rồi trườn vào rừng. Đằng sau, có
người đang ra sức gọi tên Tiểu Bạch, giọng gần như khản đi. Nhưng trên
đời này không còn Tiểu Bạch nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT